Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 440

Phiên bản Dịch · 1038 chữ

"Xuống xe."

Người nọ ra lệnh, hai người Thương Lang và Đậu Duy vội vàng xuống xe.

Ánh trăng mờ ảo, nhưng loáng thoáng có thể thấy rõ tướng mạo người ta, lúc gã cởi

mũ xuống để lộ gương mặt, đây không phải là Đông Hạo hay sao!

Thường Lang cúi đầu, không dám nhìn Đông Hạo, bởi vì anh ta biết tướng mạo của đám cướp không thể để người khác nhìn thấy, nếu không sẽ bị giết người diệt khẩu.

"Quỳ xuống." Đông Hạo nghịch lưỡi dao trong tay, lạnh lùng nói.

Thường Lang không chút cốt khí quỳ hai gối xuống đất, Đậu Duy cũng giống vậy, cảm giác ưu việt dựa vào gia cảnh khá giả giờ phút này không còn chút nào nữa.

"Hai người định làm gì, lại dám bắt nạt cô chủ nhà tạo." Đông Hạo cười lạnh nói.

"Đại ca, có phải anh tìm nhầm người rồi không, sao tôi lại bắt nạt cô chủ nhà anh được, tôi cũng không biết cô ta." Thường Lang trước hết phủ nhận, vì bảo vệ tính

mạng, anh ta có thể mang Đậu Duy ra làm bia đỡ đạn, lúc nào sao có thể thừa nhận chuyện kia chứ.

Hơn nữa trong trí nhớ của Thượng Lang, đúng là anh ta không đắc tội với người nào cả.

"Không có à, kính của cô chủ nhà tao cũng đã rơi vỡ, chẳng lẽ không phải mày làm?" Đông Hạo nói.

Kính mắt!

Thường Láng lập tức nghĩ tới Thích Y Vân chạm mặt trên máy bay, cô gái dịu dàng

nho nhã đó lại có thủ hạ lợi hại như vậy.

"Đại ca, thật xin lỗi, tôi không biết cô chủ nhà anh lợi hại như vậy, tôi không cố ý, xin anh hãy tha cho tôi, tôi sẽ đến gặp cô ấy trực tiếp xin lỗi." Thường Láng dập đầu nói.

"Tha thứ cho người khác là chuyện thượng đế làm, mà trách nhiệm của tao là đưa mày đi gặp thượng đế." Đông Hạo vừa nói vừa đi tới trước mặt Thường Lang.

Thường Lang bị những lời này dọa sợ tới mức tè ra quần, đũng quần ướt sũng,

không ngừng dập đầu, cầu xin tha thứ.

Mà lúc này Đậu Duy lại không sợ, bởi vì cô ta cảm thấy người trước mặt chỉ là Thích Y Vân tìm tới cố ý hù dọa bọn họ.

"Một đứa con gái mặc đồ vứt đi lại còn là cô chủ, lần đầu tiên tôi thấy cô chủ nghèo như vậy đấy, anh trở về nói cho con nhỏ hạ tiện đó là Đậu Duy tôi không dễ bị hù dọa đâu." Đậu Duy nói.

Đông Hạo nghe thấy câu này, lập tức nhíu mày, gã sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào nói xấu về Thích Y Vân, ở trong lòng gã, Thích Y Vân giống như nữ thần, không

thể để bất kỳ người nào khinh nhờn, Đậu Duy lấy tư cách gì?

"Hù dọa cô?" Giọng nói của Đông Hạo vừa phát ra, dao đã đâm vào cổ Thường Lang.

Trong chớp mắt rút dao, Thường Láng che cổ, máu chảy như suối, trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Đông Hạo, rõ ràng là con nhỏ Đậu Duy kia nói lời không lên nói, vì sao người gặp họa lại là anh ta?

Thấy cảnh này, Đậu Duy lập tức bối rối, hù dọa cô ta? Đây vẫn chỉ là hù dọa cô ta

thôi sao?

Oa một tiếng, Đậu Duy lớn tiếng khóc, khóc thảm thiết nói: "Đừng, đừng, cầu xin anh đừng giết tôi."

Thường Long đã ngã xuống đất, màu đỏ tươi dưới ánh trăng có vẻ cực kỳ quỷ dị, gan của Đậu Duy cũng sắp vỡ rồi, nước mắt nước mũi lẫn lộn với nhau, không ngừng dập đầu.

"Bất kính với cô chủ, chỉ có cái chết mới có thể chuộc tội." Đông Hạo đi tới trước mặt Đậu Duy, kéo tóc để cô ta ngẩng đầu lên, trong mắt không mang theo chút cảm

xúc nào, một dao chấm dứt tính mạng Đậu Duy.

Giết hai người, Đông Hạo lôi một điếu thuốc ra, không hề hoảng sợ, biểu hiện vô cùng ổn định, sau khi nhìn hai thi thể cũng không có ý định giết người chôn xác mà lại sải bước rời đi.

"Cô chủ, chỉ cần một ngày Đông Hạo còn tồn tại, tuyệt đối sẽ không để kẻ khác làm nhục cô, chỉ có tôi mới có thể đứng bên cạnh cô, chỉ có tôi."

Sáng sớm hôm sau, Hàn Tam Thiên thức dậy lúc tám giờ, còn chưa kịp tính đi ăn

sáng, chuông cửa đã vang lên.

Vương Mậu đảm nhận công việc của phục vụ, vậy mà lại đưa bữa sáng tới cho Hàn Tam Thiên, loại chăm nom từng đi từng tí như vậy khiến Hàn Tam Thiên hơi nhức đầu.

"Ông Vương, ông làm như vậy, tôi rất áp lực." Hàn Tam Thiên cười khổ nói.

"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, đều là chuyện nhỏ, cậu đừng nghĩ nhiều, một cái nhấc tay thôi mà." Vương Mậu cười nói.

Hàn Tam Thiện bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

"Ông Vương, ông yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố hết sức tranh giải."

Không hạn chế số lần thưởng thức mùi vị son môi, chỉ dựa vào điều này, Hàn Tam Thiên cũng sẽ không lơ là trong cuộc thi, cho nên dưới cái nhìn của anh, sự lo lắng của Vương Mậu hoàn toàn là không cần thiết.

"Đúng rồi, mấy ngày nay tốt nhất cậu đừng đi đâu, ở yên trong khách sạn, bây giờ thành phố Phủ Dương không yên ổn, đừng để xảy ra chuyện bất trắc gì." Vương Mậu nói với Hàn Tam Thiên.

"Sao lại không yên ổn?" Hàn Tam Thiên nghi ngờ hỏi.

"Sáng sớm hôm nay tôi dậy xem thời sự, tối hôm qua có hai người bị giết ở ngoại ô, một nam một nữ, còn rất trẻ, bị người ta cắt cổ, thật là đáng tiếc, đời người tốt đẹp, nói không còn là không còn."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.