Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 392

Phiên bản Dịch · 1108 chữ

Câu nói của Hàn Tam Thiên khiến Ninh Vũ cười đắc ý, nói: "Không ngờ rằng một tên hai lúa từ nơi khác tới cũng biết tôi, nếu biết, có lẽ anh có thể nghĩ ra mình sẽ có kết cục thế nào nhỉ?"

"Trước khi nhắc tới kết cục, chi bằng cậu gọi điện cho Ninh Hưng Bằng, hỏi thử xem tôi nên có kết cục gì?" Hàn Tam Thiên nói, đến thành phố Dung chỉ là để giúp Khương Oánh Oánh giải quyết rắc rối. Sau đó tùy tiện dạo chơi mà thôi, anh không muốn chuốc phiền phức, cũng không muốn khiến Ninh Hưng Bằng ngột ngạt, dù sao trong chuyện của Khương Oánh Oánh Ninh Hưng Bằng cũng đã

giúp đỡ.

"Gọi điện thoại cho cha tôi?" Ninh Vũ cười lạnh, bảo: "Anh là cái thá gì, loại người như anh, chẳng lẽ còn muốn cha tôi ra mặt dạy dỗ anh à, có tôi là đủ rồi."

"Cậu Ninh, thân phận của cậu tôn quý, nếu không tôi giúp cậu đánh anh ta nhé?"

"Cậu Ninh, để tôi, nhất định tôi sẽ khiến thằng oắt này không chịu nổi."

"Để tôi để tôi, loại rác rưởi này, một tay tôi là có thể đối phó."

Trong đám người xem náo nhiệt liên tục vang lên giọng nói muốn ra tay thay Ninh Vũ, bởi vì đối với bọn họ, đây là một cơ hội để nịnh nọt Ninh Vũ, nếu có thể làm đầy tớ cho Ninh Vũ, cuộc sống của bọn họ hiển nhiên sẽ thay đổi đến long trời lở đất, ai lại không muốn ăn ngon uống say với loại phú nhị đại này chứ?

"Anh bạn, xem ra nhân phẩm của anh không tốt lắm, nhiều người muốn đánh anh như vậy." Ninh Vũ cười nhạo nói, đây chính là sức ảnh hưởng của anh ta ở thành phố Dung, tùy tiện vẫy tay một cái, có thể có trên trăm con chó giúp anh ta

làm việc.

"Đại ca, tôi đau bụng, nếu không thì tôi đi vệ sinh trước." Thanh Vân thấy tình hình không ổn, muốn bỏ trốn.

Tuy rằng Hàn Tam Thiên biết đánh nhau, nhưng trong hộp đêm nhiều người như vậy, dựa vào sức của một mình anh, nhất định không đánh lại, hơn nữa kết cục sẽ cực kỳ thảm.

Tục ngữ nói người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

"Cậu muốn thế nào?" Hàn Tam Thiên hỏi.

Thấy Hàn Tam Thiên thỏa hiệp, Ninh Vũ khinh thường bĩu môi, bảo: "Một chút khí khái đàn ông cũng không có, chẳng lẽ anh không muốn đánh một trận hả?"

Trên mặt Hàn Tam Thiên đầy cười khổ, đáo: "Ở đây đông người như vậy giúp cậu, tôi đánh thắng thế nào được."

"Xem như anh tự hiểu lấy bản thân, quỳ xuống đi, xin lỗi người phụ nữ của tôi, hôm nay tạm tha cho anh." Ninh Vũ nói.

Khâu Mộc ngẩng đầu nhìn Hàn Tam

Thiên, vẻ mặt khinh thường tươi cười: "Tài xế quèn, bây giờ biết rõ kết cục khi đắc tội tôi rồi chứ."

Dáng vẻ của Khâu Mộc giống như một con chó cái đắc thế, chó sủa mặt mày khó coi, Hàn Tam Thiên cười lạnh, nói với Thanh Vân: "Rắc rối là anh gây ra, tự anh nhìn rồi giải quyết đi."

Đầu Thanh Vân to như cái đầu, đau khổ nói: "Đại ca, tôi đau bụng thật đó."

"Anh có hai lựa chọn, xin lỗi, hoặc chúng ta đánh nhau thoát ra ngoài, anh cảm thấy thế nào?" Trong mắt Hàn Tam Thiên giấu

chút vui vẻ, cục diện này, đại khái sẽ không khiến Thanh Vân ra tay, nhưng từ chuyện này có thể nhìn ra Thanh Vân là loại người gì.

Nếu anh ta chọn ngấm ngầm chịu đựng mà quỳ xuống xin lỗi, Hàn Tam Thiên sẽ cực kỳ choáng ngợp, đồng thời cũng sẽ càng đề phòng người này.

Hình như Thanh Vân không hề có nửa giây do dự, trực tiếp lựa chọn quỳ xuống, nói với Khâu Mộc: "Đại mỹ nữ, là tôi đáng chết, nói sai, cô đẹp như tiên trên trời, sao lại so đo với loại thua kém người khác về mọi mặt như tôi chứ, tha cho tôi một mạng

đi."

Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, con sói lòng dạ cực sâu này, khó đối phó.

Thấy Thanh Vân quỳ xuống, Khâu Mộc cảm thấy mình như nữ thần, khiến loại người tầm thường vô dụng này quỳ xuống từ đó thể hiện địa vị cao cao tại thượng của cô ta.

"Còn anh nữa mà nhỉ?" Khâu Mộc nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên nhìn Ninh Vũ, nói: "Cậu Ninh, có chừng mực mới là lựa chọn tốt

nhất, nếu như cậu muốn chơi, tôi chơi với cậu tới cùng."

Ninh Vũ cau mày, nếu đối phương biết anh ta là ai còn dám nói ra những lời này, hiển nhiên cũng có địa vị khá cao.

Tuy rằng anh không phải người thành phố Dung, Ninh Vũ không có chút sợ hãi, nhưng vì một người phụ nữ chuốc phiền phúc vào người, đó không phải tác phong làm việc của Ninh Vũ, huống chi bên đối phương có một người đã quỳ xuống xin lỗi, xem như nhượng bộ một bước, không cần phải khiến sự việc trở nên nghiêm trọng hơn.

"Anh bạn, hôm nay tâm trạng tôi tốt, tha cho anh một mạng, nhưng tôi khuyên anh tốt nhất nên mau chóng cút ra khỏi thành phố Dung, nếu không, lần tới sẽ không may mắn như vậy nữa đâu." Ninh Vũ nói.

Không bắt Hàn Tam Thiên xin lỗi, Khâu Mộc vẫn chưa tìm đủ cảm giác ưu việt, tất nhiên không muốn đồng ý, nói với Ninh Vũ: "Ninh Vũ, anh ta cũng đắc tội với em, sao có thể..."

"Khâu Mộc, là tôi quyết định, hay là cô quyết định?" Ninh Vũ lạnh lùng nói.

Thấy Ninh Vũ sắp nổi giận, Khâu Mộc sợ hãi cúi đầu, nói: "Đương nhiên là anh quyết định."

"Nếu đã là tôi quyết định, cô còn nói nhảm thêm câu nữa, tôi sẽ hủy hoại cô." Ninh Vũ nói.

"Vâng, em biết rồi." Khâu Mộc nơm nớp lo sợ đáp.

"Cút đi." Ninh Vũ nói với Hàn Tam Thiên.

"Cậu Ninh kêu mày cút, mày còn đứng

ngây ra đó làm gì?"

"Cút nhanh lên, sau này đừng xuất hiện ở chỗ này nữa, nếu không bọn tao sẽ không tha cho mày."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.