Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1036 chữ

Chương 9.

#

"TRƯƠNG HÁCH!" Tiếng thét chói tái vừa phát ra khỏi miệng thầy chủ nhiệm liền lan rộng ra cả lớp.

Tôi chớp mắt nhìn thầy giáo, rụt người lại.

Ôi trời, nếu biết hôm này đã như vậy, tôi mới không thèm thức khuya lướt diễn đàn đâu...

"Nói đi, sao hôm nay đi học muộn?!" Thầy chủ nhiệm trợn mắt nhìn tôi, gằn giọng hỏi.

Tôi ren rén, chớp mắt liên hồi: "Em ngủ quên..."

"... Cút ra ngoài đứng cho tôi! Mới chuyển trường đến đây chưa được một tháng mà đã đi học muộn tổng cộng 7 ngày rồi! Trương Hách, em còn muốn lên lớp nữa không vậy hả!?"

Oa, em thật sự cũng có muốn đi học muộn đâu thầy ơi! ;-;

Tôi lủi thủi đi ra khỏi lớp trước ánh nhìn của 45 con người bên dưới.

Được rồi, tôi nghe thấy họ xôn xao bàn tán về tôi rồi. Quá xấu hổ, tôi cần gấp một cái lỗ để chui xuống, chôn mình chôn luôn quá khứ đen tối này!

Trước khi bước ra khỏi lớp, tôi còn ngoái lại nhìn Sở Quý.

Sờ Quý lúc này nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức vi diệu. Cậu nhếch một bên lông mày, cười cười nhìn tôi như thể đang xem trò hay vậy.

Cũng phải, cậu ta thân là trùm trường (được đặt cho) còn không đi học muộn nhiều như tôi, à không, cậu ta không đi học muộn cậu ta nghỉ học mẹ luôn.

Tôi bẹp miệng, híp mắt nhìn Sở Quý. Được rồi, tiết sau tôi sẽ xử cậu.

.

Sở Quý nhìn bóng lưng người kia vừa ra khỏi lớp liền lắc đầu, cười nhẹ. Người này nhiều lúc cũng làm người ta thấy hiếu kỳ, rõ ràng hôm trước còn đánh cậu bầm giập, hôm nay lại đi học muộn còn chưng ra bộ mặt rụt rè kia nữa.

Khó hiểu.

Chợt cậu nhớ đến sáng hôm đấy. Mặt cậu tối sầm lại, oán thầm, chết tiệt, hôm đó cậu phải cố gắng lắm mới bày ra được vẻ hung tàn đó. Bà già kia vậy mà dám phái người theo dõi cậu... Nếu không phải do bà ta thì làm sao cậu lại đi khiêu khích người ta đã thế còn bị đánh thừa sống thiếu chết như vậy chứ!

Nhưng không thể không nói, nếu không phải cậu khiêu khích Trương Hách thì làm sao hai người quen nhau được? Đúng là không đánh không quen mà.

.

Tôi đứng ngoài cửa lâu ơi là lâu, đến độ chân sắp mất cảm giác rồi.

Mặt tôi cau có, khó chịu.

Bỗng bên cánh phải tôi có người đi tới.

Giọng nói quen thuộc đến độ tôi không nhìn cũng biết là ai. Tôi thầm trợn mắt.

"Lại gặp em rồi. Hôm nay lại bị phạt nữa hả?" Trần Lập bước tới, đôi mắt hồ ly của anh ta cong thành hình vòng cung.

"..." Oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết đây sao? Đcm, thể quái nào cứ đến lượt tôi bị phạt thì anh lại xuất hiện vậy họ Trần kia!

"Anh hình như cũng hay đi qua đây quá nhỉ?" Tôi nhấc mày nhìn anh ta.

Trần Lập chớp mắt, cười thành tiếng đáp: "Đương nhiên rồi, lớp anh bên dưới tầng mà, muốn đi lên phòng giáo viên thì phải đi qua đâu rồi."

Ừ, ra là vậy... Ơ, lý do này có lý nhưng mà kỳ kỳ sao ấy nhỉ... À đúng rồi! Lý Thừa không phải cũng học cùng lớp với sao! Anh ta hay đi qua đi lại như vậy lại đúng quá rồi còn đâu.

Cơ mà, nếu so với cốt truyện trong con game kia thì... Không phải lúc này, hai người này còn chưa quen biết gì nhau à? Hay do hiệu ứng cánh bướm mà tôi mang tới nhỉ?

Tôi tặc lưỡi, thúc giục anh ta: "Vậy anh mau đi đưa đồ cho giáo viên đi, kéo lại muộn." Đi đi nhanh đi trời ơi.

Trần Lập nhìn tôi không nói gì. Quay đi đi mất.

Tôi thở ra một hơi.

*

Đến giờ ra chơi, vừa thấy thầy giáo đi mất tôi liền phi vào lớp.

Tôi ngồi xuống ghế, cười như không cười nhìn Sở Quý.

Chó con này hôm nay còn biết trêu ngươi tôi. Được rồi để ông đây cho cậu biết thế nào là mùi đời!

Tôi vừa nghĩ, anh mắt vừa oán độc nhìn Sở Quý.

Sờ Quý thấy tôi như vậy, cười ha hả thành tiếng. Cậu chống khuỷu tay vào bàn, nghiêng đầu.

Bỗng, mắt cậu ta mở to ra. Môi run rẩy, nói không thành lời: "A... hah, này mày... haha.. làm gì vậy! Haha, a, buông ra... Coi...!" Cậu muốn lấy tay tôi ra khỏi eo cậu nhưng cả người mềm nhũn, không còn sức để đẩy.

Tôi cười khoái chí, chọc eo, gãi eo chó con liên tục.

Đáng đời cậu, dám cười tôi, dám chọc tôi nè! Càng đùa tôi càng nghiện, không dừng tay được mà chọc chó con.

Bỗng tôi chợt khựng lại, tôi rùng mình một cái. Tôi có cảm giác như có ai đó đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi quay lên nhìn, mắt chạm mắt với Lý Thừa.

Tôi: "..." Này người anh em, đã hai ngày liên tiếp cậu nhìn tôi chăm chú như vậy rồi đấy! Cậu còn nhìn nữa là làm tôi sợ lắm lắm đấy...

Lý Thừa thấy tôi nhìn cậu ta liền cụp mắt rồi quay lên.

Tôi khó hiểu, bỗng chốc tôi muốn lắc người cậu ta hỏi cho rõ rằng.

Sở Quý thấy tôi dừng hành động lại liền chú ý, thấy tôi nhìn Lý Thừa, cậu cũng nhìn theo, mắt híp lại

*

Lý Thừa cụp mắt lại. Gương mặt cậu lúc này khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ bên trong.

Hôm qua cậu lại mơ thấy cảnh tượng kia nữa chỉ là cả giấc mơ này lại có thêm một đoạn nữa thôi.

"..." Thật sự, càng ngày càng làm người ta hiếu kì mà. Trương Hách - rốt cuộc cậu là ai?

_Chương 9_

Bạn đang đọc Chân Mây sáng tác bởi SANDRA_STELLA

Truyện Chân Mây tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SANDRA_STELLA
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.