Chương 412
Điều này khiến Hàn Tam Thiên vô cùng bất ngờ, chẳng lẽ ông chủ của nhà tù Địa Tâm không sợ có người ác ý quấy rối sao?
Trên thế giới này, có lẽ có rất nhiều người hiếu kỳ bí mật của nhà tù Địa Tâm, nếu không thẩm tra nghiêm ngặt, tất nhiên sẽ trà trộn một và thám tử bên trong.
Thần bí, có lẽ là vốn liếng lớn nhất của nhà tù Địa Tâm, một khi mất đi điều này, nhà tù Địa Tâm đã mất đi ưu thế lớn nhất, sao ông chủ lại không lo lắng về mặt này
chứ?
"Anh Tam Thiên, tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng chẳng lẽ anh đã quên, tôi đã nói nhà tù Địa Tâm có đi không có về rồi hả?" Vẻ mặt Đao Thập Nhị cười khổ nói, trên đời này, không biết có bao nhiêu người muốn làm rõ bí mật của nhà tù Địa Tâm. Đám người tre già măng mọc kia, ngoại trừ đưa tiền nộp mạng ra thì không có bất kỳ tác dụng gì, bất kể là ai, bất kể dùng người nào, chỉ cần đi, thì đừng hòng trở
ra.
"Gã có thể đảm bảo trăm phần trăm điều này hả?" Hàn Tam Thiên nhíu mày hỏi.
"Ừ." Đạo Thập Nhị nặng nề gật đầu, nói: "Trăm phần trăm, chưa bao giờ xảy ra ngoài ý muốn."
Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, như thế cần khả năng đến đâu mới có thể làm tới trình độ như vậy, xem ra ông chủ phía sau của nhà tù Địa Tâm là một nhân vật hung
ác.
"Một người bao nhiêu tiền?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Một trăm triệu, đô la."
"Chuyện này." Hàn Tam Thiên kinh ngạc nhìn Đao Thập Nhị, tuy rằng anh không để ý tiền, nhưng số tiền này bày ra trước mặt vẫn khiến anh rất giật mình.
"Truyền thuyết nói ông chủ của nhà tù Địa Tâm phủ khả địch quốc, nhưng đến cùng gã là ai thì không có người nào biết." Đao Thập Nhị nói.
"Nhiều năm như vậy, nhà tù Địa Tâm đã có bao nhiêu người vào?" Hàn Tam Thiên tò mò hỏi, số lượng đại biểu cho thu nhập, loại phương thức kiếm tiền này, không chỉ
nhanh, hơn nữa anh mới nghe lần đầy.
"Chắc là mấy ngàn người, ngoại trừ trọng phạm chân chính ra, đa phần là người muốn biết bí mật của nhà tù Địa Tâm, bọn họ không tiếc bỏ ra số tiền lớn, chỉ tiếc đó là một vụ mua bán chắc chắn sẽ lỗ vốn." Đạo Thập Nhị nói.
"Được, tôi biết rồi, anh hãy nghĩ cách liên lạc càng sớm càng tốt, cho dù có mất tiền cũng phải làm cho bằng được." Hàn Tam Thiên nói.
Đao Thập Nhị không hỏi nguyên nhân. Anh ta biết mình không có tư cách nhúng
tay vào những việc này, nhưng có thể tưởng tượng được chuyện này rất quan trọng với Hàn Tam Thiên, nhất định không chỉ khiêu chiến có thể vượt ngục hay không đơn giản như vậy.
Sau khi rời khỏi nhà Đạo Thập Nhị, Hầu Tử còn chưa lên xe thì điện thoại đã vang lên, là Thiên Linh Nhi không phục gọi tới.
Bị cúp điện thoại, Thiên Linh Nhi buồn bực càng nghĩ càng thế nghẹn tức, từ trước tới nay chưa có ai dám trong lúc cô chưa nói xong thì cúp điện thoại của cô.
"Hàn Tam Thiên, sau này anh mà còn vô
duyên vô cớ cúp điện thoại của em, em sẽ không để yên cho anh." Thiên Linh Nhi uy hiếp.
"Được rồi." Dứt lời, Hàn Tam Thiên lại cúp điện.
Thiên Linh Nhi bên kia đầu điện thoại nghe thấy âm thanh tút tút tút dồn đạp, vẻ mặt kinh ngạc, không đến mười giây, cô chủ nhà họ Thiên nổi đóa, tức đến xanh mét cả mặt mày, khi cô lại gọi tới đã vào trạng thái đường dây đang bận.
"Linh Nhi nhà chúng ta bị ai chọc tức vậy? Có muốn ông nội báo thù giúp con hay
không?" Thiên Vương Thịnh cười bước đến bên cạnh Thiên Linh Nhi hỏi.
"Ông nội, đưa điện thoại của ông cho cháu đi." Thiên Linh Nhi giơ tay nói.
"Cháu cần điện thoại của ông làm gì, điện thoại của ông không có gì để cháu chơi." Thiên Vương Thịnh nghi ngờ hỏi.
"Ông đừng xía vào, đưa cháu." Thiên Linh Nhi nói.
Thiên Vương Thịnh lấy điện thoại ra đưa cho Thiên Linh Nhi.
Thiên Linh Nhi rất thuần thục nhấn số điện thoại của Hàn Tam Thiên, dãy số này cô đã sớm thuộc nằm lòng rồi.
Đã kết nối!
Điện thoại vậy mà đã kết nói!
Lúc Thiên Linh Nhi cúp điện thoại, dùng điện thoại của mình gọi tới, lại rơi vào trạng thái đường dây bận.
"A!" Thiên Linh Nhi hết thảm một tiếng, gào thét nói: "Anh ta lại dám kéo cháu vào danh sách đen, anh ta cũng dám kéo
cháu vào danh sách đen!"
Thiên Vương Thịnh không hiểu lắm, đã xảy ra thảm kịch nhân gian gì rồi, ông hỏi: "Ai to gan như vậy, vậy kéo cháu vào danh sách đen."
"Ông nội, ông phải báo thù giúp cháu." Thiên Linh Nhi nói.
Thiên Vương Thịnh vỗ ngực, cam kết nói: "Được, ông nội báo thù giúp cháu, là ai."
"Hàn Tam Thiên."
Hàn Tam Thiên!
Nghe thấy cái tên này, khí thế của Thiên Xương Thịnh lập tức xìu xuống hơn phân nữa, vẻ mặt khổ sở nhìn Thiên Linh Nhi.
"Ông nội, đừng bảo ông đổi ý đó?" Thiên Linh Nhi chất vấn.
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 85 |