Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạc Lõng

Tiểu thuyết gốc · 5699 chữ

Ở một ngôi nhà được tạo thành từ hốc đá tự nhiên, bầu không khí xung quanh bốc lên cái mùi hôi thối nồng nặc, bốn phía đều tung tóe vết máu còn tươi, trông như vừa có vụ thảm sát xảy ra; thế nhưng dựa theo tiếng ồn, thì vẫn còn sinh vật nào đó đang náu mình tại đây.

Sinh vật đó tên là Om, với cái đầu to quá cỡ, khuôn mặt chi chít mụn cóc và một cơ thể còn vạm vỡ hơn cả vận động viên thể hình chuyên nghiệp. Ngay lúc này nó chỉ mang một cái khố lấm lem màu nâu đỏ ở nhà thôi, nhưng lớp da trần đấy còn cứng và thô ráp hơn cả vỏ cây sồi. Tựu chung lại thì ngoại hình của Om trông xấu đến ma chê quỷ hờn.

Om đứng trước một cái thớt sơ sài làm từ gỗ, trên đó có hẳn cả cái xác người không đầu nằm xích lõa. Nó dơ lên con dao mổ heo trong tay rồi chặt thật mạnh xuống, trong miệng thì ngâm nga: “Giết một với một là hai tên, chia hai tên ra làm bốn khúc, vặn một cái đầu thành năm luôn. Cái nhà của ta sạch đều!”

Nếu theo như trong miệng nó mà nói nơi đây sạch thì đúng là chẳng biết đường nào mà lần, ngay dưới đất nào là tứ chi phân mảnh, nào là những cái đầu người vẫn còn đọng lại một nỗi sợ kinh hoàng trên khuôn mặt. Song, thi thoảng có vài cái đầu người dường như có nét quen thuộc, đều là những thành viên trong lớp học lại của Cửu Huyền.

“Sẽ có đồ ăn nhanh thôi!” Mặt Om tươi rói đến mức nụ cười của nó ép những cái mụn cóc vào nhau đến chảy mủ ra, nó thật sự hạnh phúc với cái hành động tởm lợm mà nó đang làm, xương, da, thịt, ruột, quần áo, thậm chí cả phân cũng được nó vất vào cái vạc đang sôi ùng ục trên bếp lửa.

Trong khung cảnh kinh hoàng này, vẫn còn có một nhân chứng. Một người hiếm hoi sống sót trong cuộc thảm sát, Cửu Huyền. Nhưng bây giờ, khó có thể nói được Cửu Huyền đang thực sống hay không, vì nép ở một góc tối ở ngay gần cửa, khuôn mặt hắn y hệt người mất hồn, rơm rớm nước mắt.

Một phút trước đáng lý mọi người vẫn còn sống sót, nhưng chỉ mới ngoảnh mặt đi thì hắn đã phải thấy những thứ khủng khiếp nhất trong cuộc đời mình.

Mặc dù không có người nào trong đó cùng nhóm học với Cửu Huyền cả, nhưng nó cũng không khiến Cửu Huyền bớt cảm thấy chạnh lòng, bởi vì hắn đã chẳng giúp được bất cứ người nào trong số họ. Thậm chí bây giờ hắn lại còn cảm thấy có chút hạnh phúc vì ở trên tấm thớt đó không phải là mình, điều này tạo thành một màn mâu thuẫn trong nội tâm khiến cho tim hắn thổn thức đến phát điên rồi.

Trong lúc Om đang bận rộn với công việc bếp núc mà chẳng mảy may để ý, đôi tay Cửu Huyền vẫn còn bóp chặt lên sống mũi, cơ bắp toàn thân run rẩy, cố để không tạo thành dù chỉ một âm thanh nhỏ.

Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy người chết thảm khốc như vậy, mặc dù trong cuộc sống đôi lúc vẫn bắt gặp người ta bị tai nạn chết trên đường. Cơ mà những người đấy vẫn còn tốt chán, ít nhất được toàn thây chứ không phải bị mổ xẻ như súc vật thế này.

Lý do Cửu Huyền vẫn còn sống được thực sự là một phép màu.

Khi mọi người lần đầu bị dịch chuyển đến một khu vực xa lạ, hoảng hốt cũng có, thích thú cũng có nói chung là đủ thứ cảm xúc trên trời, dù sao cũng đâu có ai tưởng tượng được tự dưng mình lại đột ngột di chuyển từ bàn học đến một cái hang động kỳ lạ chứ. Nhưng không được bao lâu thì tất cả đều đồng lòng đi đến một cái kết luận, là họ phải xem nơi đây dẫn đến đâu để còn tìm đường thoát ra.

Nhóm sinh viên lang thang cả ngày trong chốn hang động mờ mịt, ánh sáng duy nhất để dẫn lối cho cả bọn chính là một ngọn đèn ở phía xa xa. Nhưng với đặc tính nhát chết bẩm sinh, Cửu Huyền xin kiếu, ngoài ra thì điện thoại của mọi người đều không bắt được sóng, song chiếc điện thoại của cha hắn lại đầy hẳn bốn vạch nên Cửu Huyền càng có cớ để nấn ná lại hơn những người khác. Trong hoàn cảnh này, còn sóng tức là có thể cái hang tối này vẫn còn ở trái đất chứ không phải là mấy vụ việc bị người ngoài hành tinh bắt cóc trên báo lá cải. Dù sao có trời mới biết sẽ có những nguy hiểm gì, ít nhất giữ một người ở lại để liên lạc xem ra có khi lại tốt hơn.

Nhưng rồi Cửu Huyền cũng chẳng gọi được ai cả, đến cả số của người phụ nữ tên là Nữ Thần cũng dường như đã bị chặn liên lạc. Cửu Huyền biết chắc chắn người phụ nữ đó có liên quan đến đáp án cho câu hỏi tại sao hắn lại ở đây. Và trên hết, một dấu hỏi nghi vấn khác cũng mơ hồ được đặt lên trên đầu của Cửu Mạnh.

Khoảng ba mươi phút trước, Cửu Huyền bắt đầu nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng lại. Âm thanh này dai dẳng và khủng khiếp, khiến cho hắn thấp thỏm không yên nhưng vẫn hèn nhát không dám đến gần. Cho tới được một lúc lâu Cửu Huyền mới rón rén lại gần, thì ra ánh sáng ấy xuất phát từ một căn nhà thô sơ và trước khi bản thân kịp nhận ra, hắn đã phải trốn chui chốn nhủi trước ngưỡng cửa tử thần.

“Ừm, huê huê! Món này ngon phải biết đấy!”

Chỉ riêng việc ngồi xem con quái này ăn không khỏi khiến cho Cửu Huyền dựng cả lông gáy lên rồi.

Lạy trời, lạy trời, lạy trời, lạy trời….

Chốn chạy như thế nào đây? Đó là câu hỏi chính yếu nhất nếu như không muốn chết!

Cứ lặng lẽ mà cho qua ư?

Chắc vậy! Đó là câu thần chú hiệu quả nhất.

Trong ba sáu kế thì chỉ có chạy trốn mới là thượng sách, một con người không thể đối đầu với loại quái vật khủng khiếp như vậy được.

Đúng là Cửu Huyền được học võ đấy, trong từng thớ cơ bắp trên người đều lưu trữ kiến thức về những đòn tấn công chết người. Như một chiêu Bộc Tinh Chỉ có thể dễ dàng xé toạc cổ họng của đối thủ, hay là nhẹ nhàng hơn là Triệt Hoàn cũng đủ để cắp đi hai hòn bi xinh tươi một cách máu lạnh. Không phải tự dưng môn võ nhà hắn được gọi là Phá Linh Quyền, chỉ chuyên dùng để giết người, khiến cho người ta phải mất đi ý chí chiến đấu.

Ông nội của Cửu Huyền có thể sống sót qua chiến tranh những lúc thiếu súng ống và đạn dược, tay không lẻn vào căn cứ địch để cứu con tin rồi triệt hạ luôn cả thủ lĩnh của lũ thảo khấu một cách dễ dàng là nhờ nó cả. Tuy môn quyền pháp này không thể sánh với những môn võ rầm rộ một phương trời, nhưng cũng có cái huyền diệu riêng. Lão già ở nhà hắn từng nói rằng, nếu luyện đến một đẳng cấp nhất định, không chỉ tay mà cơ thể cũng cứng sơn sắt thép, có thể dễ dàng bóp nát cả đá. Nhưng tất nhiên thời buổi hiện đại, ai mà tin cái lý thuyết vớ vẩn như phim kiếm hiệp đấy chứ.

Tiếc rằng cha hắn dạy sai cách, biến Cửu Huyền thành một con gà công nghiệp đúng nghĩa. Đến mức bây giờ hắn có muốn dùng cũng không dám dùng, một thân sở học chẳng có kinh nghiệm thực chiến bao giờ. Nếu mà có nhớ lại cái tuổi thơ khổ sở của hắn, Cửu Huyền chỉ muốn chụp lão già chết luôn, nếu hắn không thể dùng thì ép học làm cái gì chứ, cường gân kiện thể thì tập thể hình cho rồi đi.

Nhưng nói qua cũng phải nói lại, đúng là những năm tháng hà khắc tập luyện cũng không phải là để vứt vào sọt rác. Gân cốt của Cửu Huyền cũng dẻo dai đến không ai bì được, có thể thoắt ẩn thoắt hiện mà thoát khỏi nanh vuốt của con quái vật mà không bị phát hiện.

 Cửu Huyền vái trời vài cái, như con thỏ nhỏ, a lê hấp một cái biến đi mất. Có muốn cũng không dám ngoái đầu lại, một lòng thầm mong sẽ mãi mãi không đụng tới con quái vật gớm ghiếc đấy.

Hắn không biết có phải bản thân có quá vô cảm hay không, mặc dù nói sợ thì Cửu Huyền cũng muốn nhũn cả hai chân ra rồi. Nhưng khi hai tay đang bấu vào mép vực thẳm, chẳng lẽ cứ thế mà buông xuôi. Con người tiến hóa bao nhiêu triệu năm, chẳng lẽ cứ nhắm mắt để mà chết sạch. Đến khi hung hiểm thì adrenalin sẽ tiết ra không ngừng, biến mọi kích thích trở thành khoái cảm, một mực vì mong muốn sinh tồn.

Nước mắt chảy đều cũng không bằng hành động dứt khoát, Cửu Huyền tự ám thị rằng không phải vì hắn thấy chết không cứu mà do hắn nhận ra trễ mà thôi. Chỉ tiếc là kẻ địch quá mạnh, mà hắn còn phải sống để báo tin cho người thân của những người đã mất nữa.

Đó là nếu như Cửu Huyền thật sự có thể trở về.

Cửu Huyền phi thân vào một chuyến hành trình mới, không báo trước, không có gì ngoài một thân áo ba lỗ và quần jean, nhưng hy vọng luôn bên hắn và chừng đó là đủ để Cửu Huyền mù quán nhảy vào địa ngục rồi.

Đáng lý ra hắn nên chết đi ngay từ đầu cùng với những người kia thì tốt hơn.

Khoảng vài ngày sau đó, ở một khu rừng nhỏ bên dưới lòng đất, bởi vì tính chất địa hình đặc biệt nên đất đá ở phía bên trên được khoét ra một lỗ tạo thành một khu vực lộ thiên để cây cối phát triển. Nhưng cây cối ở đây cũng rất đặc biệt, về đêm bọn chúng đều phát ra một thứ lân quan ma mị đến hút hồn, giống như những cánh rừng thần tiên trong truyện cổ tích.

Trong không gian, tiếng của các loài chim muông ảm đạm cất vang, cho đến khi chúng bất chợt phải dừng lại vì một tiếng vút xé gió dường như đã cướp hết chỗ trên sân khấu rồi.

Một người thanh niên mang dáng vẻ nhớn nhác đến cực độ lao đến với vận tốc của tên lửa đạn đạo, sau đó lập tức co chân lại, nảy người lên một cách điệu nghệ đến giữa không trung rồi dang tay ra thành hình chữ nhân lộn ngược. Như một viên lưu tinh rực sáng giữa vẫn trăng lưỡi liềm trên bầu trời, toàn thân hắn nhoài xuống rồi gọn gàng đáp lên nhánh cây cổ thụ to hơn cả bắp chân.

Người thanh niên đó chính là Cửu Huyền, chỉ mới vài ngày thôi trông khuôn mặt hắn hốc hác cả lên, vẻ mệt mỏi in đậm trên đó cho thấy lâu rồi Cửu huyền chưa có nghỉ ngơi qua, gần đây thực sự là có quá nhiều điều không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù muốn nghỉ một chút, hắn cũng không thể làm được mà đưa mắt đảo về mấy khóm cây đang rục rịch phía dưới.

“Đừng có chạy mà, ta mệt lắm rồi!” Cái giọng trầm đục có chút si ngốc này không lẫn vào đâu được, sinh vật tên Om không biết từ khi nào đã theo sát dấu chân Cửu Huyền tận mấy ngày liền. Trên tay con quái vật cầm một lưỡi rìu màu xám đen, có khắc một đường vân trắng hình dã thú là sói và rồng. Nó vung bậy vung bạ vào xung quanh, mặc kệ là cây cối hay là động vật thú hoang không kịp né tránh, tất cả đều không phải là vấn đề trước lưỡi rìu kỳ diệu đấy, vết cắt chỉ để lại một màu đen của mụi phấn than, giống như nó đã bị đốt qua vậy.

Nhưng trong tích tắc Cửu Huyền cũng có thể thấy được, đó rõ ràng là vũ khí ma thuật, không lẫn vào đâu được. Từng đường vân trên lưỡi rìu ấy nóng rực lên khiến cho không khí biến dạng, nhưng nó chỉ có hiệu ứng tức thời chứ không để lại một dấu vết nào, thực ra khi chiến đấu người ta sẽ rất kỵ việc vũ khí mình cứ bốc cháy lên, trông hào nhoáng đấy nhưng địch chưa đau khổ thì bản thân đã bỏng cấp độ hai đến phồng rộp cả da thịt rồi.

“Vướng víu quá! Đốn hết đi!” Om tiếp tục quát nạt một tiếng.

Mấy thân cây gỗ xung quanh lần lượt đổ ầm ầm xuống ngay khi hiệu lệnh vừa được cất lên, dường như đây không phải công sức của một mà là hàng chục cá thể tương tự như Om ở bên dưới. Dựa theo kích cỡ thì bọn chúng cũng chỉ tầm hai mét, đều mặc trên người một lớp giáp vảy cá chép, trong tay cầm rìu, nhưng chất lượng của mấy thứ đó đều không được tốt lắm. Trong khi Om là cao nhất, đến tận ba mét rưỡi, toàn thân giáp nặng, trên đầu đội mũ sừng trâu, dáng vẻ bễ nghễ. Điều đó có thể nhận ra, Om là một kiểu thủ lĩnh của bầy đàn.

Về cơ bản thì lũ này y hệt mấy con quái Troll trong mấy game mà Cửu Huyền chơi, mạnh mẽ nhưng si ngốc, bền bỉ nhưng chậm chạp, nhất là khả năng phục hồi của bọn chúng phải nói là như kỹ xảo điện ảnh cũng khó bì kịp vậy, khó có thể tin nổi.

Một lần khi hắn thấy bọn chúng có mâu thuẫn với nhau, một con nhỏ yếu lập tức bị thủ lĩnh bầy đàn vặn tay ra giống như bẻ gãy một cây tăm vậy, đến mức cả hai phần dường như sắp đứt lìa ra thì có chuyện kỳ lạ xảy đến. Da thịt của nó giống như vô số sợi chỉ ngọ nguậy tìm kiếm đến một nửa của mình, tức tốc móc nối với nhau, liền lại như mới trăm phần trăm. Tuy Cửu Huyền cảm khái, nhưng có lẽ do chỉ tập trung vào việc mình bị săn đuổi nên hắn cũng không để ý rằng bản thân cũng chẳng kém cạnh lũ troll là bao, chẳng phải hắn vừa mới làm những động tác rất phi thường đó sao.

“Con người bé nhỏ kia, ngươi chạy không thoát đâu. Chẳng có ai có thể thách thức Om này cả!”

Tại sao tụi nó lại săn giết Cửu Huyền thay vì săn động vật xung quanh thì thật khó hiểu. Hắn ngó nghiên xung quanh thì thấy có đủ thứ kỳ trân dị thú, nhất là một đàn tê giác trông núc ních còn hơn cả lợn béo biến đổi gen đang lũ lượt kéo đến đấy. Tại sao bọn chúng không đuổi theo mà săn, rõ ràng lắm thịt hơn một tên con người ốm yếu rất nhiều.

“Tại sao cứ nhầm vào tao thế, chẳng phải mày đã ăn thịt hết bạn bè tao rồi sao chứ cái thứ rác rưởi không có nhân tính này. Đuổi theo tao làm gì chứ. Chó chết, chó CHẾT, CHÓ CHẾT!” Hạ thấp trọng tâm cơ thể xuống, Cửu Huyền định làm thế trung bình tấn cơ bản chẳng để làm gì, hắn chỉ được cái miệng, gan sắp chảy ra thành nước rồi, lũ troll thì con nào con nấy vạm vỡ đến mức khiến hắn tủi thân, chúng nó tuy chậm nhưng vẫn biết leo cây. Con thì quỳ một gối xuống đưa tay ra làm bệ phóng, con lại dậm mạnh xuống đất rồi nhảy lên tay con kia. Hai con kết hợp với nhau thành đầu đạn, đúng là muốn chơi chết người ta mà.

“Chó chết, chúng mày đợi đấy. Để tao biểu diễn một tuyệt chiêu cho mà xem. Nó gọi là Ba Vạn Bước Chân Đến Tây Thiên, Sẩy Một Bước Đến Chốn Cực Lạc!” Cửu Huyền nói chuyện lảm nhảm một phen, mặc dù ngay từ đầu hai bên có hiểu được ngôn ngữ của nhau đâu nhưng giữa những bộ não thiên tài có chỉ số iq gần như là âm thì dường như bọn Troll và cả Om hiểu được ý của Cửu Huyền là cái gì nên đều ngước mắt lên nhìn, kể cả cái con đang bay vọt lên cũng ngẩn ra, hai mắt long lanh nhìn.

“Tao nói mày đó.” Trên miệng khẽ mỉm cười, Cửu huyền làm động tác đu xà, đưa hai chân ra giống như cái kéo rồi quắp lấy cổ cái con đang bay ấy vào. Thực ra bị đuổi bữa giờ có làm hắn gan lì lên một chút, lũ troll cũng không quá khủng khiếp như ấn tượng ban đầu, nhưng hắn chỉ định làm thế để câu giờ để nhảy đi mất thôi, ai ngờ vớ bậy vớ bạ trúng thật. Trong cơn hốt hoảng tột độ, Cửu Huyền kéo theo con Troll đấy quay vòng vòng tạo thành thế cánh quạt quay.

Phốc một tiếng. Giữa bầu trời có các vì sao lung linh và giữa vì sao có thêm một con Troll đang vút cánh bay. Chẳng mấy chốc nó sẽ được về với tổ tiên, chẳng phải đó thật sự là một điều hiếm thấy và quý giá sao. Như một câu hát nào đấy. “ I wish I could fly”

“Hay quá hay quá, cho ta nữa!” Mấy con troll dường như rất là thích điều này, lúc đầu chỉ là một con sau đó lại đến hai con, ba con rồi bốn con. Cả bầy mấy chục con đều bay lên phân nửa rồi, cả Om cũng thế nhưng nó tỉnh táo hơn. Lợi dụng mấy con đệ khiến cho đối phương mất tập trung, nó đúng là đang muốn đánh lén đây mà. Nếu phải trả lời lý do nó săn bắt Cửu Huyền thì đơn giản thôi, nó thấy Cửu Huyền mạnh. Nói đúng hơn là ngày càng mạnh, một con mồi như vậy sẽ khiến nó nhận được vô số vinh quang khi cống nạp cho chúa tể Morthal.

Om ngu ngốc nhưng vẫn biết được vài cách vận dụng võ kỹ đơn giản, nó có thể truyền ma thuật của lưỡi rìu “Long Hỏa Lang Nha” được chúa tể ban cho thành một đòn tấn công tầm xa đủ hiệu quả và chính xác, song lại giảm hơn một nửa sức mạnh vốn có.

Từ một cú bổ dọc rìu đầy uy lực, xuất ra một ngọn gió nóng đến cháy da cháy thịt, một ngọn gió lướt đến như lưỡi đao bén nhọn sẵn sàng cắt phăng tất cả, nó đã xác định mục tiêu, đó chính là muốn cắt bay cái đầu của tên con người nhảy qua nhảy lại như khỉ kia.

Nhưng chỉ trong tích tắc tôi, nó đã trượt. Song không phải do nó kém cỏi.

“Ôi không Lorkhan… Lorkhan đấy chạy mau.”

Bầy tê giác mập lúc nãy Cửu Huyền nhìn thấy từ đằng xa đã uỳnh uỳnh kéo đến. Chỉ mấy trăm con thôi mà tiếng bước chân vang rền như sấm dậy, dường như có thứ gì đó khiến cho bọn chúng mất bình tĩnh.

 “Gừm, BỨA!!!!!!!!!!” Vách đá xung quanh có dấu hiệu rung lắc dữ dội, tất cả những ai nghe được tiếng gầm rú không khỏi bịt tai lại, chống chọi với bản năng khiến cho cơ thể muốn quỳ rạp xuống đất, đây không phải là âm thanh bình thường gì, nó là tiếng long ngâm, là thứ mà chỉ có rồng hàng thật, chúa tể của những loài có vảy mới có thể phát ra mà thôi.

Và nó đã xuất hiện, lách cái thân thể thuôn đuột, đồ sộ và đủ bảy sắc cầu vồng ra khỏi những chông thạch nhũ mọc lên từ mặt đất. Trên trán nó, chỉ có một con mắt bò sát vàng lấp lánh đang bao trọn tất cả vào bên trong. Không nhanh không chậm, không giận mà uy, nó là một trong những chúa tể chí cao của chốn vực thẳm.

Miệng con rồng hé ra một hàm răng nhọn hoắt mọc đều tăm tắp, thật khó tin khi trái ngược với tiếng gào hoang dại lúc nãy, bây giờ đây với tông giọng ấm áp và đầy tinh tế, cách nói của nó lại cực kỳ duyên dáng: “Ta có thể cảm thấy ai đó đang giành giật nguồn Mana của nơi đây! Có phải ngươi không?”

Ánh nhìn thông tuệ của nó khóa chặt lên người Cửu Huyền, khiến hắn tay chân bủn rủn như cọng bún không biết khi nào sẽ tự trượt chân xuống bên dưới hệt như câu nói trước kia.

Tại những cánh rừng nhiệt đới hùng vĩ ở phía đông lục địa, nơi mà đại thụ có thể mọc cao đến chọc trời. Loài săn mồi bậc thầy nơi mặt đất như cổ sư thì lảng vảng khắp nơi và trống trận từ mâu thuẫn của các thú nhân mang dại vẫn nổi lên hằng ngày.

Và cũng tại chỗ này, cửa vào của hang Dạ Sinh cũng đang mở, một hang động cuốn theo rất nhiều ánh mắt tò mò của những kẻ thích mạo hiểm. Nằm bên dưới hang là một cấu trúc hang động phức tạp đan xen vào nhau dài đến hàng chục dặm, bên trong môi trường tối như hũ nút này hình thành một hệ động thực vật kỳ lạ và độ chết người cũng đủ sánh ngang với phía trên bề mặt. Tất nhiên bởi sự khác biệt rõ rệt về môi trường sống, dù có vượt qua được đến đây, chẳng kẻ nào lại dám liều mình xông pha vào.

Nhưng chẳng ai biết rằng, tọa lạc ở gần nơi sâu nhất, là một tòa lâu đài lộng lẫy đến khác thường. Nó giống như là kiến trúc của nhân loại nhưng lại có vài phần khác biệt, vừa mang một chút hơi hướm của phật giáo nhưng lại được làm hoàn toàn bằng một thứ kim loại nhám đen.

Xung quanh nó còn có các tòa nhà san sát nhau mang phong cách tương tự nhưng trông bình dân hơn, có cả cửa hàng, chợ phiên và các hoạt động thường nhật. Hình thành nên một thứ giống như là thành phố nhỏ trong hang động, mọi thứ ở đây đều được thắp sáng bằng một ánh lân quang ma mị. Người dân sinh sống chắc khoảng hơn mười mấy ngàn, nườm nượp qua lại. Chỉ có một điểm kỳ lạ là phân nửa dân số có ngoại hình tương tự như chimera, đều giống như được sinh ra bởi sự kết hợp của nhiều loài sinh vật với nhau trông không phù hợp lắm với thường thức.

Từ một căn phòng có góc nhìn đủ cao để bao hàm tất cả lại, dường như có ai đó đang than thở:

"Ôi Monna, đóa hoa rực rỡ trên tay ta đã tàn lụi mất rồi. Thật khó để kiềm lại khi có một thứ mẫu vật kỳ lạ đến nhường này vô tình lọt vào đây nhỉ. À mà này, Monna ơi! Cô vẫn còn làm việc à, đã tìm ra được nguồn gốc của lũ này chưa?" Thật khó để tả được hình ảnh của sinh vật quái dị đang nói này, mặc dù dựa trên âm thanh dịu dàng mà nó phát ra. Có thể một kẻ mù sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một gã trai hơi ẻo lả chứ tuyệt nhiên không hề nghĩ nó lại là một con mắt to tổ chảng với những xúc tu bạch tuột đang quấn lấy thi thể của một con người bị vặn xoắn lại trông giống như khi một tấm giẻ nhúng đầy máu được đem đi vắt ra.

"Vân... Vâng!!!" Cô gái tên là Monna thấy Độc Nhãn hỏi thế liền gạt phăng đống tài liệu đang đọc đi, đứng dậy nghiêm trang trả lời, cách hành xử lóng ngóng trông có chút buồn cười.

"Vẫn chưa biết được nguyên do thưa ngài... Chúng cứ thế mà xuất hiện trong phòng nghiên cứu của chúng ta mà không báo trước. Lũ con người trên mặt đất còn chưa có đủ khả năng để đột nhập đến tầng này của hang Dạ Sinh. Chưa kể đến cả chúa tể Morthal cũng không nhận ra sự hiện diện của kẻ xâm nhập... Cứ như là bọn chúng chống thấm với ma lực vậy!" Có thể nói ngoại trừ hành động có hơi gượng gạo và biểu cảm bơ phờ thì Monna cũng sở hữu một khuôn mỹ miều, mái tóc đen được cắt đến ngang vai và ăn bận theo phong công sở với một cái áo sơ mi có hơi rộng thùng thình, có lẽ do thiếu mất cái gì đó ở ngực, nếu so ra thì trông ưa nhìn hơn cái con mắt tởm lợm trôi lơ lửng trên không trung kia quá nhiều. Tất nhiên là nếu như không tính sự thật rằng Monna cũng không phải một con người bình thường gì với nước da tái nhợt, con mắt đen lộn tròng và rõ ràng nhất là bốn cái sừng nhọn hoắt mọc lên ở trên đầu.

Chơi đùa chán rồi, con mắt của độc nhãn chợt tách ra làm hai để lộ ra hàm răng trắng hếu, xơi tái cái xác tàn tạ một cách thanh lịch. Khi đã thỏa mãn rồi nó mới nói tiếp. "Không phải thật thú vị sao, cái lũ vô dụng này chẳng có thể gây hại cho ai cả nhưng chơi với chúng rất vui. Náu mình dưới đây lâu đến vậy đầu óc ta cũng bắt đầu thoái hóa gần bằng cô rồi, làm đủ thứ việc nhàm chán mà vẫn vui được. Ta nói này, sao cô không thử ra ngoài đấy lục soát xem thử còn tên nào như vậy đang nhởn nhơ ngoài kia không. Xem như là giải tỏa một chút đi.” Tuy nói thế nhưng những kẻ xâm nhập này lại là một vấn đề rất nghiêm trọng, không thể chỉ đơn giản là một cuộc dạo chơi như lời hắn đề cập.

"Nhưng thưa ngài..." Không dám thả lỏng mình một phút nào, mặt Monna có hơi đanh lại với hành động của Độc Nhãn, vừa muốn nói thêm vấn đề gì đó nhưng chưa kịp bắt đầu thì đã líu lưỡi.

"Ta nói chưa rõ à? Cần nhắc lại thì nói một tiếng! Ta thấy hôm nay chúa tể Morthal đang không vui đấy, đừng để sự trễ nải của cô khiến ngài ấy tức giận!" Đồng tử của Độc Nhãn co lại.

Bất chợt, có tiếng đồng thanh quỷ mị của một nam một nữ vang lên: "Để cô ta nói hết đi con mắt ngu ngốc và đừng có lôi chúa tể ra nữa! Ngươi cũng muốn nghe đến hết câu đấy!" Không biết từ khi nào đã có một con bạch xà hai đầu trườn vào từ ngoài cửa. Trên người nó óng ánh đủ thứ trang sức, đầu bên trái thì mắt đỏ đầu còn lại là mắt xanh tỏa ra một làn khí lạnh lẽo đến thấu xương, nhiệt độ nóng nực của căn phòng lập tức tụt dốc không phanh.

"Ngài Monga!"

"Đừng để ý tới ta, tiếp tục nói đi!" Bạch xà hai đầu lười biếng đáp, nó uốn lượn thân mình cuốn lấy khắp cơ thể Monna rồi làm ra vẻ đang nghỉ ngơi ngay trên vai cô mà chẳng thèm xem qua hành động thiếu tế nhị của mình khiến Monna sợ hãi như thế nào.

Thấy Monga đột nhiên không biết xuất hiện từ đâu ra, Độc Nhãn cũng phải rợn gáy nếu như mà hắn thực sự có một cái gáy, bản thân tự hào mình là một mục quỷ nên tầm nhìn cũng không kém ai vậy mà có thể bị qua mặt dễ dàng đến vậy khiến cho trong lòng hắn có chút không yên. Nói chung là Độc Nhãn chẳng ưa tên đó một chút nào nhưng lúc này hắn chỉ có thể im lặng lắng nghe.

Cảm nhận thấy hơi lạnh đột ngột xông lên cả cơ thể mình khiến cô bất giác rung cầm cập, lóng ngóng một lúc để bình ổn lại Monna mới có tự tin để mà dõng dạc nói tiếp: “Falker đã phản bội chúng ta! Hai hôm trước, hắn đã tự ý hành động và khiến thành Cổ Đế chìm vào biển lửa. Sau đó cho dù có dùng cách nào đi nữa, chúng ta vẫn mất liên lạc với hắn.”

“Cái gì cơ?! Cô đã báo với chúa tể chưa?” Độc Nhãn hốt hoảng nói, kể hoạch không thể cứ thế mà thất bại được. Hắn không thể tưởng tượng được cơn giận của chúa tể sẽ ra sao khi nhận được tin tức này, chỉ có thể thầm cầu nguyện cho số kiếp qua đi. Một tên trưởng bộ nghiên cứu yếu ớt như Độc Nhãn không biết mình trong lúc vô tình có bị chúa tể Morthal đập chết vì sự chểnh mảng trong công việc hay không.

Ngừng lười biến trên bờ vai nhỏ nhắn, Monga rướn người lên châm chọc: “Lại nữa rồi, ngươi là con nít lên ba à? Học cách kiềm chế cảm xúc một chút đi! Đó là lý do ta đến đây đấy, chúa tể cần họp gấp!”

“Đùa ta à, tại sao không nói sớm chứ! Monna cô lo liệu cho tốt vấn đề của bọn xâm nhập trái phép đi rồi chuyện nghỉ ngơi ta sẽ tính sau!” Nói rồi không thấy bóng dáng Độc Nhãn đâu nữa, phải chăng đây là kỹ thuật di chuyển nhanh đến mức không nhìn thấy được trong truyền thuyết.

“Cám ơn cô nhá Monna, ta có hơi mệt hôm nay!” Nói xong bạch xà hai đầu Monga cũng trườn đi mất, nếu ở lại lâu hơn nữa thì chắc chắn sẽ để lại một con người làm bằng băng đá ở đây.

Cuối cùng khi căn phòng chẳng còn ai nữa, chỉ còn có Monna thở dài thườn thượt, lấy một cái áo khoác độn thêm vào người cho bớt run rẩy, lủi thủi đi làm sổ sách tiếp. Có lẽ sẽ mất đến vài tháng để cô thực sự tìm hiểu được ngọn nguồn của sự việc, công việc cứ thế mà đổ dồn đúng là họa vô đơn chí mà.

Nhưng Monna than thở có là gì. Cách xa lâu đài đen tầm hai mươi dặm, trong bóng tối mù tịt mấy chục mạng vừa mới được tiễn đưa về suối vàng. Giá như có ai đó ở đây để có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ tuyệt vọng; nghe thấy âm thanh bấu víu của sinh mệnh, hay cùng lắm là ngửi thấy mùi máu tươi ám vào trong không khí cộng thêm một chút hơi ấm như là từ lò sưởi toát ra. Nếu như phải so về mức độ than thì chúng nó không chỉ là than thở mà còn là than khóc ra máu, đến chết còn thống khổ. 

Sau cái chết, bầu không khí u tĩnh xuất hiện được khoảng hơn mười giây thì bị dễ dàng xua tan bởi một âm thanh vang vọng lại từ các vách đá, âm thanh này là tiếng người đang tự chất vấn:

“Có phải mình đã đãng trí hay không, rõ ràng đường này đi về cổ thành mà nhỉ vậy tại sao lại lắm lũ nhãi nhép ngán đường thế này?” Đó là một ông lão già nua đang đi dọc theo những thông đạo tối đen, lão chĩa cây pháp trượng màu xanh cổ đồng của mình về phía trước, tiện tay gõ ba tiếng xuống một tảng đá tạo thành những tia lửa. Trong miệng khẽ niệm một thần chú cấp thấp và đơn giản nhất:

“Ánh dương minh bạch. Thắp sáng!”

Sau khi nghe câu thần chú, những tia lửa tập hợp lại để hình thành nên hai quả cầu phát sáng xoay vòng bên nhau, chiếu rọi cả một khu vực đầm lầy rộng tầm mười mấy mét.

Ở đó có mấy cái xác Drowner trông như con người nhưng có vẩy cá nằm la liệt, nổi lềnh phềnh trên mặt nước, chết không toàn thây. Thân xác bọn chúng tỏa ra mùi cá nướng, khiến cho lão già có chút đói bụng.

“Thôi nghỉ ngơi ăn một chút cá cũng chẳng có hại gì!” Lẩn thẩn đến mức ngồi sụp xuống đất bùn nhớp nháp, có vẻ như sẽ mất rất lâu để lão ta nhận ra mình đang đi sai đường.

Bạn đang đọc Chắc Tên Con Người Này Điên Mất Rồi sáng tác bởi Nhântổchihỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhântổchihỏa
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.