Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

DIỆP NGỌC THỤ TRỞ VỀ !

Phiên bản Dịch · 1021 chữ

Bóng đen cao lớn ấy hạ chóng xe rồi nhìn vào cô. Anh đội mũ bảo hiểm che kín mặt chỉ lộ ra ánh mắt sắt bén, đầy kiêu ngạo nhưng dáng vẻ rất lạnh lùng, đầy uy nghiêm. Trên người anh giống như tỏa ra một luồng sát khí gai gốc như muốn ăn tươi nuốt sống những người xung quanh khiến ai nấy cũng không khỏi rùng mình khiếp sợ.

Anh là Diệp Ngọc Thụ - 23 tuổi, một trong những tiến sĩ tài chính trẻ tuổi, ưu tú và xuất sắc nhất nước X lúc đấy. Bố mẹ anh đã mất sớm một tai nạn nên anh được bố nuôi là Đường Hạo – một ông trùm xã hội đen nước X lúc bấy giờ nuôi dưỡng. Khuôn mặt lạnh lùng đầy góc cạnh, điển trai nhưng không thiếu phần lịch lãm.

Từ sau lần tai nạn của bố mẹ mình, anh trở nên lạnh lùng và ít nói, càng không thích xã giao hay quan hệ bạn bè chốn đông người. Bản thân anh đã mặc định cho mình là một độc hành giả, chỉ muốn bắt hung thủ đã hãm hại bố mẹ mình khi xưa. Gần mười hai năm đã trôi qua từ khi anh chỉ là một đứa bé mới 10 tuổi, anh từng bước… từng bước đang tiến gần đến kẻ thủ ác giết hại cả gia đình anh. Ánh mắt hận thù trong anh vẫn đang rực cháy…

Hôm nay, anh đang mặc một cái áo thun ôm màu trắng, bên ngoài là cái áo khoác jacki màu đen, thân hình to cao, các cơ thịt sáu múi cuồn cuộn toát lên vẻ nam tính đầy gợi cảm. Anh lướt nhìn qua cô rồi đảo nhanh tới bọn giang hồ kia. Anh im lặng không nói tiếng nào, chỉ lắc lắc cổ tay rồi khoanh lại nhìn vào bọn kia. Một tên đầu trọc râu quai nón chắc là tên cầm đầu nhóm gây sự kia tức giận, lớn tiếng quát:

- “Mày là thằng thối tha nào dám xen vào việc của lão tổ tông nhà mày. Chắc mày chán sống? Tao sẽ cho hai đứa bây về chốn hoàng tuyền”.

Vừa dứt lời, hắn cùng đàn em cầm mã tấu xông lên. Anh bình tĩnh đến mức lạ thường, trong anh không thể hiện bất kỳ sự kinh hãi nào ngược lại chỉ nhếch miệng cười, ánh mắt sắc bén nhìn cô như tia lửa đạn kêu nhanh một tiếng: “Chạy mau…”.

Giọng nói của anh trầm ổn như tiếng đàn lúc sớm mai nghe thật nhẹ nhàng và ấm áp. Nhưng giờ phút ấy, một mình cô không thể bỏ chạy mà để mặt anh ở lại với hơn hai mươi tên giang hồ mặt mày hung tợn kia. Cô vội móc điện thoại ra gọi ngay cho cảnh sát.

Chưa kịp đợi cô phản ứng, nhanh như chớp anh đã lao xuống xe tránh đi những đợt mã tấu đang xả xuống liên hồi, anh liên tiếp đánh vào những tên gây sự kia ngã sấp mặt. Trong chốc lát một nửa trong số bọn chúng đã nằm bò rên rỉ trên mặt đất. Tên trọc đầu kia thấy cô đang gọi điện thoại liền vội vàng xông tới cô, tay cầm con dao chỉa thẳng vào ngực cô mà chạy tới.

Thấy tên đầu trọc kia đang hướng về mình, cô vẫn chưa kịp thông báo cho bên cảnh sát đã hoảng hồn thất thanh kêu lên một tiếng: “ áaaa….”.

Mắt anh chợt lóe lên sự kinh hãi, anh xoay người bay qua xe một tay kéo cô vào lòng, một chân xoay lại đá thẳng một cước về tên đầu trọc kia đẩy lệch hướng mũi dao xược vào tay anh đâm một nhát. Do anh mặc áo khoác đen nên cơ bản không nhìn rõ được máu đang chảy trên cánh tay.

Mặt cô tái mét nhìn anh không một chút máu. Anh nhìn cô cong khóe miệng như đang mỉm cười. Không nhìn rõ được khuôn mặt anh nhưng khi anh nở nụ cười, nụ cười tà mị ấy như ánh mặt trời hừng đông, nhẹ nhàng mà không quá gay gắt, khiến lòng cô cảm thấy an tâm và ấm áp. Nhìn anh, cảm giác này làm cô chợt nhớ đến người con trai đã cứu cô trên nước Mỹ khi đó.

Một năm trước trong khi làm luận án tốt nghiệp, trên đường đến thư viện cô đã gặp một kẻ lưu manh đang say rượu. Nhìn thấy cô, đôi mắt cuồng dục của hắn nhìn cô mãi không buông. Hắn đi theo cô đến một ngõ hẻm, bắt ngờ lao ra định tấn công cô. Cô sợ tái mặt vội hét lên. Đúng lúc ấy có một cậu thanh niên đang chạy ván trượt patin tới, tai anh đang đeo tai nghe như cố tình che giấu sự ồn ào của thế giới bên ngoài. Đầu đội mũ lưỡi trai màu đen che đi một nửa khuôn mặt mình, nửa mặt còn lại của anh lạnh lùng mà uy nghi. Ngay lập tức anh lao tới, khom người kéo ván trượt patin lên đánh mạnh vào đầu gã lưu manh kia khiến hắn ngã nhoài lên mặt đất. Anh nhếch miệng như tỏ ý cười rồi nắm lấy tay cô kéo cô chạy đi. Đến nơi an toàn, anh cũng chẳng hỏi cô có sao không, chỉ vỏn vẹn nói một câu: “Lần sau nhớ chú ý” rồi biến mất dạng trong dòng người chen chúc.

Lần ấy cô chưa kịp hỏi tên anh, cũng chưa một lời nói cảm ơn. Cô đã cố gắng hỏi thăm tin tức về anh suốt một năm nhưng vẫn chưa gặp lại. Cảm giác này như giống lúc xưa. Tim cô khẽ rung lên một nhịp ngắm nhìn anh say đắm như thế giới chỉ đang có sự hiện hữu của hai người. Trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ bá đạo. Có phải anh đã trở về cứu cô một lần nữa !?

Bạn đang đọc CẦU VỒNG NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG của Forgotten_Angel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Forgotten_Angle
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.