Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 400

Phiên bản Dịch · 1327 chữ

Trong mắt người xung quanh, đâu là một trận thần tiên đánh nhau, dù sao xung đột cũng bắt nguồn từ hai ông trùm ở thành phố Dung, nhà họ Lục không dễ chọc, nhà họ Ninh cũng không dễ chọc.

Ninh Hưng Bằng cho Ninh Vũ một đấm, rất có thể chỉ là thủ đoạn, sau khi quở trách Ninh Vũ xong lại dùng tư thái cao hơn chất vấn Lục Hoành Quang.

Một chiêu ra tay với mình rồiđánh phủ đầu người khác này khiến những người khác trong lòng bội phục không thôi, cũng chỉ

có người như Ninh Hưng Băng mới có thể nghĩ ra cách này?

Nhưng khi bọn họ phát hiện Ninh Hưng Bằng đi về phía Hàn Tam Thiên chứ không phải Lục Hoành Quang, trong lòng nói thầm.

Chẳng lẽ ông ta định dạy dỗ người thanh niên này trước rồi mới chất vấn Lục Hoành Quang?

"Ninh Hưng Bằng không hổ là người tâm cơ thủ đoạn đều lợi hại, suy nghĩ của ông ta, tôi thật sự nghĩ không ra."

"Nếu ông có thể hiểu suy nghĩ của ông ta thì còn có địa vị như bây giờ sao?"

"Ninh Hưng Bằng có thể phát triển nhà họ Ninh đến lớn mạnh như vậy, không phải không có đạo lý, chờ mà xem, tôi cũng muốn xem thử cuối cùng ông ta có thủ đoạn gì, nói không chừng hôm nay Lục Hoành Quang còn phải nhận lỗi với ông ta đấy."

Lúc mọi người ở đây suy đoán, Ninh Hưng Bằng chạy tới trước mặt Hàn Tam Thiên, nhưng biểu hiện của ông ta không đòi chịu trách nhiệm giống như người

ngoài nghĩ mà là khom người, cúi đầu xuống.

"Cậu Hàn, chuyện này là lỗi của con trai tôi, tôi nhận lỗi với cậu thay nó." Ninh Hưng Bằng nói.

Hành động này lập tức khiến hội trưởng sôi trào!

Chẳng những Ninh Hưng Bằng không chất vấn người thanh niên này, ngược lại nhận lỗi với anh, đây là chuyện gì!

Mọi người ở đây, có một người tình một người, toàn bộ xoa mắt mình, cho rằng

chuyện trước mắt là ảo giác, nhưng bất kể thể nào cũng không thay đổi được chuyện thực sự xảy ra.

Ninh Hưng Bằng thật sự chịu nhận lỗi, vậy ma lại cúi đầu khom lưng!

"Đây... đây là tình hình gì?"

"Ninh Hưng Bằng xin lỗi! Đây là chuyện từ trước tới nay chưa từng nghe nói, đừng bảo là đầu ông ta bị sốt rồi chứ!".

"Mấy người chẳng lẽ còn không nhìn ra Ninh Hưng Bằng rất sợ người trẻ tuổi này

sao?"

"Rốt cuộc cậu ta là ai, có thể trở thành khách quý của Lục Hoành Quang, còn có thể khiến Ninh Hưng Bằng sợ hãi, thành phố Dung có nhân vật đáng sợ như vậy

U?"

Vô số tiếng bàn tán xì xào sợ hãi than vang lên trong đám người, ngoại trừ không thể tưởng tượng nổi ra, bọn họ càng hiếu kỳ thân phận của Hàn Tam Thiên.

Hai ông trùm, dường như trước mặt anh đều kém một bậc, loại địa vị này, không

phải thứ bọn họ có thể tưởng tượng ra được nữa.

"Hôm qua con ông muốn tôi quỳ xuống xin lỗi, tôi nể mặt ông nên không tính toán với cậu ta, không ngờ rằng hôm nay cậu ta còn tới tìm tôi gây chuyện, ông không biết dạy con, muốn tôi tới dạy giúp ông hả?" Hàn Tam Thiên lạnh nhạt hỏi.

Ninh Hưng Bằng tê cả da đầu, tên súc sinh này, hôm qua cũng đã trêu chọc Hàn Tam Thiên rồi sao? Nếu đã cho anh ta một cơ hội, tại sao anh ta còn muốn đâm đầu vào họng súng?

"Cậu Hàn, là tôi không biết cách dạy con, xin cậu cho tôi một cơ hội, nhất định tôi sẽ răn dạy nó." Ninh Hưng Bằng nói.

Ninh Vũ ở bên cạnh đã bối rối, anh ta chưa từng thấy Ninh Hưng Bằng có lúc ăn nói khép nép như vậy, người thanh niên này, có tài đức gì, có thể khến cha của anh ta xin lỗi?

"Cha, cha đang làm gì vậy, tại sao phải xin lỗi nó, chẳng lẽ dựa vào thực lực nhà họ Ninh chúng ta còn phải sợ nó hay sao?" Ninh Vũ đi đến bên cạnh Ninh Hưng Bằng, không phục nói.

Ở thành phố Dung, địa vị của nhà họ Ninh siêu phàm, không có người không chọc nổi. Từ nhỏ đến lớn, Ninh Vũ chưa từng bớt kiêu căng ngạo mạn chút nào, lúc còn đi học anh ta đã dám xông vào phòng làm việc của hiệu trưởng, đánh hiệu trưởng một trận thật đau, hơn nữa sau đó còn bình yên vô sự, ngược lại hiệu trưởng phải xin nghỉ hưu sớm. Tất cả những điều đó đã chứng minh thực lực của nhà họ Ninh, cũng khiến Ninh Vũ càng hiểu rõ mình có thể không đặt bất kỳ ai vào mắt, một phú nhị đại tới từ nơi khác, còn không phải con sâu cái kiến thôi sao?

Nghe thấy Ninh Vũ nói, Ninh Hưng Bằng sắp tức đến nổ phổi, ông ta đang nghĩ cách giải quyết chuyện này, nhưng Ninh Vũ lại còn đổ dầu vào lửa.

Người thanh niên trước mắt, nhấc cả thành thành phố Dung cũng không thấy ai là đối thủ của anh ta.

"Nghịch tử, mày đang nói hươu nói vườn gì đó, mau xin lỗi cậu Hàn đi." Ninh Hưng Bằng nghiến răng nghiến lợi nói.

"Không, không thể nào, con không thể

nào xin lỗi tên rác rưởi này được, cha, cha bắt đầu sợ đắc tội Lục Hoành Quang từ khi nào vậy hả?"Ninh Vũ khinh thường nói. Tới tận bây giờ, anh ta vẫn cho rằng là vì Lục Hoành Quang nên mới khiến Ninh Hưng Bằng có biểu hiện như vậy.

Nhưng trong mắt anh ta, Lục Hoành Quang có gì phải sợ? Hơn nữa khi nào thì Ninh Hưng Bằng bắt đầu sợ Lục Hoành Quang rồi hả?

Trong cơn nóng giận, Ninh Hưng Bằng tất vào mặt Ninh Vũ, tóm tóc Ninh Vũ, tức giận nói: "Qùy xuống với cậu Hàn, quỳ xuống nói xin lỗi."

Giờ phút này tâm trạng của Ninh Hưng Bằng như đi trên băng mỏng, mà bên dưới miếng băng chính là vực sâu vạn trưởng, một khi té xuống, cả nhà họ Ninh đều vạn kiếp bất phục.

Ninh Vũ không hiểu tâm trạng của Ninh Hưng Bằng, càng không biết Ninh Hưng Bằng đang sợ cái gì, nhưng anh ta là người sỉ diện, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện quỳ xuống với người khác?

Điếc không sợ súng, đó là thái độ của Ninh Vũ!

"Cha, con không biết hôm nay cha nổi diện gì, nhưng muốn con quỳ xuống với phế vật này, tuyệt đối không thể nào!" Ninh Vũ lạnh giọng nói.

Phế vật?

Ninh Hưng Bằng tức giận bật cười, Ninh Vũ có tư cách gì mắng Hàn Tam Thiên phế vật? Trong mắt anh, tất cả mọi người đây đều là phế vật!

Am!

Hai gối Ninh Hưng Bằng quỳ xuống, run rẩy nói với Hàn Tam Thiên: "Cậu Hàn, là lỗi của tôi, là tôi cưng chiều quá mức mới khến nó không coi ai ra gì, xin cậu cho tôi một cơ hội dạy bảo lại nó."

Toàn trường lặng ngắt như tờ, tiếng xì xào bàn tán im bặt, bởi vì mỗi người đều mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn Ninh Hưng Bằng quỳ xuống.

Chỉ là kêu Ninh Vũ xin lỗi, bọn họ miễn cưỡng còn chấp nhận được, nhưng Ninh Hưng Bằng đích thân quỳ xuống, chuyện này đã vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết

của bọn họ.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.