Hàn Tam Thiên sợ run, cho dù Thái Sơn có sụp đổ trước mặt anh, anh cũng không dao động, nhưng cuộc gọi tới này lại khiến anh cực kì khẩn trương, đôi tay không kìm được run lên.
Thấy cảnh tượng này, Thích Y Vân nắm chặt tay mình, chỉ là một chiếc điện thoại mà thôi, cũng khiến anh khẩn trương như vậy sao? Tình cảm của anh dành cho Tô Nghênh Hạ tại sao lại sâu đậm như vậy!
Ở nhà họ Tô ba năm, anh phải chịu biết bao nhiêu nhục nhã, tại sao vẫn một lòng một dạ, thâm tình với Tô Nghênh Hạ đến thế!
Là một người đàn ông, anh thật sự vứt bỏ tôn nghiêm của bản thân vì cô ta sao?
Thực ra không chỉ có Hàn Tam Thiên căng thẳng, Mặc Dương cũng bất giác xoa mũi, đó là động tác biểu hiện ông đang căng thẳng.
Những người khác có lẽ không rõ tình cảm của Hàn Tam Thiên đối với Tô Nghênh Hạ, nhưng ông lại là người chúng kiến mọi thứ, suốt ba năm mặc kệ mưa gió dõi theo bóng lưng của một người, đây là chuyện người bình thường có thể
làm được sao?
"Mau nghe đi, cậu thất thần làm gì." Mặc Dương nhắc Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên hít một hơi thật sâu, ấn nhận cuộc gọi.
"Tôi muốn một tỷ." Điện thoại được kết nối, một giọng đã được biến âm từ bên kia truyền tới.
"Được, giao dịch như thế nào, mà sao tôi biết được em ấy vẫn an toàn." Hàn Tam Thiên không do dự nói, đừng nói một tỷ, chỉ cần Tô Nghênh Hạ an toàn, chục tỷ
cũng đã sao?
"Thằng chồng vô dụng của mày muốn nói chuyện với mày kìa, nói nhanh đi."
"Tam Thiên, em không có việc gì, anh đừng lo cho em."
Giọng nói của Tô Nghênh Hạ truyền tới, từ đó có thể cảm thấy cô không có chuyện gì khiến Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng thở hắt ra.
"Giờ mày chuẩn bị đi, khi nào chuẩn bị đủ tiền tạo sẽ gọi lại cho mày." Đầu kia cúp điện thoại cái rụp.
Hàn Tam Thiên lập tức bóp méo điện thoại, anh nghiến răng nghiến lợi nói với Mặc Dương: "Là Tô Hải Siêu, anh đi tìm Tô Hải Siêu cho tôi!"
Tô Hải Siêu cố tình hạ tông để giọng gã thay đổi, nhưng Hàn Tam Thiên lại cực kì quen với giọng điệu đó, giọng nói trào phúng đầy khinh thường, đó là tác phong trước sau như một của gã đối với Hàn Tam Thiên, lúc nào cũng ra vẻ cao thượng.
Lúc trước, Tô Nghênh Hạ đã từng nhắc
Hàn Tam Thiên là Tô Hải Siêu bị đuổi khỏi công ty nhà họ Tô, nhưng Hàn Tam Thiên không ngờ Tô Hải Siêu lại có quan hệ với Thượng Quan Hắc Bạch.
Lão già đó bắt cóc Tô Nghênh Hạ để giúp u Dương Tu Kiệt thắng trận đấu, giờ trận đấu kết thúc chắc Tô Nghênh Hạ sẽ được thả ra. Nhưng người cố tình bắt cóc lại là Tô Hải Siêu, giờ Tô Hải Siêu là con chó nghèo túng, sao có thể thả Tô Nghênh Hạ dễ như vậy?
Vẫn là căn phòng như đống rác kia, Tô Hải Siêu đội khăn trùm đầu, gã xăm hình đã bị anh ta giết, bởi vì anh ta không
muốn Tô Nghênh Hạ đi dễ như vậy, nên anh ta và gã xăm hình kia xảy ra tranh cãi. Anh ta không cẩn thận đánh chết người, giờ anh ta mang tội giết người, biện pháp duy nhất mà Tô Hải Siêu nghĩ tới bây giờ chính là chạy ra nước người, nên mới đòi Hàn Tam Thiên tận 1 tỷ.
Tô Hải Siêu đã tính toán tỉ mỉ mới đòi một tỷ, giờ công ty nhà họ Tô có thể lấy ra được từng đó, đương nhiên, một khi đã lấy tiền có nghĩa công ty sẽ phá sản, chức vị chủ tịch của Tô Nghênh Hạ sẽ không còn nữa.
Anh ta không chỉ muốn lấy tiền, còn muốn
trả thù Tô Nghênh Hạ, thuận tiện khiến Hàn Tam Thiên không còn chỗ ăn bám.
"Chủ tịch Tô, công ty nhà họ Tô sẽ phá sản sớm thôi, cô có cảm tưởng gì không?" Tô Hải Siêu hỏi Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ cảm thấy người này cực kì quen, dù gã có trùm khăn để người khác không nhìn thấy mặt, nhưng thân hình của gã khiến Tô Nghênh Hạ nhìn thấy sơ hở.
“Tô Hải Siêu, công ty sẽ không phá sản, anh cũng không lấy được một tỷ đâu." Tô Nghênh Hạ nhàn nhạt nói.
Nghe thấy Tô Nghênh Hạ gọi đúng tên mình, Tô Hải Siêu nhảy dựng lên.
"Anh đừng kích động, tôi nhận ra anh là Tô Hải Siêu từ lâu rồi, dù anh không thừa nhận cũng không sao. Hơn nữa, gần giọng nói như thế khá khó chịu đó." Tô Nghênh Hạ nói.
Tô Hải Siêu hít sâu vài hơi, anh ta thấy dù sao mình lấy được tiền cũng đi ra nước ngoài rồi, Tô Nghênh Hạ nhận ra anh ta thì sao, ai có thể tìm được anh ta ở nước
ngoài
Kéo khăn trùm đầu xuống, Tô Hải Siêu dữ tợn nhìn Tô Nghênh Hạ, nói: "Biết thì đã sao, cô sớm muộn cũng thành chó nhà có tang thôi, Hàn Tam Thiên cũng chẳng còn cơ hội ăn bám. Mà tôi sẽ có một tỷ thoải mái tiêu pha, Tô Nghênh Hạ, cô không ngờ sẽ có ngày hôm nay nhỉ."
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 66 |