Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ Hạo Nhiên (2)

Phiên bản Dịch · 1006 chữ

Hai nàng đỏ mặt vội vàng chạy ra khỏi trà lâu, đầu cũng không dám quay lại liền lập tức lên luân xe bay vội đi. Để lại trà lâu cười vang một hồi.

Đợi các nàng đi rồi, tiểu nhị mới cảm kích nói lời cảm ơn với Cơ Hạo Nhiên.

“Đa tạ thượng tiên, nếu không có ngài thì ta đã bị hai tên lừa đảo kia lừa rồi.”

Cơ Hạo Nhiên cười nói

“Không có gì. Chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi. Tại hạ không quen nhìn mấy hành vi lừa gạt người khác như vậy.”

Mọi người thấy mỗi cái nhấc tay giơ chân của Cơ Hạo Nhiên đều mang phong cách quý phái, cũng không vì tiểu nhị là người phàm mà kiêu căng ngạo mạn. Hơn nữa hắn tuổi trẻ, dung mạo tuấn lãng càng khiến cho mọi người thêm khẳng định hắn là công tử Cơ gia. Mọi người đều sinh lòng kính nể, trong chốc lát đã có kha khá người tiến lên bắt chuyện với hắn, khiến cho góc nhỏ vốn vắng vẻ náo nhiệt hẳn lên.

Báo Nanh Kiếm trong ngực Tiêu Dao đã xem diễn xong, rất chi là nhàm chán ngáp một cái, truyền âm nói:

“Đầu năm nay người giả mạo nhà giàu đúng là nhiều thật. Chỉ là hai kẻ lừa đảo hôm nay thật xui xẻo, Lí Quỷ gặp phải Lí Quỳ, không hay ho. Tên tiểu tử Cơ gia này có chút thú vị.”

“Ừ, nam tử này quả thật có chút thú vị.” Tiêu Dao híp mắt nhìn Cơ Hạo Nhiên bỗng chốc phong sinh khởi thủy bên cạnh.

“Nhưng mà ngươi nói sai rồi. Không phải Lý Quỷ đụng phải Lý Quỳ mà là Lý Quỷ gặp phải Lý Quỷ.”

“Có ý gì?” Báo Nanh Kiếm mờ mịt nhìn nàng.

Tiêu Dao thu hồi ánh mắt đặt trên người Cơ Hạo Nhiên, tiếp tục nhìn về bên ngoài.

“Hắn chẳng qua là một Lý Quỷ thủ đoạn cao hơn mà thôi. Chiêu này của hắn hay ở chỗ, không báo thân phận chỉ báo tên tuổi, để mọi người tự do đoán. Cuối cùng nếu mọi người phát hiện ra hắn không phải người Cơ gia thì chẳng liên quan gì đến hắn. Dù sao người ta cũng đâu nói mình là người Cơ gia, tất cả đều quẳng cho mọi người tự tưởng tượng. Đầu năm nay người muốn tạo sự chú ý đúng là nhiều thật.”

Báo Nanh Kiếm hoài nghi nhìn nàng:

“Ông đây thấy cô đang ghen tị thì có. Hơn nữa hắn làm như vậy thì có gì tốt?”

“Ngươi cứ coi như ta đang ghen tị cũng được.” Tiêu Dao tỏ thái độ chẳng sao cả, “Nếu thật sự là đệ tử tam đại gia tộc thì căn bản sẽ không tới trà lâu này khoe khoang, quá khó coi. Không phải thần thức của ngươi lợi hại hơn người thường sao? Mau nghe xem bọn họ đang tán gẫu cái gì.”

Nó thấy nàng thừa nước đục thả câu, cũng nghe lời dùng thần thức dò xét một phen. Nửa ngày sau mới ngẩng đầu dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Tiêu Dao.

“Sao lại nhìn ta như vậy? Bọn họ đang nói gì?”

Báo Nanh Kiếm đen mặt nói:

“Bọn họ đang thảo luận xem cho tên Cơ tiểu tử kia bao nhiêu linh thạch để hắn dẫn bọn họ vào Cơ gia.”

“À, thì ra là thế” Tiêu Dao kéo dài âm cuối, cười đến mức hai mắt híp lại như trăng dằm, “Sao, khâm phục ánh mắt của ta chứ gì? Có phải ngưỡng mộ ta như nước sông cuồn cuộn đúng không?”

“Không phải” Dáng vẻ Báo Nanh Kiếm có chút xấu hổ “Ông đây cảm thấy cô thật gian xảo, càng ngày càng giống Sở Tầm.”

Nghe thấy hai chữ Sở Tầm, Tiêu Dao ngây người, Báo Nanh Kiếm cảm giác được nàng không bình thường mới nhận ra mình vừa nói gì, vội vàng che miệng lại nói:

“Vừa rồi ông đây không nói gì cả.”

Tiêu Dao nở nụ cười, ánh mắt xa xăm, nhỏ giọng thì thầm:

“Chờ ta Kết Đan thành công, chúng ta sẽ đi tìm A Tầm.”

Khi trở lại Tiên Vũ Môn thì trời đã tối, Tiêu Dao nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau liền chạy tới chỗ Ngô chưởng sự Vạn Nhận Phong.

Trong Tiên Vũ Môn, ngoại trừ động phủ là cung cấp miễn phí thì muốn mượn đọc công pháp, pháp thuật và ngọc giản phải trả điểm cống hiến môn phái hoặc linh thạch. Ví dụ như mượn sách trong tàng thư các phải tốn điểm cống hiến còn muốn sao chép ngọc giản thì phải trả linh thạch. Còn linh thảo, linh dược cũng phải trả một lượng linh thạch nhất định để mua, nhưng giá sẽ rẻ hơn thị phường bên ngoài một phần ba.

Cho nên nhiều tu sĩ cho rằng vào được đại phái là có thể tu luyện không lo, điều hoàn toàn vô căn cứ. Kỳ thật, môn phái cũng là một thế giới tu tiên cỡ nhỏ, không chỗ nào không cần dùng linh thạch.

Vì thế phần lớn đệ tử nội môn đều làm việc cho môn phái nhằm kiếm đủ linh thạch tu luyện. Phân theo nội ngoại môn thì bình thường các đệ tử ngoại môn sẽ làm các công việc thể lực còn đệ tử nội môn chịu trách nhiệm quản lý. Chỉ có tu sĩ đại năng đã ngoài Nguyên Anh kỳ mới có thể thực sự thoải mái không cần làm gì cũng được môn phái cung cấp, chỉ cần lúc môn phái lâm nguy thì ra tay viện trợ là được.

Chim chết vì miếng ăn, cho dù Tiêu Dao không cần linh thạch để tu luyện nhưng cũng túng thiếu khắp nơi, cho nên trong môn phái nàng cũng làm chút việc để kiếm thêm linh thạch.

Bạn đang đọc Chậm Rãi Tiên Đồ: Phàm Nhân Giới (Bản Dịch) của Tuyệt Thế Tiểu Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thuy_Moc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 916

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.