Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 427

Phiên bản Dịch · 904 chữ

"Con mẹ mày, đừng có lắm lời với ông, mau lấy tiền ra, mẹ nó tạo không có thời gian vòng vo với mày đâu. Nếu không thì mày đừng hòng sống yên." Người đàn ông mất kiên nhẫn nhìn Hàn Tam Thiên, trước đó Thanh Vân đã nói đại ca của anh ta rất giàu, cho nên mới khiến gã nổi lòng

muốn bắt chẹt, không ngờ lão đại đến rồi nhưng chẳng có chút tư thế lão đại nào cả, thật sự chỉ là bộ dạng một tên nhát gan thôi.

"Người anh em, mau lấy tiền ra đây, nếu không sẽ bị người ta coi thường đó."

"Làm đại ca thì phải có bộ dạng của đại ca, chỉ là một trăm ngàn tệ mà thôi, chút chuyện nhỏ đó cũng không giải quyết được, mày còn tư cách gì mà làm đại ca?"

"Tên đại ca phế vật như mày, trước nay bọn tao chưa từng thấy bao giờ, đúng là cười chết ông rồi."

Hàn Tam Thiên nghe những lời này, nhẹ mỉm cười, hỏi: "Các người nói, làm đại ca thì phải thế nào?"

Người đàn ông xăm tay ra vẻ dạy bảo mà nói với Hàn Tam Thiên: "Đã là đại ca thì tất nhiên phải dẹp chuyện giúp đàn em, nếu đàn em tao xảy ra chuyện, mẹ nó tạo sẽ dẫn theo một đám người, chém đến tối tăm trời đất cũng phải lấy lại sĩ diện giúp đàn em."

Hàn Tam Thiên nhịn không nổi mà bật cười.

Trong dãy ghế lô, tiếng cười của anh chói tai lạ thường, không chỉ người đàn ông xăm tay mà ngay cả mấy tên đàn em kia cũng mang vẻ căm phẫn vô cùng.

"Mày cười cái gì?"

"Người anh em, xem ra không cho anh chút bài học, anh sẽ không biết bọn tôi lợi hại đến thế nào đâu."

"Mẹ nó, đánh cho tạo."

Đang lúc một đám đàn em quyền cước

đấm đá, người đàn ông lại đi ra sắm vai người tốt, nói: "Bình tĩnh chút đi, người anh em này, tôi khuyên cậu tốt nhất là mau lấy tiền ra, nếu không đám thủ hạ của tôi sẽ không khách khí với cậu đâu."

Hàn Tam Thiên không người lưu manh bây giờ còn có kỹ năng diễn xuất, người đàn ông xăm tay ra vẻ hảo tâm khuyên nhủ, đúng là có chút cảm giác thành tâm thực lòng vì muốn tốt cho Hàn Tam Thiên.

"Tôi đã hiểu làm sao để làm lão đại rồi, hay là tôi gọi một cuộc điện thoại nhé."

Người đàn ông xăm tay cho rằng Hàn

Tam Thiên muốn gọi điện bảo người đem tiền tới, vội vã nói: "Gọi nhanh lên, đừng làm mất thời gian của tôi, tôi không có thời gian để lãng phí với cậu."

"Vâng vâng vâng." Hàn Tam Thiên liên tục nói.

Thấy Hàn Tam Thiên thỏa hiệp, sự kích động của mấy tên đàn em kia cũng dần bình ổn trở lại, có điều vẻ khinh thường trên mặt bọn họ lại càng đậm nét hơn. Bọn họ thực sự không nhìn ra Hàn Tam Thiên có tố chất tiềm ẩn gì, ngược lại là một tên nhát gan vô cùng, loại người này sao có tư cách làm đại ca được chứ?

Thanh Vân trốn trong góc phòng, vết thương trên người nhìn có vẻ rất thế thảm. Anh ta đã bị đánh không ít, có điều Hàn Tam Thiên lại cảm thấy là đáng đời. Nhưng cũng có thể từ đây mà nhìn ra được, sự nhẫn nhịn của Thanh Vân cao hơn người thường, bị đám rác rưởi này đánh đập cũng nhịn được mà không trả đòn.

Chưa qua bao lâu, một tên đàn em vẻ hoang mang mà chạy vào ghế lô, nói với người đàn ông xăm tay: "Lão đại, anh Dũng đến rồi!"

"Anh Dũng? Anh Dũng gì?" Người đàn ông nghi hoặc hỏi.

"Lâm Dũng, anh Dũng." Đàn em nói.

Nghe được hai chữ "Lâm Dũng" này, người đàn ông liền run bắn cả người, đồng tử giống như bị động đất, nói: "Dũng... anh Dũng sao lại tới đây!".

"Em cũng không biết, anh mau ra xem đi." Tên đàn em nói.

Người đàn ông xăm tay lau mồ hôi trên

trán, uy hiếp Hàn Tam Thiên: "Mày ở yên đây cho ta, nếu mày dám làm loạn, tạo đánh gãy chân mày."

Hàn Tam Thiên cười gật gật đầu, nói: "Mau đi đi, nghe nói Lâm Dũng này là nhân vật lớn."

"Nói nhảm, anh Dũng không phải nhân vật lớn, lẽ nào là mày sao? Còn cần mày nhắc cho ông nghe sao?" Người đàn ông nói xong, để lại hai đàn em trông chừng Hàn Tam Thiên với Thanh Vân, vội vàng đi ra khỏi ghế lô.

Thanh Vân hướng mặt vào vách tường

giống như đang úp mặt hối lỗi vậy.

Hàn Tam Thiên đi tới phía trước, nói: "Anh có muốn suy nghĩ một chút về việc mặc lại đạo bào đi lừa người khác nữa không?"

Nghe câu này, Thanh Vân lập tức quay người ôm đùi Hàn Tam Thiên, khóc lóc sụt sùi mà nói: "Đại ca, anh không cần tôi nữa sao? Tôi cam đoan với anh, sau này tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho anh nữa."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.