Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pháp Bào

Phiên bản Dịch · 1642 chữ

Sau cái đêm hiển lộ thực lực hôm đó, cảm thụ lớn nhất của Trần Lý chính là nhân mạch lập tức khuếch đại lớn hơn rất nhiều, quan hệ hàng xóm cũng hòa thuận rất nhiều.

Trước đêm hôm đó, Trần Lý chủ động cùng người chào hỏi đa phần đều hờ hững lạnh lẽo, thái độ qua loa, nhưng sau đêm đó tất cả mọi người đều biến thành khuôn mặt tươi cười, thái độ nhiệt tình, ngay cả chào hỏi cũng từ chủ động đều biến thành bị động..

Con đường này người người đều biết hắn, chí ít đều từng nghe nói về hắn.

Một nhóm lớn người có tiền mà không mua được hàng như thế, Trần Lý đương nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện đi phường thị bày quầy bán hàng, hoặc là đi từng nhà chào hàng, cái trước dễ dàng bị người không có hảo ý để mắt tới, cái sau tốn thời gian phí sức còn phiền phức.

Sáng sớm hôm sau, Trần Lý liền tới nhà bái phỏng Kiều Quan Nguyên.

"Cái gì, Trần đạo hữu, ngươi muốn chuyển nhượng một phần Khinh Thân phù cùng Hộ Thân phù?" Kiều Quan Nguyên nghe vậy liền lộ ra nét vui mừng, từ khi thế lực địa bàn dần dần vững chắc, khoảng thời gian này hắn đang chuẩn để khuếch trương ra xung quanh, nên đối loại phù này cũng có nhu cầu cực lớn.

"Không sai, đều là mặt hàng thượng hạng đến từ hiệu buôn, chính là hàng có hơi nhiều, không biết Kiều đạo hữu có thể ăn hết được không." Trần Lý nói.

"Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, về mặt giá cả tuyệt sẽ không bạc đãi đạo hữu, hiện giờ giá thị trường của Khinh Thân phù cùng Hộ Thân theo thứ tự là bảy viên cùng mười một viên hạ phẩm linh thạch, toàn bộ ta đều sẽ tăng giá một viên. . ."

Chỉ cách một ngày, phù lại lên giá.

"Kiều đạo hữu, quả nhiên đại khí." Trần Lý lộ ra tiếu dung.

Kiều Quan Nguyên xác thực tài đại khí thô, nhìn Trần Lý xuất ra hơn một trăm hai mươi tấm phù lục, hoàn toàn mặt không đổi sắc.

Song phương tỉ mỉ kiểm kê hoàn tất.

Giá cả tổng cộng: 12 viên trung phẩm linh thạch lẻ 36 viên hạ phẩm linh thạch.

Sau khi giao dịch thành công, hai người đều thả lỏng, nói chuyện phiếm vài câu.

Trần Lý lại uyển cự lời mời của Kiều Quan Nguyên.

Kỳ thật trong lòng hắn hiểu rõ, đối phương chỉ là làm tư thái, làm dáng vẻ.

Nếu như đối phương không có tư tâm, một tuần trước lúc lần đầu tới cửa đã nên mời hắn vào tổ tuần tra đêm, mà không phải chờ qua mấy ngày, chờ lực ảnh hưởng của hán triệt để lên men, không cách nào tiếp tục xem nhẹ mới nghĩ đến chuyện lôi kéo.

Cái gọi là một núi không thể chứa hai hổ.

Đối phương làm sao có thể thật sự muốn kéo hắn vào tổ tuần tra đêm chứ?

Cầm khoản tiền lớn này đi khỏi cửa lớn dinh thự của Kiều Quan Nguyên, Trần Lý quay đầu nhìn một cái, đại môn người vào người ra, có vẻ vô cùng bận rộn.

"Quyền lực mê mắt người!" Hắn lắc đầu, bước chân nhẹ nhàng đi về nhà.

Vừa về tới nhà, Trần Lý đóng cửa lại, đổ linh thạch trong túi lên bàn.

"Thật sự kiếm bộn rồi!"

Lần này buôn đi bán lại, khấu trừ chi phí vụn vặt, tổng cộng kiếm lời không 8 viên trung phẩm linh thạch.

200% lợi nhuận.

Trần Lý hưng phấn đồng thời lại có chút hối hận lúc trước quá bảo thủ, nếu như khi đó đều dùng cả 3 viên trung phẩm linh thạch tồn trong tay để mua phù, lần này có thể kiếm được hơn 14 viên trung phẩm linh thạch rồi.

"Đáng tiếc, đáng tiếc. Haz, chung quy là mệnh không phát được đại tài gì!"

. . .

Cùng ngày hôm đó, Trần Lý liền thẳng đến phường thị.

"Ngươi tu sĩ này, xem đi xem lại, đến rồi lại đi, chỉ hỏi giá cũng không trả giá, rốt cuộc là có mua hay không? Hay là đặc biệt tới đùa ta?”

Chưởng quỹ cửa hàng pháp bào phường thị thấy Trần Lý lại do do dự dự tiến đến lần nữa, ngọn lửa vô danh hơi bốc lên, tức giận nói.

"Mua chứ, ta đương nhiên muốn mua, chỉ là hàng của ngươi quá quý giá!" Trần Lý cười nói.

"Pháp bào vẫn luôn là cái giá này, khoảng thời gian này tiệm khác đều lên giá, tiệm chúng ta cũng chưa từng tăng một phân nào." Sắc mặt chưởng quỹ lập tức tốt lên rất nhiều, nói.

"Ngươi tăng thì càng không ai mua, ngươi nói xem, một kiện hạ phẩm pháp bào nhất giai, chỉ có công năng tránh bụi, ngưng thần lại phải tốn sáu viên trung phẩm linh thạch, cái giá tiền này đều có thể mua một cái trung phẩm pháp khí nhất giai tốt chút rồi." Trần Lý hiểu lấy lý.

"Haz, những tán tu các ngươi, cả ngày đều muốn tranh đấu, mạo hiểm. Vật liệu pháp bào phần lớn là linh tàm ti, sản lượng lại ít, từ ươm tơ, dệt, chức tạo, in nhuộm, thêu khắc trận pháp, mỗi một bước đều là việc tỉ mỉ, hao thời hao lực.

Những pháp khí thô bổn sao có thể so với pháp bào, mặc vào một bộ pháp bào, vừa tiêu sái lại có thể thể hiện thân phận, dạng này chẳng phải đủ rồi sao, còn muốn có công năng gì nữa." Chưởng quỹ bất đắc dĩ nói.

"Nhưng không thực dụng, ngươi xem tình huống hiện giờ, tu sĩ ngoại lai cũng không tới, chỉ còn tán tu lưu lại nơi này, còn có ai mua chứ."

Chưởng quỹ bị nói trúng tâm sự, thở dài, trầm mặc.

Chuyện mua bán của cửa hàng pháp bào ở Lục Hà phường luôn luôn rất kém cỏi, bây giờ liền trở nên càng kém, từ khi Khí Vật môn rút lui đến nay, hắn đã ba ngày đều không có một đơn làm ăn.

"Được rồi, được rồi, nhìn trúng món nào, ta sẽ bán rẻ một chút cho ngươi."

Trần Lý chỉ chỉ một bộ pháp bào xám xịt không chút nào thu hút: "Cái này cái này, tám viên trung phẩm linh thạch, ta sẽ lấy!"

"Cái gì, không thể nào, đây chính là trung phẩm pháp bào nhất giai. . ."

. . .

Mười mấy phút sau.

Trần Lý lau cái trán đầy mồ hôi, đi ra cửa hàng pháp bào.

Pháp bào xám tro đã mặc trên người.

Cọ xát nửa ngày, hắn cuối cùng lấy giá chót mười viên trung phẩm linh thạch, mua một bộ pháp bào có giá gốc là mười hai viên trung phẩm linh thạch.

"Hazz, chỉ còn thừa năm viên trung phẩm linh thạch, nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ xài nha. "

Trần Lý cảm giác tài phú của mình giống như đá ném vào nước, trong lòng thầm than, lập tức lại đắc ý vuốt ve pháp bào trên người, pháp bào trơn nhẵn như giũa, mặc lên người nhẹ như không, nếu so với bộ đạo bào trước đó của mình thì hoàn toàn là trên trời cùng dưới đất.

Trung phẩm pháp bào nhất giai, thủy hỏa bất xâm chỉ là khả năng cơ bản, đồng thời lại có thêu khắc tam đại pháp trận tránh bụi, tụ linh, hóa phong, khuyết điểm duy nhất chính là không có nhiều lực phòng ngự.

Có điều, một bộ trung phẩm pháp bào nhất giai, cũng đừng trông cậy vào có lực phòng ngự gì.

Thứ Trần Lý coi trọng nhất chính là công năng tụ linh cùng hóa phong của pháp bào.

Tụ linh: Hội tụ linh khí xung quanh, hình thành một vùng tụ linh phạm vi nhỏ.

Hóa phong: Hóa cuồng phong thành gió nhẹ.

Cái trước dùng để đả tọa luyện khí, cái sau giảm bớt sức cản của gió lúc tăng tốc chạy trốn.

Tốc độ chạy của hắn hiện giờ càng lúc càng nhanh, ảnh hưởng từ sức cản của gió với hắn cũng càng ngày càng khó mà coi nhẹ, có bộ pháp bào này, lúc hắn. . . chạy trốn đoán chừng sẽ nhanh hơn một chút.

"Màu xám hình như có hơi cũ khí, mặc trên thân cũng không biết có trông già hơn không?"

Không phải là hắn không muốn mua màu khác, chỉ là cũng sẽ đắt hơn một hai viên trung phẩm linh thạch.

Có lẽ là thuốc nhuộm khan hiếm, nên đạo bào cùng loại, kiểu dáng tương tự, nhưng nhan sắc càng tiên diễm, sắc thái càng phong phú thì giá cả lại càng quý, màu xám cùng màu đen chính là loại rẻ nhất trong số đó.

Hắn lại không nỡ lãng phí linh thạch, cũng không thích mặc màu đen, chỉ có thể chọn màu xám tro.

Có điều hắn cũng không phải người để ý chuyện này, rất nhanh đã ném tì vết của bộ pháp bào này ra sau đầu.

Ra khỏi cửa hàng pháp bào, Trần Lý lại tiếp tục đi dạo.

Hiện giờ nhân khí của phường thị đã tốt hơn chút so với thời gian trước, đã có lẻ tẻ vài quầy bán hàng, nhưng chuyện làm ăn có vẻ cũng không quá tốt, Trần Lý nhìn một vòng, cũng không tìm thấy chỗ bán thịt yêu thú, liền mua một đống lớn thức ăn thông thường sau đó quay người trở về.

Bạn đang đọc Cẩu Tại Thế Giới Thần Quỷ (Bản Dịch) của Nhân Vật Ngoạn Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaOảnOản
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.