Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một tên ác ma ăn thịt người thật sự

Phiên bản Dịch · 2036 chữ

“Hai người chính là Lư Tam Tỉnh và Cát Khắc Bác Nhã, được ca tụng là hi vọng tương lai của Âm Khôi Tông phải không?”

Người mặc áo choàng đen lạnh lùng cười, gạt mũ xuống, để lộ gương mặt dữ tợn đáng sợ.

“Tôi còn tưởng rằng ba mươi năm trôi qua, Âm Khôi Tông có thể tiến bộ một chút, không ngờ người của thế hệ trước lại trở nên yếu ớt như vậy, thế hệ trẻ cũng không ai có thiên phú xuất sắc. Xem ra hôm nay tôi hủy diệt Âm Khôi Tông và thung lũng hoa cũng là sự sắp xếp của ông trời!”

Đồng từ của Cát Khắc Bác Nhã co lại, sợ hãi lùi về sau nửa bước.

“Ông… Ông là Âm Quỷ?”

Mặc dù đã nghe nói đến cái tên ác ma này hơn mười năm, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày đối diện trực tiếp với cơn ác mộng của thung lũng hoa.

“Khà khà!”

Âm Quỷ cười mấy tiếng kì quái, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo tà ác.

“Nhóc con, dựa vào độ tuổi và lai lịch của các người mà cũng có tư cách gọi thẳng tên tôi sao?”

Âm Quỷ khẽ nắm tay lại, vô số cổ trùng sau lưng ông ta nhẹ nhàng chuyển động, trông đầy máu tanh tà ác.

Ông ta liếc nhìn những người dân trong thung lũng hoa, cười điên cuồng.

“Ba mươi năm trước, thung lũng hoa đáng ra phải là của tôi, tất cả các người đều nên nghe theo làm nô lệ cho tôi!”

“Bây giờ đã ba mươi năm trôi qua, vua của các người đã quay lại rồi đây, lẽ nào các người không cảm thấy vui sao? Ha ha ha!”

Một luồng sóng âm mạnh mẽ lan ra, vô số người bịt tai lại.Những người dân lớn tuổi ở thung lũng hoa đã nằm liệt dưới đất, nhìn tên “ma quỷ” gần như biến thung lũng hoa thành địa ngục vào ba mươi năm trước, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.

Mới vừa nãy, Âm Quỷ một mình xông vào Âm Khôi Tông, lật tung toàn bộ thánh địa thung lũng hoa. Năm trưởng lão của Âm Khôi Tông đều chết dưới tay ông ta, ngay cả đại trưởng lão cũng bị ông ta đánh một chưởng xuyên ngực. Hôm nay chắc chắn là một ngày tuyệt vọng nhất của tất cả mọi người trong thung lũng hoa.

Vẻ mặt của hai đệ tử đứng đầu Âm Khôi Tông, Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh, thay đổi liên tục. Vừa rồi nhìn thấy phương hướng của Âm Khôi Tông bùng lửa bốn phía, bây giờ mảnh ngọc mà đại trưởng lão mang theo bên mình cũng rơi vào tay Âm Quỷ, rõ ràng các cao thủ trong môn phái đều đã bị Âm Quỷ giết sạch.

Cát Khắc Bác Nhã không nhịn được rùng mình, đến tận lúc này cô ta mới hiểu vì sao Âm Quỷ lại trở thành cơn ác mộng quấy nhiễu người dân ở thung lũng hoa trong ba mươi năm.

Đây chính là ác ma, một tên ác ma ăn thịt người thật sự!

“Năm xưa Âm Khôi Tông làm tôi bị thương nặng, người dân các người xa lánh, xua đuổi tôi ra khỏi thung lũng hoa, có từng nghĩ đến một ngày Âm Quỷ tôi sẽ quay trở lại tìm các người không?”

“Tôi nói cho các người biết, hôm nay, toàn bộ thung lũng hoa này ai cũng đừng hòng sống sót!”

Tiếng của Âm Quỷ vừa dứt, tất cả người dân thung lũng hoa chạy trốn đến đây đều tuyệt vọng kêu khóc, ở bên ngoài khu vườn của Diệp Thiên có hơn trăm người mặt mày xám xịt, đầy vẻ đau thương.

Cát Khắc Tú Uyển rúc trong lòng mẹ mình. Chỉ mấy phút trước, cô ta đã tận mắt nhìn thấy người bạn từ nhỏ của mình bị Âm Quỷ dùng cổ trùng hút cạn máu thành cái xác khô. Cô ta hiểu rõ người đàn ông trông như xác chết này đáng sợ đến mức nào.

Bên ngoài vang tiếng kêu khóc thảm thiết, trong vườn, Diệp Thiên vẫn chuyên chú xử lý cỏ Ngân Lân, dường như mọi thứ xảy ra bên ngoài đều không liên quan đến cậu.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh. Hai người họ là thiên tài xuất sắc nhất của Âm Khôi Tông, lúc này, người có khả năng ngăn cản Âm Quỷ nhất chỉ có bọn họ thôi.

Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh lại sững sờ đứng ngây ra, hai mắt mở lớn. Bọn họ không dám tin những cao thủ trong môn phái như đại trưởng lão đều đã chết dưới tay Âm Quỷ.

Ánh mắt lạnh lùng của Âm Quỷ lướt qua hai người họ.

“Tu vi của hai người gần như có thể đuổi kịp mấy ông già kia rồi, có lẽ là hai người mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi của Âm Khôi Tông nhỉ."

Ông ta liếm môi, lộ ra vẻ mặt vô cùng tham lam.

“Một kẻ cấp trung tông tượng, một kẻ cấp đầu tông tượng, thiên phú của hai người không tính là quá mạnh, nhưng đủ để xếp vào những thiên tài hạng nhất. Đợi tôi hút cạn máu của hai người thì có thể giúp tôi luyện được Huyết Thần Cổ rồi! Ha ha!”

Ông ta lại cười điên cuồng, trong giọng nói xen lẫn nội kình khiến mặt đất hơi rung chuyển. Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh đứng mũi chịu sào, bị luồng nội kình mạnh mẽ ấy làm cho khí huyết sôi trào.

Mặc dù bọn họ là đệ từ thiên tài của Âm Khôi Tông, nhưng Âm Quỷ vào ba mươi năm trước gần như là vô địch Âm Khôi Tông, bây giờ đã qua ba mươi năm, tu vi lại càng đáng sợ. Ngay cả những cao thủ trong môn phái như đại trưởng lão cũng bị ông ta giết thì sao bọn họ có thể là đối thủ của ông ta?

Lư Tam Tỉnh và Cát Khắc Bác Nhã sợ hãi lùi về sau, đột nhiên một tiếng hét dài vang lên, chấn động trời không.

“Âm Quỷ, ông đừng có ngông cuồng!”

Nghe thấy giọng nói này, Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh đều tỏ ra vui mừng, quay đầu nhìn lại thì thấy một ông lão tóc bạc phất phơ đang bay đến, đánh một chưởng về phía Âm Quỷ.

Những người dân sống ở thung lũng hoa nhìn thấy ông ta cũng vui mừng kêu lên.

“Đồ trưởng lão!”

Ông lão vừa xuất hiện chính là một trong năm trưởng lão của Âm Khôi Tông, Đồ Vô Ý.

“Đồ Vô Ý, vừa rồi không giết ông, bây giờ ông còn dám tới đây, đúng là muốn chết!”

Đối mặt với một chưởng từ trên không của Đồ Vô Ý, Âm Quỷ chỉ cười nhạt, vung tay đánh ra.

Tay hai người đối chọi nhau, một luồng sức mạnh vô hình lan ra, khiến bụi đất bay mù mịt. Giây lát sau, vẻ mặt của tất cả mọi người đều ngưng đọng.

Đồ Vô Ý run rẩy cả người, cánh tay trái bị đánh gãy, tiếng xương gãy vang lên giòn tan. Ông ta hét lên thê thảm, bị một chưởng của Âm Quỷ đánh bay xa mấy trượng, đập mạnh người lên tảng đá lớn, chớp mắt đã bị thương nặng.

Người dân của thung lũng hoa sợ hãi mặt mày tái mét. Bọn họ vốn cho rằng Đồ Vô Ý xuất hiện thì có thể ngăn cản Âm Quỷ trong chốc lát, ít nhất cũng đủ thời gian cho bọn họ chạy trốn.

Nhưng một chưởng của Âm Quỷ hoàn toàn dập tắt mọi ý nghĩ của bọn họ. Vô số người kể cả Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh đều chìm trong tuyệt vọng.

“Đồ Vô Ý, ba mươi năm trước ông cũng tham gia vây đánh tôi, hôm nay tôi tiễn ông lên đường!”

Bàn tay của Âm Quỷ thò ra khỏi ống tay áo, chuẩn bị đi về phía Đồ Vô Ý.

Nhìn hai bàn tay trắng bệch gầy khô của Âm Quỷ, Cát Khắc Bác Nhã không nhịn được hít sâu một hơi.

Ngay cả Đồ trưởng lão cũng không đỡ được một chưởng của ông ta, thung lũng hoa rộng lớn này còn ai có thể thắng được ông ta đây? Còn có ai có thể cứu được tất cả bọn họ?

Trong đầu cô ta bỗng xuất hiện một cái tên.

“Âm Quỷ, tốt nhất ông đừng hành động tùy tiện!”

Cát Khắc Bác Nhã nảy ra một ý nghĩ, cố gắng bình tĩnh lại: “Bây giờ có một người có thể chống lại ông đang trên đường đến đây, không lâu nữa sẽ tới thung lũng hoa. Nếu ông đối đầu với người đó, ông chỉ có đường chết thôi!”

Âm Quỷ dừng chân lại, nghe vậy thì nhíu mày.

“Ố? Có người có thể chống lại tôi?”

Ông ta cười giễu không ngừng: “Tôi lại muốn biết, ngay cả Âm Khôi Tông còn bị tôi hủy diệt, còn ai có thể giết tôi chứ?”

Cát Khắc Bác Nhã nắm chặt nắm đấm, lo sợ mà buột miệng nói.

“Là Diệp Lăng Thiên!”

Cô ta vừa dứt lời, Lư Tam Tỉnh, Cát Khắc Thiết Lực, thậm chí là Đồ Vô Ý đã bị thương đều sững sờ.

Sắc mặt của Âm Quỷ thay đổi, gương mặt không cảm xúc cuối cùng cũng hiện lên vè ngạc nhiên.

“Cô đang nói tới chí tôn võ thuật thiếu niên mới lên của giới võ thuật Hoa Hạ, Diệp Lăng Thiên?”

Trong mắt ông ta lóe lên sự kiêng kị khó phát hiện. Dù sao danh tiếng của Diệp Lăng Thiên ở tỉnh Xuyên quả thật quá vang dội, ngay cả giới võ thuật ở các nơi khác trên khắp Hoa Hạ cũng lan truyền tin tức về người này.

Đó là một chí tôn võ thuật thực thụ, ngay cả ông hai Đường Môn cũng bị người này đánh chết bằng một quyền. Mặc dù ông ta tự nhận mình mạnh, nhưng cũng biết rõ bản thân không phải đối thủ của Diệp Lăng Thiên.

“Âm Khôi Tông lại mời được Diệp Lăng Thiên sao?” Ông ta lẩm bẩm, cuối cùng vẫn dừng động tác.

“Đương nhiên, hôm trước chúng tôi đã phái người đến Lư Thành nhờ Diệp Lăng Thiên đến cứu viện!”

Cát Khắc Bác Nhã tiếp tục: “Bây giờ Diệp Lăng Thiên đang trên đường đến thung lũng hoa, ông mà dám giết chúng tôi, anh ta nhất định sẽ không thả cho ông rời đi đâu!”

Thấy Cát Khắc Bác Nhã nói khoác với ông ta, đám người Lư Tam Tỉnh chỉ có thể nín thở chờ đợi, không dám nhiều lời.

Giờ phút này, bọn họ cũng chỉ hi vọng có thể mượn danh tiếng của Diệp Lăng Thiên dọa cho Âm Quỷ rút lui.

Âm Quỷ đứng tại chỗ, vẻ mặt hơi biến đổi. Cát Khắc Bác Nhã mừng thầm, cô ta cho rằng mưu kê của mình đã có tác dụng, Âm Quỷ vì sợ Diệp Lăng Thiên mà sẽ rút lui.

Nhưng ngay lúc đó, Âm Quỷ đột nhiên cất tiếng cười ghê rợn.

“Diệp Lăng Thiên? Vậy thì đã sao? Cho dù lúc này tôi không phải đối thủ của cậu ta, nhưng tôi có thể giết các người ngay, sau đó trốn đi thật xa, làm sao cậu ta tìm ra được tôi?”

“Hơn nữa, đợi tôi hút cạn máu của hai người, luyện được Huyết Thần cổ rồi, cho dù là Diệp Lăng Thiên, tôi cũng chắc chắn có thể đánh bại cậu ta, Âm Quỷ tôi có gì phải sợ?”

Âm Quỷ tràn đầy tự tin, sự tự tin mà sức mạnh mang lại cho ông ta đã lan rộng vô hạn.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.