Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19

Phiên bản Dịch · 1523 chữ

Chapter 19: Thời gian có thể chữa lành vết thương

Tôi nhìn kỹ khuôn mặt mẹ, rồi lại gần chạm vào má của bà, cảm thấy thật mềm mại và ấm áp. Tôi mỉm cười, chạy lại phía mẹ và ôm chầm lấy. Mẹ ôm tôi, khẽ xoa lưng: “Không sao đâu con, đã có mẹ ở đây rồi”

Tôi nhìn mẹ gật đầu: “Nhưng phải làm sao ạ?”

“Đó là giấc mơ của con, mẹ sẽ luôn có mặt khi con cần”

Chúng tôi cùng ngồi trên một đám mây mềm mại, tay tôi nắm tay mẹ thật chặt như sợ bà sẽ biến mất. Mẹ nhìn tôi và mỉm cười: “Chuyện gì đã xảy ra với con thế? Tại sao con lại khóc nhiều như vậy?”

“Hyung… Con nghĩ rằng anh ấy đã giúp đỡ con, nhưng… anh ấy… anh ấy đã gửi Yunho tới để giám sát con… rồi sau đó, khi con nói rằng con yêu Yunho, hyung đã bảo Yunho nói rằng anh ấy cũng yêu con… họ đã nói dối con! Và bây giờ người chủ gia đình đã bắt con hứa sẽ không bao giờ được yêu ai hoặc gặp lại Yunho… con đau lòng quá mẹ ạ!”

Tôi bắt đầu khóc và ôm chầm lấy mẹ: “Anh trai chỉ lo lắng cho con thôi… anh ấy sẽ không bao giờ làm con bị tổn thương đâu, đó là bởi anh sợ mất con đó thôi… đó là tất cả con à”

“Nhưng anh ấy đã làm con tổn thương”

“Mẹ biết… chỉ có thời gian mới chữa lành vết thương của con. Con sẽ sớm ổn thôi”

“Phải làm thế nào ạ?”

“Mẹ biết mọi chuyện sẽ kết thúc mà, vì thế đừng lo lắng mà cứ tin tưởng vào trái tim của con, nhé?”

Tôi gật đầu.

Mẹ cười và hôn lên trán tôi: “Mẹ phải đi đây!”

“Không… không… hãy ở lại với con”

“Đừng lo lắng, con yêu. Nếu cần mẹ thì con cứ nhắm mắt lại, mẹ sẽ ở bên con”

Một lúc sau, mẹ từ từ biến mất. Căn phòng màu trắng chìm dần vào bóng tối, đám mây trắng cũng dần mất đi, tôi cảm thấy mình rơi xuống từ một nơi rất cao…

KẾT THÚC GIẤC MƠ

Tôi mở mắt nhìn xung quanh, không khỏi ngỡ ngàng. Tôi đã trở lại ngôi nhà trên cây, bên cạnh là một tách trà ấm, ba tôi đang ngồi bên cạnh.

“Cuối cùng con cũng tỉnh rồi”

Tôi không nói gì, cầm tách trà trên tay và nhìn vào nó.

“Jin Ho đã nói tất cả mọi thứ, vì thế ba đã trở về ngay lập tức”

Tôi vẫn không nói gì.

“Jae à, Jin Ho không phải đã làm tổn thương con đâu”

Cuối cùng tôi bèn lên tiếng: “Nhưng anh ấy đã làm… cả 2 người họ”

Ba ôm chầm lấy tôi, để tôi nhìn lên đùi ông và nhìn tôi: “Jae à, hãy về nhà với ba nào”

“Không, có anh ấy ở đó”

“Anh con đang rất lo lắng, hyung của con chưa bao giờ khóc kể cả khi các con qua đời.Chưa bao giờ Jin Ho rơi nước mắt, nhưng khi anh con nói với ba về chuyện đã xảy ra, Jin Ho đã khóc!”

Tôi nhìn ba. Anh ấy đã khóc sao?

Tôi nhìn xuống: “Con vừa mơ thấy mẹ”

“Thật sao?”

Tôi gật đầu: “Mẹ ôm lấy con và nói rằng, thời gian sẽ chữa lành vết thương lòng của con”

Ba mỉm cười: “Có vẻ như mẹ con đã nói điều gì đó?”

Tôi khẽ cười: “Mẹ rất ấm áp”

Ba cười.

“Vì vậy con muốn xa hyung và anh ấy một thời gian”

“Được, vậy con sẽ sống ở đâu?”

“Con đã mua một ngôi nhà gần trường học, con đang sống cùng một người bạn học”

“Cho ba biết địa chỉ được không?”

“Nhưng ba đừng nói với họ nhé?”

Ba cười: “Được rồi… ba sẽ không nói đâu”

Tôi nhìn ba: “Ba à… ba biết gì về người chủ gia đình không?”

“Tại sao con hỏi vậy?”

“Con muốn biết!”

“Không ai biết điều này, ông ấy chỉ nói với ba bởi ông ấy tin tường ba, nhưng giờ ba sẽ cho con biết. Ông ấy là một người anh em họ của ba, ông đã được ông nội con chọn làm chủ gia đình này, nhưng một vài năm trước đây, đột nhiên ông ấy lại che giấu khuôn mặt của mình… Không ai biết lý do tại sao, thậm chí không tiết lộ khuôn mặt thật kể cả khi nói chuyện, ông luôn luôn giấu mặt sau bức màn đen và mọi chuyện được truyền đạt qua người quản gia”

Tôi nhìn ba: “Như vậy nghĩa là ông ấy bằng tuổi ba sao?”

Ba tôi gật đầu: “Hơn ba 2 tuổi”

“Ba à, có biểu tượng gì đó cho những người chủ gia đình phải không? Trừ con dấu ra.”

“Có, đó là 1 chiếc nhẫn bạc với thiết kế rất độc đáo, trên đó có hình thanh kiếm, xung quanh thanh kiếm có một bông hoa và một con cú”

Tôi nhìn ba: “Tại sao lại là một con cú ạ?”

“Thanh gươm là biểu tượng cho sự ngay thẳng, người chủ gia đình phải thẳng thắn để bảo vệ mình và các thành viên trong gia đình. Hoa là biểu tượng của sự dịu dàng và chu đáo, người chủ gia đình phải có một trái tim nhân hậu và giúp đỡ tất cả những người cần ông và không bao giờ dùng quyền lực vào lợi ích riêng hoặc làm tổn thương người vô tội, còn con cú là tượng trưng cho sự khôn ngoan, người chủ phải khôn ngoan và thông minh, được đào tạo để có thể lãnh đạo được cả công ty nữa”

Tôi gật đầu: “Như vậy là phải khôn ngoan, mạnh mẽ và dịu dàng”

Ba cười: “Đúng là như vậy… bây giờ ba phải đi rồi”

Ba nhìn tôi: “Chúng ta sẽ đi cùng nhau, con có thể nấu bữa tối không?”

Tôi gật đầu, ba nắm tay tôi, cùng vào xe và lái tới nhà tôi.

Khi chúng tôi bước vào, tôi không nhìn thấy Changmin, có lẽ cậu ấy vẫn đang ở nơi làm việc. Ba bước vào và nhìn tôi: “Jae à, con nói là con đã mua một căn nhà mà?”

Tôi gật đầu.

“Đây là nhà của Jin Ho”

“Làm thế nào đây chứ?” Ôi, tên lái xe chết tiệt. Con nói với cậu ta tìm mua giúp con một căn nhà, vậy mà…”

“Oh, đừng giận anh con, nó yêu con rất nhiều đó. Chắc Jin Ho đã nhờ cậu ta đưa căn nhà này cho con”

“Được, vậy con sẽ chuyển ra ngoài”

Ba ngồi xuống: “Vào đây và ngồi xuống đi!”

Tôi ngồi xuống.

“Jae à… Jin Ho thực sự thấy có lỗi về những gì đã làm, ba biết con đang bị tổn thương và con cần thời gian và chỉ cần ở lại đây thôi, ít nhất ba biết rằng con được an toàn khi ở đây…”

Tôi bĩu môi: “Nhưng…”

“Jae!”

“Vâng, nhưng họ không được phép tới đây”

Ba gật đầu: “Ba sẽ đảm bảo điều đó cho con”

Sau khi ăn tối, ba về. Tôi ngồi trong phòng khách đợi Changmin, nhưng cũng đã là nửa đêm, tôi mệt mỏi và ngủ thiếp đi trên ghế sofa…

Tôi cảm thấy một bàn tay mềm lại lay vai mình, mở mắt ra, tôi nhìn thấy Changmin: “Oh, em về rồi hả?”

“3 giờ sáng rồi, em đã đi thăm mẹ một chút sau giờ làm, anh ngủ hả, đáng lẽ em không nên đánh thức anh”

Tôi gật đầu, nhìn Changmin, trông cậu ấy thật mệt mỏi, chỉ ngủ được 4 tiếng để dậy đi làm lúc 7 giờ sáng. Có thể không đi… Tôi không thể để nó xảy ra, tôi sẽ nói chuyện với người chủ gia đình và yêu cầu ông ta làm gì đó.

Tôi đi vào phòng ngủ và tắm thật nhanh, mặc quần áo khi đi ra đã thấy Changmin ngủ trong phòng khách, tôi vao bếp, làm bánh mỳ và nhanh chóng đưa cho Changmin: “Ăn sáng đi”

Changmin mỉm cười và gật đầu: “Cảm ơn hyung”

Chúng tôi đi bộ tới trường và bước vào lớp, Yunho đã ngồi đó với đôi mắt sưng đỏ, anh đã khóc ư?

Tôi nhìn Yunho, sau đó bước về phía Yoochun và Junsu: “Chào buổi sáng”

Họ nhìn tôi, Junsu trông hơi giận dữ trong khi Yoochun mỉm cười: “Chào buổi sáng hyung, em có thể nói chuyện với anh được không?”

Tôi gật đầu và chúng tôi bước ra khỏi lớp, Yoochun nhìn tôi: “Hyung, chuyện gì đang xảy ra giữa anh và Yunho hyung vậy? Tại sao anh và Changmin chuyển nhà đột ngột như vậy? Và anh đang đối xử lạnh nhạt với anh ấy nữa… chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Anh ấy là một kẻ ngu ngốc”

Bạn đang đọc Chàng Hoàng Tử Cải Trang của bloodyrose
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.