Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 1516 chữ

Híc...thế là sau giờ học chúng tôi mỗi người cầm theo một cái xô nhỏ và một cái cạo đi làm nhiệm vụ cao quý của thầy hiệu trưởng giao cho là cạo bã kẹo cao su.

Dương Gia Trí, Đào Đan Đan, Đàm Minh Vương lên tầng hai làm vệ sinh phạt! Xin nhắc lại Dương Gia Trí, Đào Đan Đan, Đàm Minh Vương lên tầng hai làm vệ sinh phạt! Tiếng loa trường phát ra to tướng làm mọi người đều xì xào. Mặc kệ các người muốn nghĩ gì thì nghĩ, muốn nói gì thì nói đi.

"Trí ơi tớ làm hộ cậu nhé!Tớ thích cậu rồi"

Má ơi! Nhà ngươi không phải con trai sao? Tôi nổi hết da gà khi nghe tên Huỳnh Tấn Kiệt nói vậy với Trí. Hắn ta nói ẻo ẻo không thể diễn tả được thứ âm thanh trai không ra trai gái không ra gái của hắn.

"Cô không biết à? Nó là Gay!"

GAY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Trong lúc đang ngớ người vì câu nói đó thì Vương đã thông báo cho tôi biết sự thật này.

"À... hiểu hiểu!!!"

Không chỉ tôi mà Trí cũng bất ngờ không kém, đúng là xã hội này không đơn giản như tôi nghĩ.

"Cảm ơn cậu! Nhưng tớ tự làm được."

Trí vẫn lịch sự từ chối hắn ta trong khi tôi không nhịn cười nổi. Đáng ra tôi phải biết ngay từ khi tôi ném vào đầu hắn chứ nhưng do hoàn cảnh lúc đó rối ren quá nên cũng chẳng kịp nhận ra.

15 PHÚT SAU

"Trời ơi! Phạt gì không phạt lại đi phạt cái việc kinh khủng này?"

Vương cau có mặt mày tỏ thái độ không muốn làm nữa, hắn bỏ xô định bỏ đi để trốn tránh nhiệm vụ đây mà!

"Lo mà làm đi! Cậu định bỏ về an nghỉ đó hả?"

"Đâu có tôi ra ngoài một chút!"

Nói rồi hắn chạy một mạch ra ngoài, giờ chỉ còn tôi và Trí đang loay hoay cạy từng cái bã kẹo cao su đen thui dính bẹt xuống sàn nhà.

"Sao cậu lại đánh Vương?"

"Tại nó bắt nạt cậu!"

"Nhưng cậu cũng không nên ra tay mạnh như thế!"

"Tại mới đánh nhau lần đầu nên tớ không biết phải dùng bao nhiêu lực là đủ."

Trời đất! Cậu ấy đưa ra cái lí do ngớ ngẩn thế không biết. Trí từ nhỏ luôn là người hiền lành và không đánh nhau bao giờ nhưng vì chuyện hôm nay mà cậu ấy đánh người ta thì hơi lạ, lúc trước cậu ấy luôn là người bình tĩnh giải quyết mọi việc bằng lời nói mà giờ thì dùng nắm đấm để giải quyết.

"Cậu biết đánh nhau là không tốt mà! Lỡ ba mẹ cậu biết thì sao?"

"Tớ không muốn thấy ai bắt nạt cậu hết!"

"Nhưng tớ..."

"Cậu yên tâm tớ không để ai bắt nạt cậu nữa đâu."

Tôi chưa kịp lên tiếng thì Trí chồm qua lấy tay áo lau vệt nhọ trên mặt cho tôi. Cậu ấy thật dịu dàng nhưng tôi vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa câu nói đó của Trí. Kể cả khi ở trong phòng hiệu trưởng cũng vậy, toàn nói những lời khó hiểu thôi.

"Hai người thâm thiết quá nhỉ?"

Tên Vương bỏ đi một lúc lâu rồi quay lại mang theo một ổ bánh mì nhìn Trí với ánh mắt khó chịu.

"Ăn đi! Chắc phải làm đến tối mới xong hết 10 phòng học."

Vương đưa cho bánh mì cho tôi rồi quay lại làm tiếp phần của cậu ta. Tôi cũng không chần chừ gì nhưng sao chỉ có một cái vậy còn Trí nữa mà! Đúng là tên nhỏ mọn hắn vẫn còn thù dai đây mà.

"Ăn với tớ nha!"

"Cảm ơn Đan nhé!"

Tôi và Trí cùng măm măm một cách ngon lành khiến tên Đại Ma Vương vô cùng tức tối 'giận cá chém thớt' nện rầm rầm xuống nền nhà. Trông cậu ta như con khỉ đột vậy nhìn vui quá!

"Chia nhau ra làm đi! Hai người cứ như vậy thì biết bao giờ mới xong đây?"

"Ừm...Đan làm một mình nha bọn tớ xuống dưới làm au nha!"

"Thế cũng được."

Thế là tôi phải thui thủi làm một mình, chắc chắn tên Vương đanh dùng kế li dán tôi và Trí đây mà. Một mình thì một mình không có gì làm khó được Đào Đan Đan ta hết!

1 tiếng...2 tiếng...3 tiếng...... thời gian trôi qua rất nhanh mới đó mà đã gần 8 giờ tối rồi hay là tại tôi làm quá chậm nên thấy thế.

Oh YEah!!! Xong rồi! không biết Trí làm xong chưa nhỉ? Nhìn lại thành quả lần cuối tôi đang định xuống dưới tìm Trí thì đèn vụt tắt.

Oái!!! toi đời con rồi! Tôi không thể nhìn thấy gì trong bóng tối nên đành ngồi im vào một góc chờ ai đó đến cứu.

"khà khà khà..... Á ......"

Âm thanh kinh dị phát ra ra từ phía hành lang làm tôi sợ thót tim đến mức người run bần bật không nói được ra lời nào.

"Hu hu... mẹ ơi,ba ơi,chúa ơi, phật tổ ơi cứu con với...Trí ơi cứu tớ với.!"

"A...á á á á......"

Ghê quá đi mất tiếng gào rú rùng rợn chói tai như của một con yêu nữ phát ra mỗi lúc một gần như đang đến tìm tôi lấy mạng.

Hu hu trong khoảnh khắc này tôi chỉ mong đèn sáng lại để tôi có thể ném bể đầu con ma nữ khốn kiếp này. Nhưng tiếng la đang ngày càng to hơn và cứ liên hồi làm tôi sợ phát khóc.

"Đừng sợ! Tớ ở bên cậu đây!"

"Trí... Trí hả...sao...giờ cậu mới đến..?"

Tôi ôm chầm lấy cổ người đã đến cứu tôi đến khi đèn bật sáng tôi nhìn thấy Trí đang đứng ở cửa trên tay cầm một chiếc máy nghe nhạc, Trí đứng đó vậy đây là ai?

"Oái...tránh ra!!!"

Trong đem tối tôi đã ôm tên Đại Ma Vương vì cứ nghĩ đó là Trí, ôi trời ơi tôi chỉ muốn chết quách đi cho rồi!

"Tại sao cứ phải là Trí? Tôi thì sao chứ?"

Vương nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói một cách giận dỗi như đứa trẻ không đòi được kẹo. Hắn đứng phắt dậy rồi chạy một mạch đi luôn.

"Không sao rồi! Cậu đừng sợ nữa."

"Con ma...vừa nãy...tớ nghe thấy..."

"Không có con ma nào hết. Có ai đã bày trò dọa cậu thôi!"

Trí đưa cái máy nghe nhạc ra trước mặt tôi rồi lấy tay lau nước mắt đầm đìa trên mặt cho tôi. Thì ra có ai đó đã ngắt nguồn điện rồi mở cái máy này lên dọa tôi. Thực ra những tiếng kêu phát ra từ trong cái máy này đã làm tôi sợ chết khiếp.

"Lên lưng tớ cõng cậu về."

........

Về đến nhà tôi nghĩ mãi không ra là ai đã cho tôi một phen hú vía. Liệt kê danh sách kẻ thù thì có rất nhiều nhưng hai người tôi thấy khả nghi nhất là tên Vương bày trò anh hùng cứu mĩ nhân, người còn lại là tên kiệt 'Ái nam, ái nữ' đang ngậm nỗi uất ức do tôi mang lại. Trới ơi là trời sao mọi chuyện cứ liên tiếp đổ ập lên đầu con thế hả trời? Kẻ thù này chưa đi thì kẻ khác lại tới! Ông trời đang muốn hành hạ tôi đây mà! Tôi mải suy nghĩ nên không biết đã thiếp đi từ lúc nào khi mở mắt ra thì trời đã sáng.

"Ăn sáng rối hãy đi học."

"Dạ thôi con muộn rồi ạ!"

Thế là cả bữa sáng cũng không được ăn mà phải vác cái bụng đói meo đến trường.

"Nghe nói con nhỏ đó là người yêu của Vương đấy!"

"Ừm...số nó đào hoa ghê đến cả cool boy Trí của trường mình cũng mê nó."

Sặc! Con điên nào vừa phát ngôn vậy tôi là người yêu của tên Vương kia hồi nào?

"Đan ơi tớ thích cậu! Đan ơi tớ yêu cậu!"

Trong khi ngọn lửa uất hận của tôi đang cháy rừng rực như muốn thiêu rụi mọi thứ thì tên Vương cà chớn đứng trước toàn thể bao nhiêu người hô to lên những câu điên rồ đó.

"Này thì yêu này!"

Binh! Một chiếc giầy bay thẳng tới đó và hạ cánh trên đầu của tên Vương khốn nạn đó.

"Ồh!"(tập 1)

Học sinh trong trường trợn tròn mắt kinh ngạc thốt lên. Chưa hết đâu ta vẫn còn bực lắm!

"Này thì thích này!"

"Ồh"(tập 2)

Chiếc giầy thứ hai cũng được đáp cánh chính xác sân bay trong tiếng huyên náo của lũ học sinh nhiều chuyện.

"Ôi... giầy đẹp quá đi!"

Tên Kiệt dở người chạy lại ngồi xuống nhặt chiếc giầy lên khen tấm tắc trong khi tên Vương đang đứng bất động.

Bạn đang đọc Cậu Ở Trong Tim Tớ Nhưng Tớ Không Thừa Nhận của Suikunsal
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.