Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng trắng

Phiên bản Dịch · 1768 chữ

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

Đột nhiên trông thấy bóng người kỳ quái trước mắt, Tiêu Minh chỉ cảm thấy trái tim chậm nửa nhịp, ngược lại Kim Giai Giai phản ứng cực nhanh, trực tiếp giơ đèn pin trong tay lên chiếu về phía bóng người.

Lần này thì thấy rõ đối phương căn bản không phải song đầu nhân gì, chẳng qua là một thanh niên bình thường, trên bở vai ngồi một con mèo quả quýt mà thôi.

Triệu Diệu híp mắt ngăn lại ánh đèn chiếu về mình, hỏi: “Các người là ai? Làm sao lại tới nơi này?”

Mấy ngày nay hắn theo tin tức tìm thấy trên mạng, tìm mấy nơi có dị thường, có điều không có phát hiện siêu năng mèo, ngôi biệt thự này xem như nơi dị thường thứ tư hắn tới.

Mà 0 giờ buổi tối ngày mai, chính là thời gian kết thúc nhiệm vụ.

Lúc này Triệu Diệu đã hơi lo lắng, nếu địa điểm này vẫn không thể bắt được siêu năng mèo thì rất rắc rối.

Mạt Trà trên bờ vai Triệu Diệu lười biếng ghé vào trên vai hắn, một bộ sống không còn gì luyến tiếc, thật giống học sinh tiểu học bị phụ huynh vừa bắt ra từ quán nét.

Mạt Trà dùng ý thức câu thông với Triệu Diệu:

“Triệu Diệu, lúc nào mới trở về, hôm nay tôi còn chưa đánh Liên Quân Mobile đấy, 9 giờ nhiệm vụ sẽ bắt đầu.”

Mạt Trà tự nhiên là Triệu Diệu đặc biệt dẫn tới, dù sao năng lực ngừng thời gian mặc dù cực kỳ cường hãn, nhưng sợ nhất là khi gặp được công kích không thể kịp thời phát động năng lực.

Dù sao trừ năng lực ra, thân thể Triệu Diệu vẫn là người bình thường, cho nên hắn đặc biệt mang Mạt Trà tới, nếu như hắn không kịp phát động năng lực, còn có Mạt Trà làm một tầng bảo hiểm.

Nghe câu hỏi của Triệu Diệu, sắc mặt Tiêu Minh có chút không thoải mái, trực tiếp nói:

“Anh là ai? Đây là nhà của tôi, vì sao anh lại lén lút tiến vào?”

Triệu Diệu choáng váng, không nghĩ tới gặp chủ nhà ở đây, lập tức cảm thấy hơi có chút xấu hổ, có điều hắn đột nhiên hơi động trong lòng, dứt khoát nói:

“Các người đi trước đi, trong gian phòng đó có vấn đề, khả năng có mấy thứ bẩn thỉu, tôi một đường đuổi theo nó tới đây.”

“Có vấn đề, tôi nhìn anh mới có vấn đề đấy.”

Tiêu Minh khinh thường cười lạnh nói:

“Đây là nơi ở tư nhân, mời anh lập tức rời đi.”

Nếu quả thật là quỷ, hắn khả năng sẽ chạy, nhưng đối mặt với một người bình thường, Tiêu Minh lại không khẩn trương chút nào.

Kim Giai Giai lại tò mò nhìn Triệu Diệu nói: “Anh xác định nơi này có quỷ? Làm thế nào anh biết được?”

Giờ phút này, lượt view trong phòng trực tiếp đã đột phát 10 vạn, đạt đến một trình độ Kim Giai Giai chưa từng đạt tới.

“Giai Giai, hỏi anh ta xem có thấy thứ gì ở lầu hai hay không.”

“Hỏi cậu ta tiếng kêu vừa rồi.”

“Diễn viên diễn viên.”

“Mọi người, thật không phải diễn, tôi xưa nay sẽ không mời người diễn.”

Kim Giai Giai nhìn mưa đạn một chút, lập tức hỏi: “Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi anh nghe thấy không?”

Triệu Diệu nhẹ gật đầu: “Chính là vật kia đang kêu.”

Hắn lần nữa dặn dò: “Các người đi nhanh đi, vật kia rất lợi hại, nếu nó tới đây, tôi cũng không chiếu cố được các người.”

Tiêu Minh một bên nhìn thấy mình bị bỏ qua, lông mày nhịn không được nhíu lại. Thanh niên trước mắt này nhìn qua thường thường không có gì lạ, mặc phổ thông, căn bản chính là bộ dáng của sinh viên bình thường, làm sao có thể là người bắt quỷ chứ?

Ngược lại nửa đêm nửa hôm chạy đến biệt thự của hắn, chỉ sợ có bí mật gì đó không thể cho ai biết.

Nghĩ tới đây, Tiêu Minh trực tiếp lấy ra điện thoại: “Anh có đi hay không? Anh còn không rời khỏi nơi này, tôi báo cảnh sát đấy.”

Trong mắt Kim Giai Giai cũng mang theo vẻ hoài nghi và không tin, dù sao nhìn qua bộ dáng Triệu Diệu thật sự không giống cao nhân đắc đạo. Nhưng nửa đêm xuất hiện ở đây, hoàn toàn chính xác lại rất quỷ dị.

Triệu Diệu không trả lời, chỉ nhìn điện thoại Kim Giai Giai hỏi: “Cô đang trực tiếp?”

“Đúng vậy.”

Kim Giai Giai nhẹ gật đầu: “Tôi nghe nói nơi này có quỷ, mang theo bạn đến thám hiểm.”

Đúng lúc này, lại một tiếng hét thảm vang lên, dường như vang lên ở ngay bên tai mọi người, âm thanh như khóc như tố, dường như ẩn chứa vô tận oán hận và ác độc, khiến người nghe thấy nhịn không được toàn thân trên dưới nổi lên da gà.

Kim Giai Giai lập tức đem ống kính và đèn pin chiếu về phương hướng âm thanh, chỉ thấy đèn pin chiếu xuống, một con hồ ly màu trắng chừng hơn 2 mét nằm rạp ở góc tường, đôi tròng mắt màu đỏ ngòm gắt gao nhìm chằm chằm bọn họ, trong đó ẩn chứa vô hạn bạo ngược và tàn nhẫn.

Nhìn thấy hồ ly màu trắng bỗng nhiên xuất hiện, Kim Giai Giai và Tiêu Minh hô hấp cứng lại, Triệu Diệu lại trực tiếp phát động năng lực ngừng thời gian, lấy ra dao gấp xông tới.

Có điều vừa đi ra một bước, hắn quay đầu, đảo ngược camera trong tay Kim Giai Giai, sau đó mới xong về hồ ly màu trắng.

Mà trong mắt Kim Giai Giai và Tiêu Minh, chính là thấy cơ thể Triệu Diệu lóe lên, đã xuất hiện ở trước mặt hồ ly màu trắng, đồng thời giống như có vô số khí kình vô hình bạo phát ra, hồ ly màu trắng còn có một số tạp vật toàn bộ bị cắt thành vỡ vụn trong nháy mắt.

“Kiếm khí!”

Kim Giai Giai kinh hô một tiếng, sau một khắc đã là hai mắt tỏa sáng.

Đương nhiên, cô không biết đây thật ra là Triệu Diệu tạm dừng thời gian, sau đó cầm dao gấp chém lung tung một trận trên thân hồ ly mà ra. Lúc này Triệu Diệu ở trong mắt Kim Giai Giai, đã là cao nhân bất thế.

Một bên khác Tiêu Minh cũng một mặt ngốc trệ, hoàn toàn không nghĩ tới mình có thể nhìn thấy một màn huyền huyễn như thế.

Nhưng mà trong nháy mắt hồ ly bị dao gấp chặt đã tiêu tán trong không khí, sau đó xuất hiện ở một góc khác của gian phòng.

Chỉ thấy hồ ly một mặt trào phúng mà nhìn xem Triệu Diệu, trên người nó như cũ lông tóc không thương.

Mạt Trà kinh sợ: “Tên này đến cùng là thứ quỷ gì, hồ yêu?”

Triệu Diệu híp mắt, nói:

“Tao cảm thấy, đây có thể là một loại ảo giác nào đó? Cùng lúc dưới lầu trước đó, thời điểm dao xẹt qua thân thể đối phương, căn bản không có cảm giác gì.”

Hóa ra Triệu Diệu đi tới biệt thự trước mấy người Kim Giai Giai một bước, lúc ở tầng 1 đã gặp phải hồ ly màu trắng, lúc đầu muốn dùng dây thừng trói chặt đối phương, lại phát hiện đối phương căn bản không thụ lực, tiếp lấy dùng dao gấp chém, cũng không có hiệu quả chút nào.

Đến giờ phút này, Triệu Diệu đã có bảy tám phần nắm chắc, xác định đối phương không phải là một loại thực thể nào đó.

Ngay khi một người một hồ giằng co, Kim Giai Giai một bên lại toàn thân run rẩy nhìn xem một màn này, trong hai mắt tất cả đều là vẻ hưng phấn.

Tiêu Minh một bên thì đã không biết lúc nào, trên mặt mang theo biểu lộ kỳ dị, run rẩy đi tới bên cạnh Triệu Diệu.

Triệu Diệu nhìn hắn một cái, còn không kịp phản ứng cổ quái trên người đối phương, nói:

“Cậu qua đây làm gì? Nơi này rất nguy hiểm, mau rời đi.”

Thần sắc Tiêu Minh lại rất quỷ dị, hai mắt không ngừng chớp động, dường như ám chỉ gì đó.

Sau một khắc, hắn bỗng nhiên xông lên, đánh ra một quyền, đánh về phía cổ Triệu Diệu.

Mặc dù Tiêu Minh là con ông cháu cha, nhưng bình thường đều cố gắng kiện thân, giờ phút này toàn lực đánh ra, đánh về vị trí hầu kết của Triệu Diệu, một khi trúng đích, chỉ sợ Triệu Diệu cũng phải trọng thương.

Nhưng mà ngay khi hắn ra quyền, Mạt Trà đã phát động năng lực, bên trong một mảnh đứng im, Triệu Diệu trực tiếp một cước đá vào trên bụng Tiêu Minh, sau đó là hai cước, ba cước…

Ngay khi thời gian lưu động lại, ở trong mắt Kim Giai Giai và Tiêu Minh, chính là Tiêu Minh vừa mới ra quyền, cả người đã bị một cỗ lực lượng vô hình cách không đánh trúng, sau đó bay ra ngoài vài mét.

Nhưng ngay lúc hắn bay ra ngoài, một tiếng hét thảm trên đỉnh đầu mọi người vang lên.

“Ở phía trên!”

Triệu Diệu và Mạt Trà bỗng nhiên ngẩng đầu, Triệu Diệu còn có chút thấy không rõ, nhưng Mạt Trà lại nhìn thấy trong một vùng tối tăm, một thân hình màu trắng núp ở xà ngang nóc phòng.

“Triệu Diệu, ở trên xà ngang!”

Triệu Diệu hơi vung tay, đã ném con dao gấp qua, nhưng mà lấy độ chính xác của hắn, tự nhiên quăng trượt.

Nhưng động tác này, đã khiến bóng trắng trên xà ngang kinh ngạc, trực tiếp nhảy xuống mặt đất, tốc độ của đối phương nhanh chóng, sau khi rơi xuống đất bèn chạy ra ngoài cửa, nhưng ngay lúc nó vừa mới đi xuống cầu thang, thời gian lần nữa bị đình chỉ, thời gian cooldown ngừng thời gian qua.

Lúc này Triệu Diệu chạy tới ngoài cửa, rốt cục thấy rõ ràng hình dạng của bóng trắng kia.

Bạn đang đọc Chẳng Lẽ Ta Là Thần (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cong96hm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.