Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 437

Phiên bản Dịch · 1040 chữ

"Cô ta á? Chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi, nhưng cho dù là như vậy cậu cũng không có tư cách động đến cô ấy." Hàn Tam Thiên túm cổ áo Thường Lang.

Sắc mặt Thường Lang thay đổi, nói: "Anh

làm gì đây, mau buông tôi ra, nếu không tôi gọi bảo vệ đấy."

"Chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi, chỉ có thể bắt nạt đàn bà con gái? Tôi ra mặt cậu cũng chỉ có thể gọi bảo vệ?" Hàn Tam Thiên khinh thường cười nói.

Thường Long cũng không phải vừa đụng mặt đã sợ, là bởi vì anh ta giãy giụa không ra, cảm giác sức lực của Hàn Tam Thiên lớn hơn mình. Dưới tình huống ở ngoài sáng có vẻ không đánh lại được, vì để tránh khiến mình mất thể diện, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Mặc dù Thích Y Vân rất xinh đẹp, nhưng Đậu Duy bên cạnh mới là bạn gái tương lai của anh ta, làm thế nào cũng không thể để mất mặt trước mặt cô ta được.

"Tôi là người lịch sự, sao có thể động tay với loại cục súc như anh." Thường Lang nói.

"Lịch sự?" Trong nháy mắt Hàn Tam Thiên buông Thương Lang ra đã dùng sức đẩy một cái, đẩy Thường Long trở về chỗ ngồi, lúc này mới tiếp tục nói: "Lịch sự mà động tay động chân với con gái, trước giờ tôi chưa từng gặp luôn đấy. Cảnh cáo cậu,

nói chuyện nhỏ giọng một chút, nếu không thì nhờ bảo vệ gọi 120 giúp cậu đi, xuống

máy bay có thể tới bệnh viện luôn, tránh làm lỡ thời gian chữa trị tốt nhất."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Tam Thiên, Thường Lang không cho rằng anh chỉ nói đùa, có câu hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, anh ta cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Một trận sóng gió nhỏ cứ thế kết thúc, cũng không dẫn tới cơn sóng quá lớn, dù sao lúc này cũng đang ở trên máy bay, Hàn Tam Thiên cũng không muốn làm lớn chuyện, nếu không cũng không tiện xử lý.

"Anh không định cứ để như vậy đấy chứ?" Đến khi Hàn Tam Thiên và Thích Y Vân trở về chỗ ngồi rồi, Đậu Duy nhỏ giọng nói với Thường Lang.

Biểu cảm của Thượng Lang dữ tợn, cắn răng nghiến lợi nói: "Đến thành phố Phú Dương, anh muốn cho người này biết tay, đó chính là địa bàn của anh, đến lúc đó em muốn đối phó với anh ta thế nào anh đều có thể làm được."

"Nếu anh đúng là đàn ông sẽ đi lấy lại thể diện ngay bây giờ." Đậu Duy khinh

thường nói. Cô ta không thể dễ dàng tha thứ chuyện người đàn ông tương lai của

mình là một tên nhãi con vô dụng, cho nên cô ta không thể nào tiếp nhận hành động lúc này của Thượng Lang.

"Đậu Duy, giờ đang ở trên máy bay, gây chuyện trên máy bay sẽ bị kéo vào danh sách đen, sau này ngay cả tư cách ngồi máy bay cũng không có, sao anh có thể dẫn em ra nước ngoài chơi được..." Thường Long nói.

Nghe nói vậy, Đậu Duy cảm thấy có lý, cơn giận cũng tạm thời được đè nén xuống.

"Sau khi xuống máy bay, nếu biểu hiện của anh không thể khiến em hài lòng, sau này cũng đừng gặp em nữa." Đậu Duy nói.

"Yên tâm đi, người nơi khác ở thành phố Phú Dương sao có thể đấu với anh? Tùy tiện cũng có thể chơi chết anh ta." Thường Láng khinh thường nói.

Sau khi máy bay tới thành phố Phú Dương, rời khỏi sân bay, Vương Mậu đã đứng đợi Hàn Tam Thiên.

Ông ta đã tới trước một ngày, giúp Hàn Tam Thiên lo liệu khách sạn nghỉ ngơi, đường đường hội trưởng hiệp hội cờ vây Thiên Vân lại đi trước theo sau lo cho Hàn Tam Thiên, đúng là vứt hết thể diện.

Đối với Vương Mậu, chút thể diện này cũng không tính là gì, chỉ cần Hàn Tam Thiên có thể chiến thắng trong trận tranh giải lần này, đây mới thật sự là thể diện, hơn nữa toàn bộ hiệp hội cờ vây Vân Thành cũng sẽ đều được hưởng vinh quang lây.

"Tam Thiên, khách sạn đã chuẩn bị xong,

năm sao đó, nếu cậu cảm thấy có gì không ổn lúc nào cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ đổi giúp cậu." Vương Mậu nói với Hàn Tam Thiên.

Đối với sự nhiệt tình của Vương Mậu, Hàn Tam Thiên có thể tiếp nhận, nhưng trong lòng lại hơi vướng mắc, dẫu sao Vương Mậu là trưởng bối lớn tuổi, loại chuyện lo trước lo sau như thế sao lại có thể để ông ta làm được.

"Ông Vương, những chuyện nhỏ nhặt này tôi tự làm là được, sao có thể để ông làm chứ." Hàn Tam Thiên nói.

Vương Mậu khoát tay lia lịa nói: "Không sao không sao, chuyện quan trọng nhất bây giờ của cậu là nghỉ ngơi cho khỏe chuẩn bị chiến đấu, những chuyện khác đừng quan tâm làm gì. Có tôi ở đây, chuyện gì cũng có thể giải quyết giúp cậu, cậu thích ăn gì cứ nói với tôi, tôi biết mấy nhà hàng nổi tiếng ở thành phố Phú Dương này, khẩu vị không giống nhau, cậu chọn theo sở thích là được."

Hàn Tam Thiên cười khổ, không biết làm sao, ông đúng là chuẩn bị đầy đủ, không chỉ đặt khách sạn trước, ngay cả nhà hàng cũng đã chọn rồi.

"Ông Vương, ông như vậy sẽ khiến tôi ngượng lắm, ông là trưởng bối mà." Hàn Tam Thiên nói.

"Trưởng bối hay không trưởng bối cái gì, ngay cả lão già Thiên Vương Thịnh kia cũng là học trò của cậu, tôi thì coi là cái gì." Lúc Vương Mậu nói đến Thiên Vương Thịnh, trong ánh mắt còn mang theo chút hâm mộ.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.