Chương 403
Hàn Tam Thiên không muốn động tới thành phố Dung, nhưng hiện tại đâm lao phải theo lao, anh cũng là bị ép đến bất đắc dĩ.
Nhà họ Ninh không cần anh cố gắng ra tay, nhiều nhất một tháng sẽ phá sản, bởi vì một khi chuyện này bị truyền đi, những người theo phe nhà họ Ninh tất nhiên sẽ phản bội, tình huống cục diện thành phố Dung mất cân bằng, ai không muốn ăn thịt uống máu nhà họ Ninh chứ?
Về phần Lục Hoành Quang, ông ta có thể
nhân cơ hội lần này trở thành người đệ nhất giới kinh doanh ở thành phố Dung, nhưng phải xem ông ta có thể cho Hàn Tam Thiên một đáp án hài lòng hay không.
"Đây không phải chuyện tôi muốn"Hàn Tam Thiên nói.
"Đại ca, anh thật biết giá ngầu, Lục Hoành Quang làm trâu làm ngựa cho anh, anh còn không muốn hả?" Thanh Vân bĩu môi nói.
Hàn Tam Thiên chẳng muốn giải thích với Thanh Vân, hơn nữa dù có nói, nhất định.
Thanh Vân cũng không hiểu vì sao.
Sở dĩ thành phố Dung tạo thành cục diện như vậy, không phải vì bản thân anh, mà là vì những mối quan hệ do nhà họ Hàn sử dụng, nói cách khác tình thế huyên nào càng lớn, anh cũng càng nợ Thi Tinh nhiều.
Vốn muốn vạch rõ giới hạn với nhà họ Hàn, nhưng sau chuyện này, ngàn tơ vạn sợi đừng hòng tách ra nữa.
Quan trọng hơn là, nhất định Thi Tinh cam tâm tình nguyện chứng kiến tình huống này.
Thi Tinh vui lòng, Hàn Tam Thiên lại không vui.
"Đáng tiếc." Đột nhiên Thanh Vân mặt mày cảm thán nói.
"Đáng tiếc cái gì?" Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi.
"Anh không hung hăng giả ngầu, anh phải để hai người nhà họ Hàn quỳ trước mặt anh xin lỗi, rồi khiến người phụ nữ Khâu Mộc kia quỳ liếm, tốt nhất là khiến hai người Bạo Cảnh Trung và Trần Khải Hoa
sợ hãi một phen, rối khiến những người kia xem thử rốt cuộc anh lợi hại bao nhiêu." Thanh Vân nói.
"Đó là ước mơ cuộc đời anh hả?" Hàn Tam Thiên khinh thường nói, tìm kiếm khoái cảm trên người tiểu nhân vật, trong mắt Hàn Tam Thiên không có bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ có giẫm đại nhân vật dưới chân mới thực sự là sảng khoái.
"Đúng vậy đó, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Đấy là Lục Hoành Quang và Ninh Hưng Bằng đó." Thanh Vân ra vẻ đương nhiên
nói.
Hàn Tam Thiên cười, bản thân Thanh Vân có lẽ không đặt hai người này vào mắt, chỉ là cố ý biểu hiện như vậy trước mặt anh mà thôi.
Con hồ ly này giấu đuôi rất kỹ, nhưng Hàn Tam Thiên tin, rồi sẽ có một ngày bại lộ.
Sau khi rời khỏi khách sạn không lâu, Hàn Tam Thiên nhận được điện thoại của Hà Đình, bà cảm ơn rất nhiều, có lẽ Khương Oánh Oánh đã nói chuyện ở trường học cho bà biết.
"Bác Hà, chút chuyện nhỏ mà thôi, đừng
cảm ơn tôi mãi, phải rồi, gần đây ở nhà thế nào? Có lẽ tôi phải ở lại mấy ngày mới về được." Hàn Tam Thiên hỏi, từ khi Tô Nghênh Hạ lên chức chủ tịch, cũng không biết tình huống ở công ty thế nào, vốn anh định giải quyết xong chuyện của Khương Oánh Oánh thì về ngay, nhưng bây giờ xem ra, còn phải trì hoãn một chút.
"Gần đây Nghênh Hạ bận rộn nhiều việc, mỗi ngày sáng sớm tới công ty, có khi hơn nữa đêm mới về nhà." Hà Đình nói.
Vừa tiếp nhận công ty, dự án phía tây lại ngừng, với Tô Nghênh Hạ mà nói, nhất định là một động chuyện phiền phức, bận
rộn cũng là việc hợp tình hợp lý.
"Trong khoảng thời gian này bác chịu khổ một chút, nấu cho cô ấy chút canh bồi bổ cơ thể nhé." Hàn Tam Thiên dặn dò.
"Không khổ không khổ, đó đều là chuyện tôi phải làm." Hà Đình liên tục nói, bà vốn là người giúp việc trong nhà, làm nhiều chuyện là bổn phận, sao có thể nói cực khổ được, hơn nữa Hàn Tam Thiên giúp ân tình lớn như vậy, bà vẫn chưa có cơ hội cảm ơn Hàn Tam Thiên thật tốt.
"Được rồi, tôi cúp trước, bà có thể yên tâm về Khương Oánh Oánh, sau này sẽ
không xảy ra chuyện nữa đâu." Hàn Tam Thiên nói.
"Ừm, tôi hoàn toàn yên tâm, cảm ơn cậu." Sau khi Hà Đình cúp điện thoại, vẻ mặt cảm thán, bà biết rất rõ chuyện ở thành phố Dung, vì vậy bà rất nghi hoặc, tại sao người lợi hại như Hàn Tam Thiên lại đi ở rê?
Tuy rằng Tô Nghênh Hạ xinh đẹp, nhưng cũng không đến mức khiến anh phải nhẫn nhịn như vậy nhỉ?
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 97 |