Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TÁC HỢP CHO CẬU VÀ LÃ THÀNH MINH

Phiên bản Dịch · 1003 chữ

Nguyệt Nhi ngẩn người quên mất cuộc hẹn của ba người. Nhưng với hiện trạng bây giờ chắc cũng không thể nào ăn ngon lành được, cô áy náy nói với Thành Minh giọng điệu như xin lỗi: “Chắc hôm nay bọn mình không tới được. Mình có chút chuyện nên không thể đi. Nếu cậu muốn ăn để tớ nói Bảo Châu cùng đi với cậu, được không?

Nghe cô nhắc đến tên Bảo Châu, cái cô này vừa ăn nhiều lại vừa nói nhiều. Nghe thôi cũng rùng mình, đi cùng với cô ấy nghĩ thôi cũng chẳng còn chút hứng thú. Nhưng do đã lâu chưa được gặp cô, anh cũng cảm thấy tiếc nuối nên cố gắng lôi kéo: “Cậu không đi thật à? chỗ này đang khai trương, hôm nay không đi thì tiếc lắm đó. Với lại tớ đi cùng Bảo Châu thì cũng chẳng có gì để nói. Cậu thì bận như vậy, nếu giờ không đi không biết đến khi nào mới có thể gặp được cậu đấy !?”.

Cô bật cười, nghe Thành Minh nói vậy cô cũng thấy chạnh lòng. Cô về nước tính ra cũng đã gần một năm, vì mải mê lao vào những công việc hằng mong ước nên cũng chẳng có nhiều thời gian rảnh rỗi để ra ngoài cùng bạn bè. Càng huống hồ cô cũng không có nhiều bạn thân, bạn thân duy nhất bên cạnh hiện tại chỉ có cô bạn Bảo Châu và Thành Minh này thôi. Nhưng với tình hình lúc này chắc cũng không thể đi đuôc, bộ dạng này nếu đi gặp Thành Minh chắc hẳn cậu ta sẽ ngạc nhiên mà kinh sợ. Cô chần chừ: “Để tớ hỏi Bảo Châu thế nào, tớ sẽ báo cậu liền”.

Cô cúp máy, trong lúc còn đang phân vân, Bảo Châu nhẹ lay tay cô kêu: “Nhi cô cô của tôi, điện thoại cho ai mà suy nghĩ đăm chiêu vậy? Bảo Châu tò mò hỏi.

Nguyệt Nhi cũng không giấu giếm nói: “Tớ có nói cậu hôm nay Thành Minh hẹn chúng ta ăn cơm chỗ nhà hàng bạn cậu ta, tớ thế này không biết nên đi không nữa!?”.

Bảo Châu nghe đến tên Thành Minh, mắt sáng hoắc nhìn Nguyệt Nhi chăm chú. Từ cấp hai Bảo Châu đã thần tượng Thành Minh trong lòng, rất thích anh chàng này nhưng lại không dám nói. Mỗi lần gặp chỉ cố ý gây sự để cố che giấu cảm xúc của mình. Dẫu biết rằng người anh vẫn luôn thích là Nguyệt Nhi nên cô cũng không muốn thổ lộ. Dù ai có nói cô là người háo sắc thì trong lòng cô vẫn chỉ thích một mình Lã Thành Minh. Rất nhiều lần cô hẹn anh đi ăn, nhưng anh luôn viện cớ tránh mặt nên cũng đã lâu hai người không gặp lại nhau nữa.

Nghĩ sắp được gặp anh cô thật sự rất vui mừng. Cô ríu rít: “Là Thành Minh sao? Đi đi…lâu không gặp hắn ta rồi, tớ hẹn cậu ta mấy lần mà không đi, lần này thừa dịp cho hắn ta một trận… haha”.

Nguyệt Nhi nghe thấy ngữ khí của cô bạn này, nhớ đến lời Thành Minh nói nếu gặp Bảo Châu chắc sẽ bị cô ấy đánh cho bầm dập liền không nhịn được cười, cô chế giễu: “Hai người cứ thế này gặp nhau mà muốn đi ăn cùng nhau sao? Bao nhiêu năm tính khí vẫn không đổi. Hai người giống như một cặp trời sinh, tính tình y nhau ấy… hihihi”.

Bảo Châu ngượng ngùng, mặt cô ửng đỏ đầy xấu hổ: “Cậu nói gì thế? Ai thèm làm một cặp với cậu ta chứ. Tớ với cậu ta căn bản là không cùng chung một bầu trời, gặp nhau chỉ có thể khai chiến… không thể dung hòa haha… Nhưng tóm lại là chúng ta có đi qua đó không?”.

Bảo Châu nhìn cô, vẻ mặt như đợi chờ sự đồng ý của cô. Cô cũng không đành lòng từ chối thêm, sâu thẳm trong lòng cô cũng muốn là một cầu nối tác hợp cho hai người lại với nhau. Cô không biết rằng bao năm nay Lã Thành Minh vẫn luôn thích cô trong lòng, cô chỉ nghĩ rằng hai người họ yêu ai cũng vậy chi bằng để hai người bạn thân thành đôi với nhau vậy là cô cũng đã mãn nguyện rồi. Nghĩ thế nên cô gật đầu đồng ý: “Vậy cậu lấy xe đi, chúng ta sẽ qua đó. Xe tớ để ở bãi đậu xe nhà hàng Bách Niên rồi, giờ tớ sẽ gọi cho Thành Minh trước. Về tớ sẽ lái xe mình về”.

Bảo Châu ra hiệu ok rồi đi xuống tầng hầm lấy xe, cô đứng phía trước đợi, lấy điện thoại ra gọi cho Thành Minh thông báo cô và Bảo Châu sẽ qua đó. Đầu dây vừa reo thì đã có người bắt máy, Thành Minh nói với giọng điệu khẩn trương: “Sao, thế nào!? Cậu có qua không?”.

Chưa kịp phản ứng gì thì Thành Minh lại tiếp lời: “Cho cậu mười phút, mười phút sau cậu mà không tới thì tớ sẽ đến chỗ của cậu ăn vạ đấy… haha”.

Nguyệt Nhi bật cười lớn: “Thành Minh! Cậu đây là đang muốn ngang tàn, bá đạo với mình sao!? Cậu hãy đợi đấy, mười phút sau bọn tớ qua sẽ có người xử lý cậu…”.

Thành Minh cười trào phúng: “Suh...! Cậu đang hù dọa tớ sao!? Tớ sợ chết đi mất… haha. Vậy thì tớ sẽ đợi cậu qua xử lý. Tớ đi đặt phòng đây, khi nào tới thì gọi cho tớ”.

Nguyệt Nhi thu lại nụ cười, khẽ đáp: “Được! Lát gặp! Bye bye!” cô cúp máy thì thấy Bảo Châu đã lái xe tới. Cô lên xe, thắt dây an toàn. Chiếc xe lăn bánh rời khỏi bệnh viện.

Bạn đang đọc CẦU VỒNG NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG của Forgotten_Angel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Forgotten_Angle
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.