Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiện Nữ và Tra Nam

Tiểu thuyết gốc · 2479 chữ

227 Thần Tôn Quận 1.

Y Nha Tử đưa mắt ngước nhìn lên địa chỉ, vội đưa hồn mình vào trong quán, vị quản gia ăn mặc một mảng đen tuyền hắc bào, áo khoác một lớp lông trắng tuyết, trên bả vai được đính mấy hạt cẩm thạch , nhìn như một bậc đế vương cao cao tại thượng, hắn thấy Y Nha Tử đứng đó, sắc mặt không khõi lộ ra vài vẻ vui mừng liền đi tới đón :”Thiếu Chủ, mau mau vào trong! Chúng ta đã chờ ngài rất lâu rồi”

Y Nha Tử bình thản liếc mắt tới phía vị quản gia, tâm thần không động mà quan sát một hồi, thái độ này có hơi một chút kỳ quặc chăng? Nên nhớ đây là thời hiện đại, làm sao lại có cái kiểu xưng hô như vậy!

Bất quá chưa kịp để hắn hoài nghi suy nghĩ, quản gia cũng nói thêm mấy lời trấn an :”Thiếu chủ không vội, đại lăng tẩm ở đây có quy củ. Chúng ta dựa theo phân phó của bề trên nên mới xưng hô như vậy”

Y Nha Tử gật đầu tôn trọng nói :”À.. ra là vậy”

Hoá ra công ty này setup một cái bối cảnh cổ đại phàm nhân tửu quán, nên những người hầu cận và quản gia của họ cũng theo một quy trình mà xưng hô như vậy với những vị khách.

Y Nha Tử vừa được quản gia mời vào trong, vừa thưởng thức ngắm nghía từng cảnh sắc xuất hiện trước mắt. Vừa thoáng cái vào trong, hàng loạt tiếng đàn bắt đầu gãy lên, mang theo âm điệu du dương mà bi tráng, cộng thêm tiếng chảy róc rách phát ra từ những thanh tre làm cho hắn cảm thấy mình giống như là đang lạc vào một cái thần tiên phân cảnh nào đó.

Một quán karaoke mà thôi, nhưng có đầy đủ tiện nghi, phòng ngủ được chêm vào những tấm vải lụa, treo lủng lẳng khắp trần hay những con tượng nhân sư ngồi chiểm trệ trước cửa.

Hắn an toạ được một lúc sau, tiếng mở cửa bắt đầu mở ra một lần nữa. Xuất hiện thêm giọng nói quen thuộc.

“Cái chỗ này hơi bị được đấy bạn tôi!” – Qua An bước vào trong phòng, ngước nhìn khung cảnh xung quanh mà trầm trồ khen tới tắp.

Hắn kéo tay hai vị thiếu nữ tiếng tới Y Nha Tử bắt đầu nói :”Đây là Y Nha Tử, bạn thân ta. Y Nha Tử, đây là Dương Khả Tú, người còn lại là Tích Miên”

Thiếu Nữ bị Qua An kéo tay, nhìn tới Y Nha Tử, mỉm cười gật đầu một cái. Y Nha Tử cũng liếc sơ qua ánh mắt thiếu nữ cũng nhẹ gật đầu, Dương Khả Tú, hắn biết, vốn là người yêu của bạn thân hắn trong suốt mấy năm qua, riêng Tích Miên thì có thể là một người lạ.

Doãn Tích Miên tiến tới lại gần ngồi cạnh Y Nha Tử, nàng mỉm cười nhìn hắn, tựa như đã quen sẵn từ trước, cả đám người bắt đầu ôn lại những chuyện cũ và hát karaoke.

“1,2,3 dô”

Keng!

Tiếng va đập của những chiếc ly miểng chạm vào nhau, toé lên từng tiếng the thé như muốn xé nát sóng não đám người ở đây, nhưng nhờ tiếng kaorake át lại kèm với cơn say bí tỉ đã chế ngự đi cơn đau thoang thoảng bên màn nhĩ.

Hát ca được một lúc đã đời, Y Nha Tử trong túi hắn móc ra một cái bọc, vừa mở bọc ra đổ đầy lên trên cái bàn, một vài viên thuốc, có dạng viên nén, có dạng tinh bột đã nghiền nát. Cũng có một cái tẩu, giống cái vape,

Y Nha Tử bắt đầu cầm lấy đầu vape, hướng tới đỉnh mũi, một ngón tay chỉ tới bên trong miếng thuỷ tinh trong suốt thản nhiên nói :”Cần sa có pha thêm một chút Metamine”.

Nói xong hắn phát cho mỗi người một cây vape, Dương Khả Tú, Tích Miên Qua An, đều nhận được một ống tuýp màu đen miệng dẹp.

Ba người nghe Y Nha Tử thao thao bất tuyệt về công dụng, độ phê mà chăm chú lắng nghe tới mê mẫn, trong cả đám. Nói về độ ăn chơi loại chất kích thích này thì Y Nha Tử nói đứng thứ 2 thì không ai dám tranh thứ nhất rồi, nên kiến thức của hắn rất phong phú.

“Trước tiên thử cần sa đi” – Một mặt hắn nhìn về Dương Khả Tú và Tích Miên nhẹ giọng nói, một bên hắn lại quay sang Qua An nói tiếp :”Riêng mày ở đó với tao, lát nữa sẽ có đồ ngon cho mày!”

Qua An lộ ra vẻ mặt thèm thuồng nhìn lấy Y Nha Tử, chẳng biết đồ ngon mà nó mang ra là gì đây, thật mong chờ.

Nàng hơi liếc mắt một cái rồi nói tiếp :”Cái này nó có tác dụng gì? Anh có thể cho em biết thêm kĩ một chút được không?”

Y Nha Tử cười nhẹ đáp :”Mọi chất kích thích thì đều sẽ khiến người sử dụng tiến tới trạng thái phê pha, nhưng cũng còn tuỳ thuộc mình sử dụng loại nào, cùng đó dẫn đến những cách phê pha khác nhau.”

Tích Miên trầm trồ ngạc nhiên tiếp thu từng kiến thức vào đầu, Y Nha Tử lại nói tiếp :”Như cần sa em hút vào, có thể sẽ xảy ra một tình trạng bê, kiểu như em sẽ thấy mọi vật, mọi sự việc mọi nhận thức của em sẽ chậm lại đi mấy giây. Nghe khá ảo dịu phải không?”

Tích Miên dồn dập gật đầu, vội lấy tay trắng như ngọc vuốt ve cây vape, đưa lên môi thơm mà kéo một hơi.

Sau qua nữa tiếng, căn phòng ngậm tràn khói thuốc, đây là khoản thời gian nhập đạo. Là khoản thời gian để cho tâm hồn mình trôi theo một dòng nước, Y Nha Tử vẫn luôn tự cho là như thế khi bắt đầu đọc qua những cuốn tiểu thuyết.

Những cảnh giới tiến nhập tới trạng thái này, được gọi là đốn ngộ. Đốn ngộ được gọi đơn giản nôn na là một hiện tượng thay đổi tâm linh, từ mê sảng trở nên sáng suốt hoặc vắng lặng. Tâm tĩnh như nước, là một loại khoản khắc biến thành một con người mới.

Nhưng tác hại của nó lại thay đổi tính cách của một con người, hay nói đúng hơn là bộc lộ ra bản chất thật sự của một con người khi mà người đó đã đạt được một thứ gì đó quá với sức tưởng tượng của họ.

Mọi thứ sẽ bắt đầu chậm lại, chậm tới nỗi người ta sẽ không thể hoài niệm hoặc nhớ bất cứ thứ gì trong đầu mình.

Qua An nhìn thấy Y Nha Tử, lại liếc mắt tới Tích Miên, miệng không khõi cười khoái chí, có loại cảm giác ước mơ muốn giống được Tích Miên mà không được, trải nghiệm lần đầu luôn luôn thống khoái a.

Dương Khả Tú từ đầu đã hút trước Tích Miên, nên chỉ sau nữa tiếng, thuốc bắt đầu ngấm vào trong máu, thân thể đã mềm nhũn ra mà lướt tới bên Tích Miên cười gằn nói vào tai nàng :”Sao? Cảm giác thế nào?”

Tích Miên nghe bạn mình nói thế, nàng nấc lên một cái rồi nói :”Hút cái này bình thường lắm, không có phê gì cả, tạm được” Nói xong nàng lại đưa lên miệng kéo một hơi cực kì dài.

“Khụ khụ…”

Một bên Y Nha Tử và Qua An đang âm thầm cười trộm, cái kiểu ho sằng sặc là biết chắc chắn 100% dính rồi đó. Ở đây chỉ có Qua An và Y Nha Tử có đôi phần tỉnh táo nên mới nhận biết được, suốt khoản thời gian Dương Khả Tú bắt chuyện Tích Miên, mặc dù chỉ nói 1 vài câu mà thôi, nhưng nó xảy ra tới 1’ 2’, mà ngay cả bản thân Tích Miên cũng không cảm nhận được điều đó, nàng còn tưởng bản thân mình còn chưa bị gì cơ.

Cảm giác này nó khác lắm, thật sự rất khác! Khác hoàn toàn lúc nàng say rượu bia và nhức đầu chóng mặt, nàng thề rằng từ lúc bước vào đây. Nàng cũng chỉ có nhấp nhẹ mấy ngụm bia mà thôi, làm sao đầu óc lại thiếu tỉnh táo như vậy? Bản thân nàng cứ đờ ra như vậy… Tích Miên cảm nhận được từng giai điệu phát ra trong karaoke nghe sao mà hay thế? Nhưng nó thật chậm… chậm tới nỗi khiến nàng bực cả mình.

Qua An nãi giờ cũng có hút cần cùng với Y Nha Tử, mặc dù cũng đang rất bê nên vẫn chưa đến ngưỡng trip! Nên nhìn thấy Tích Miên đờ đẫn như vậy, trong lòng hắn cũng có cảm giác hài hước khó đỡ, hoá ra nhìn thấy một người đang bê sẽ có cảm giác thú vị như vậy.

Hắn ghé sát vào tai Y Nha Tử giọng điệu giễu cợt nói :”Tại mày đấy, mà khiến con gái nhà người ta như vậy rồi!”

Y Nha Tử miệng sừng co quắp, liếc mắt về phía Qua An nói :”Nàng giỏi hơn mày tưởng đấy!”

Qua An nhíu máy nói :”Người ta là tiểu thư khuê cát chưa trải sự đời đó đại ca của tôi ơi”

“Nàng là người yêu cũ của ta” – Y Nha Tử hờ hững trả lời

Phốc!

Qua An phun ra một bọc ga mặn trố mắt nhìn về phía Y Nha Tử, vốn cho rằng lần này muốn giới thiệu cho hắn người bạn này, để cho hắn bớt cô đơn, hôm nay hắn đã cất công nhờ Dương Khả Tú dẫn theo Tích Miên, ấy thế bây giờ lại là người yêu cũ rồi sao?

Tích Miên ghé sát vào người Y Nha Tử, làn da mềm mại cộng với hương thơm của một thiếu nữ mới lớn ép sát vào lòng mũi hắn, hôm nay bước ra khỏi nhà, vì biết sẽ gặp lại Y Nha Tử nên nàng ăn diện rất đẹp, đôi tóc dài mượt óng ánh vắt lên thành búi mà kéo xuống, làn da trắng như mỡ đông, dường như không có một chút vết tích xấu xí nào.

Y Nha Tử nuốt một ngụm nước bọt, vội xích ra tí xíu nhưng không được, hắn cảm thấy bản thân mình dường như không thể xích thêm được nữa! Nếu còn một tí xích ra, hắn sẽ rớt xuống đất mất!

Tích Miên đưa đôi môi đỏ thẳm của mình hướng tới gần mặt Y Nha Tử nhỏ giọng nói : “Em đang bê lắm rồi đó anhh!”

“Biết, biết mà” – Y Nha Tử hết hồn, gật đầu lia lịa, hắn thầm quan sát kĩ càng hơn Tích Miên, miệng cũng âm thầm cảm thán. Một người thiếu nữ đẹp như thế này, nếu thật sự là người khác chắc cũng không thể nào kìm được dục vọng trong lòng.

Nàng hé môi anh đào hút sâu một ngụm, lại tiến sát lại gần lỗ tai Y Nha Tử, lại thỏ thẻ :”Anh tính chuốc say em rồi làm mấy việc bậy bạ đúng chứ?”

“Không dám, không dám. Anh chỉ là muốn cho mọi người trải nghiệm những thứ mới lạ mà thôi” – Y Nha Tử lắc đầu nói, cũng không dám nhìn Doãn Tích Miên

Bàn tay nàng từ từ mò mẫn tới phía đũng quần hắn, Y Nha Tử cảm giác có một tia điện xẹt như xuyên qua cơ thể, cánh tay nàng đang hư hỏng chạm vào quần hắn.

Cả hai trao cho nhau một nụ hôn, nụ hôn cho lần gặp lại, Tích Miên dường như thấy bản thân mình chậm lại trong phút chốc, nàng tham lam đưa chiếc mũi quỳnh hít lấy hít để nam nhân của mình. Ở trên mi mắt không kìm được mà rơi ra lã chã mấy cái giọt lệ.

Y Nha Tử ôm nàng lại vào lòng, lần đầu thấy nàng bước vào trong hắn liền biết được đây chính là Doãn Tích Miên, chỉ là hắn chưa thể tin được đây là sự thật. Nàng vẫn còn sống sao?

“Vốn tưởng rằng từ sau việc đó t…” – Y Nha Tử thoát khõi miệng Tích Miên vội nói mấy câu thì bị nàng lấy tay che miệng lại :”Em biết mục đích của anh hôm nay là gì. Qua An đã nói cho em nghe hết rồi”

Y Nha Tử từ từ lột áo của Tích Miên ra, hắn ngấu nghiến ôm lấy bộ ngực mà nắn bóp, tay khẽ vuốt ve từng đường cong trên cơ thể Tích Miên

“Thế em có bằng lòng không?”

Tích Miên ôm lấy thanh côn thịt, nhẹ nhàng âu yếm nó, dùng sức bóp lấy hai tay năn nắn rên khẽ :”Vì nó… em nguyện ý…” – Nói xong liền cúi mặt xuống vị ngại ngùng.

Y Nha Tử cười gằn, một tay ấn lấy Tích Miên nằm xuống.

“Ót….”

“Ahhh…” – Tích Miên cảm nhận được một thứ nóng bỏng tiến vào sâu bên trong nàng, tâm thần không kìm được mà rung mạnh dữ dội. Phía dưới âm cốc rỉ ra từng giọt nhầy nhụa.

“Y Nha Tử… em sướng” – Tích Miên vừa lắc hông mình lên, cảm nhận từng cú dập bang bang vào cửa mình và rít gào thống khoái.

Lâu ngày không vận động, khiến Y Nha Tử biến thành một con dã thú, hắn nhìn Tích Miên mà hưng phấn tột độ, dùng toàn lực nhấp thân c-c mình vào trong.

Phốc!

Đột nhiên lúc này, từ miệng hắn ói ra một búm máu đặc ngòm màu đen, hắn len lén nhìn về Tích Miên, thấy nàng dường như cũng hiểu được điều gì đó nhưng phản ứng giống như là biết trước rồi nên nàng đã ôm tay hắn lại hét lên :”Anh yêu… mau nhấp tiếp đi……. Hành hạ em đi..”

Y Nha Tử tham lam mút lấy chiếc môi nhỏ xíu kia, cũng đã lâu lắm rồi hắn không quan hệ. Nên lần này sức lực của hắn rất hung bạo, đã có nhiều lúc hắn phải dồn nén và thúc vào sâu trong âm đạo Tích Miên mấy nhát cực mạnh, khiến nàng mềm nhũn tê dại cả da đầu…

Bởi vì hôm nay, là ngày tự tử. Ngày mà cả đám sẽ an bài một giấc mộng ngàn thu...

Bạn đang đọc Cặp Bài Trùng sáng tác bởi penqyn17
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi penqyn17
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 318

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.