Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 943 chữ

Đám đông bu lại xem náo nhiệt cười nhạo Hàn Tam Thiên, người làm rõ thân phận của Hàn Tam Thiên thì ra vẻ đắc ý, ông cảm thấy những lời này cực kì có cảm giác thành tựu, nếu không phải ông, ai có thể biết được mặt Hàn Tam Thiên.

“Hàn Tam Thiên, cậu phải cảm ơn tôi, nếu không nhờ tôi, cậu chỉ có cái danh thôi, nhưng giờ thì khác rồi, cả Thiên Vân sẽ biết mặt cậu." Người nọ nói.

Hàn Tam Thiên có khi nào không bị sỉ nhục đầu, từ năm mười hai tuổi, anh không còn là con cháu nhà giàu nữa, bị người ngoài làm lơ, bị người thân coi

thường, nên những ánh mắt trào phúng này chẳng là gì với anh, cũng không khiến anh bị rớt một cọng tóc.

Sau khi ở rể nhà họ Tô, Hàn Tam Thiên không còn để ý tới cái nhìn của người ngoài, anh đã từng nói với Thi Tinh, quân tử che dấu tài năng chờ thời mà hành động, cho nên anh cố tình ẩn nhẫn, chính để lót đường cho con đường phát triển lớn hơn.

Thứ bây giờ Hàn Tam Thiên theo đuổi không phải là thay thế nhà họ Hàn, anh muốn tìm được Hàn Thiên Dưỡng, cho dù người đã chết anh cũng phải đào ra kẻ

địch năm đó, tìm hiểu năm đó bọn họ đã đối xử với Hàn Thiên Dưỡng như thế nào, Hàn Tam Thiên nhất định khiến bọn họ phải trả giá đắt!

Lạnh lùng nhìn người trong hiệp hội cờ vây, Hàn Tam Thiên chỉ nói một chữ: "Cút."

Lời này vừa ra khiến cả nhóm người trong hiệp hội cờ vây nghệt cả ra, còn đám người vây quanh há hốc mồm.

Người này là ai?

Chính là Hàn Tam Thiên, là kẻ nổi tiếng vô

dụng tại Thiên Vân.

Mà đứng trước mặt anh chính là những nhân vật nổi danh trong giới thương nghiệp tại Thiên Vân, vậy mà anh ta lại kêu bọn họ cút!

"Mẹ ơi, cái người Hàn Tam Thiên này không muốn sống nữa à, dám kêu bọn họ cút đi."

"Anh ta ăn bám Tô Nghênh Hạ, tuy giờ Tô Nghênh Hạ là chủ tịch nhà họ Tô, nhưng nhà họ Tô đâu là gì đối với những người

này?"

"Người ta nói cho cậy gần nhà, không ngờ thằng vô dụng này cũng như thế, nó sẽ không cho rằng Tô Nghênh Hạ nắm chức chủ tịch thì nó có quyền xằng bậy ở Thiên Vân này đó chứ."

"Sao Tô Nghênh Hạ lại kết hôn với loại người như này nhỉ? Không có chút lợi ích nào, còn gây họa cho nhà họ Tô.".

Đám người xem náo nhiệt lắc đầu, đắc tội với những người này, thì công ty nhà họ Tô liệu trụ được mấy ngày đây? Nếu Tô Nghênh Hạ biết chuyện, không biết cô sẽ có cảm tưởng gì, liệu có hối hận không

sớm ly hôn với Hàn Tam Thiên không?

Nhóm người ở hiệp hội cờ vây nghe Hàn Tam Thiên nói thế thì nổi điên lên, bọn họ tới tìm Hàn Tam Thiên để tính sổ, ai ngờ Hàn Tam Thiên lại không để họ vào mắt, còn kêu bọn họ cút!

"Hàn Tam Thiên, cậu là cái thá gì, dám bảo chúng tôi cút."

"Cậu tin trong vòng một tuần chúng tôi làm công ty nhà họ Tô phá sản không, đến lúc đó cậu chỉ là con chó khóc tang thôi, cậu có tư cách giúp Tô Nghênh Hạ sao?"

"Đồ con chó không biết xấu hổ, quỳ xuống xin lỗi chúng tôi, không thì chuyện này không xong đâu."

Hàn Tam Thiên liếc đám người, hiện giờ anh mới quay lại Thiên Vân, chưa biết tình huống Tô Nghênh Hạ như thế nào, nếu cứ tốn thời gian với đám người này, anh sợ mình không kịp cứu Tô Nghênh На.

"Để mấy người phá sản, tôi không cần tới một ngày đâu." Hàn Tam Thiên đẩy mọi người ra rời đi.

Hành động này khiến cơn giận của nhóm người hiệp hội cờ vây bùng cháy lên, mấy lão già xây xẩm mặt mày, bọn họ vốn tưởng mình có thể kiêu ngạo hất mặt chỉ trích Hàn Tam Thiên, tùy ý dẫm đạp tôn nghiệm của Hàn Tam Thiên, ai ngờ kết quả hiện giờ lại bị Hàn Tam Thiên làm lơ.

Bị nhiều người nhìn như vậy, nếu không khiến Hàn Tam Thiên cùng nhà họ Tô trả giá đắt, mặt mũi của bọn họ biết để đi

dâu.

"Tôi muốn thằng nhóc này phải hối hận,

muốn công ty nhà họ Tô phải chôn cùng."

"Một ngày khiến chúng ta phá sản, người trẻ tuổi bây giờ thật ngông cuồng, cậu ta thích khoác lác thì chúng ta nên cho cậu ta biết cái gì là lợi hại."

"Để tôi nhìn xem sau khi nhà họ Tô phá sản, Tô Nghênh Hạ có đuổi kẻ vô dụng này ra khỏi nhà không."

Vương Mậu vì bạn bè nên không rời đi, tốt bụng nhắc nhở bọn họ: "Tôi khuyên mấy người một chuyện, nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, đừng gây rắc rối cho chính bản thân mình."

“Vương Mậu, hiệp hội cờ vây của ông không có sự tài trợ của chúng tôi thì đã cuốn gói từ lâu rồi, chuyện của chúnh tôi, không cần công quản."

“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ rời khỏi hiệp hội cờ vây."

“Tôi cũng rời.”

“Tôi cũng vậy.”

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.