Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ước mơ thành sự thật

Phiên bản Dịch · 2045 chữ

Khi mọi người vừa thoát ra khỏi mạch cảm xúc của riêng mình, định dành sự tôn trọng cao nhất cho tiết mục biểu diễn này, thì phát hiện ra trên sân khấu đã không còn bóng dáng Diệp Thiên, chỉ còn những ký ức đáng nhớ, và giọng hát vẫn vang vọng trong đầu bọn họ.

Tiếu Văn Nguyệt đứng im tại chỗ, đôi mắt chớp chớp.

“Diệp Thiên, rốt cuộc anh là một người như thê nào vậy?”

Cô ta vốn cho rằng bản thân đã nhìn thấu được Diệp Thiên, nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi hôm nay, cô ta lại nhận ra bản thân chưa hiểu gì nhiều về Diệp Thiên cả.

Sở Thần Quang đứng bên cạnh cô ta, biểu cảm buồn bã, lững thững bước đi. Cậu ta biết, tối nay cậu ta đã thua, thua một cách thảm hại.

Trong phòng trọ, Diệp Thiên dựa vào ghế sofa chơi điện thoại, Cố Giai Lệ ở bên cạnh quấn lấy cậu, nhất định bắt cậu phải kể những gì đã xảy ra trong mấy năm qua.

“Anh Diệp Thiên, mau nói cho em biết, sao anh có thể đàn piano tốt như vậy, hát cũng cảm động được như vậy? Trước kia chưa thấy anh hát bao giờ."

Biểu hiện của Diệp Thiên trên sân khấu tối nay dù nói là khiến cả hội trường kinh ngạc cũng không đủ để hình dung, phải gọi là màn biểu diễn chấn động ở cấp bậc hoàng cung.

Cô luôn cảm thấy trình độ ca hát của mình đã đủ cao, nhưng tối nay nghe Diệp Thiên hát mới biết mình còn kém trình độ bậc thầy chân chính xa lắm.

“Ờ, mấy năm qua anh cũng học sơ sơ." Diệp Thiên thuận miệng đáp, thật ra cậu không hề học đàn hát gì bài bản, hoàn toàn là tự học cho vui.

Nhưng năng khiếu của cậu có thể nói là có một không hai, bất cứ chuyện gì chỉ cần cậu muốn học là nhất định sẽ học được, một khi học là sẽ tinh thông, tinh thông rồi ắt chuyên nghiệp.

Đây là lý do để cậu dựa vào cơ thể không còn võ thuật mà tự sáng tạo nên “Phệ Thiên Cửu Chuyển”, trở thành chí tôn võ thuật.

Rõ ràng Cố Giai Lệ không hài lòng với câu trả lời của Diệp Thiên, vẫn muốn “tra hỏi” cậu, nhưng ngay lúc ấy tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Muộn thế này rồi mà ai còn đến tìm chúng ta? Lẽ nào là chủ nhà?” Cố Giai Lệ hơi tò mò, đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông mặc vest trắng, vóc người cao gầy, khoảng hơn ba mươi tuổi, nét mặt tươi cười. Đằng sau lưng anh ta còn có sáu gã đàn ông áo đen, có vẻ là vệ sĩ.

Nhìn thấy đội hình này, Cố Giai Lệ vô thức lùi về sau mấy bước, vẻ mặt căng thẳng.

“Cô Cố Giai Lệ, cô đừng sợ."

Người đàn ông mặc áo vest trắng dẫn đầu cười lịch sự với Cố Giai Lệ, vội nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là tổng giám đốc của Công ty giải trí Thiên Phú – Hồ Lượng. Đây là danh thiếp của tôi."

Hồ Lượng nói xong, đưa tới một tấm danh thiếp bằng hai tay, trông vô cùng khách sáo.

Cố Giai Lệ thấy thái độ người kia ôn tồn mới thả lỏng hơn, nhận lấy danh thiếp.

“Công ty giải trí Thiên Phú?” Cô nhìn qua danh thiếp, suy nghĩ một lúc, lập tức phản ứng lại.

Công ty giải trí Thiên Phú không phải là công ty giải trí mới mở ở Lư Thành gần đây sao? Nghe nói cổ đông lớn đằng sau là Ngô Quảng Phú, người giàu nhất Lư Thành.

Mặc dù nội tình và danh tiếng của công ty giải trí này không bằng các công ty giải trí lớn như Anh Hoàng, Hải Nhuận, nhưng quy mô không hề nhỏ hơn những công ty này, có tiềm lực rất lớn trong tương lai, chỉ mới mở được hai tháng đã thu hút không ít ngôi sao có nhiều người hâm mộ trong giới giải trí về công ty.

Hơn nữa, khác với những công ty lâu đời khác, Công ty giải trí Thiên Phú luôn dốc sức phát triển người mới.

Cố Giai Lệ cũng từng định đến thử giọng ở Công ty giải trí Thiên Phú, nhưng một mặt cô lo mình sẽ thất bại, mặt khác lại cảm thấy mình không có quan hệ gì, vào công ty khó tránh khỏi khó khăn, nếu không bán mình thì không thể hơn những người có quan hệ được, cho nên cuối cùng đã từ bỏ ý nghĩ đó. Nhưng bây giờ, người của Công ty giải trí Thiên Phú lại chủ động tìm đến.

“Xin hỏi, tìm tôi có chuyện gì không?”

“Cô Cố Giai Lệ, là thế này” Hồ Lượng giải thích: “Tôi là cựu học sinh trường Tam Trung, xem như là đàn anh của cô. Hôm nay là lễ kỉ niệm mười năm của trường, tôi cũng đến tham gia tiệc tối và nghe được màn biểu diễn tuyệt vời của cô."

“Tôi không chỉ là Tổng giám đốc của công ty mà còn kiêm việc tìm kiếm ngôi sao, tôi cho rằng với ngoại hình và giọng hát của cô hoàn toàn có thể trở thành ca sĩ hạng nhất của Hoa Hạ, tương lai tiến ra quốc tế cũng không phải không có khả năng. Vậy nên tôi đánh liều đến đây, muốn mời cô gia nhập Công ty giải trí Thiên Phú của chúng tôi”.

“Tôi có thể hứa với cô, chỉ cần cô đồng ý gia nhập với chúng tôi, điều khoản hợp đồng sẽ kí kết theo ý muốn của cô. Không chỉ vậy, công ty chúng tôi cũng sẽ dùng hết sức giúp cô nổi tiếng”.

“Đây là bản hợp đồng mà tôi mang đến, cô có thể xem trước. Nếu có chỗ nào thắc mắc hoặc không hài lòng, cô có thể bàn bạc với chúng tôi sửa đổi cho đến khi nào cô hài lòng thì thôi”.

Hồ Lượng tha thiết nói: “Chúng tôi chân thành hi vọng cô có thể gia nhập!”

Nhìn hợp đồng trước mắt, Cố Giai Lệ gần như không thể tin được, nhất thời ngây ra tại chỗ.

Cô cũng từng mơ tưởng có một ngày chuyện chiếc bánh từ trên trời rơi xuống sẽ đến với cô, nhưng theo thời gian trôi đi, cô biết loại ảo tưởng này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết mà thôi.

Nhưng bây giờ “chiếc bánh” đã thật sự rơi xuống ngay trước mắt, hơn nữa còn rơi trúng cửa.

“Sao vậy?” Diệp Thiên xuất hiện đúng lúc, cậu giả vờ không biết, cố ý hỏi.

Lúc này, Cố Giai Lệ mới như tỉnh lại từ trong mơ, kể lại sự việc cho Diệp Thiên nghe.

Diệp Thiên bùng nổ diễn xuất, vẻ mặt đầy “phấn khởi” và “vui mừng”.

“Thật à Giai Lệ? Người của công ty giải trí đến tìm em ký hợp đồng sao?”

Cậu vỗ vai Cố Giai Lệ, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, biểu cảm nghiêm túc.

“Giai Lệ, anh đã nói ông trời sẽ chú ý đến em, có một ngày may mắn sẽ tìm đến cửa mà! Trở thành ca sĩ là ước mơ của em, bây giờ em chỉ còn cách ước mơ một bước mà thôi!”

Cố Giai Lệ nhìn hợp đồng trong tay. Vừa rồi cô đã xem lướt qua điều khoản trên hợp đồng, hầu như đều là phúc lợi của công ty cho nghệ sĩ, không có bất cứ nghĩa vụ và trách nhiệm gì mà nghệ sĩ phải chấp hành, giống như điều khoản đơn phương vậy.

Công ty giải trí Thiên Phú là công ty hạng nhất ở Lư Thành thậm chí là tỉnh Xuyên, hơn nữa, cổ đông lớn đằng sau còn là Ngô Quảng Phú, chắc chắc không có công ty nào khác dám dùng tên “Thiên Phú”.

Điều này chứng tỏ đối phương không phải kẻ lừa đảo, mà là người phụ trách thật sự của Công ty giải trí Thiên Phú.

Cô nhìn hợp đồng một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Anh Hồ, tôi rất sẵn lòng gia nhập Công ty giải trí Thiên Phú, nhưng có chuyện tôi cần nhờ anh, có thể cho anh Diệp Thiên gia nhập cùng không? Khả năng đàn hát của anh ấy hơn tôi rất nhiều, anh ấy có thể trở thành nghệ sĩ của công ty các anh với tôi không?”

Hồ Lượng nghe vậy thì sững sờ, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên.

Ánh mắt Diệp Thiên lóe lên, âm thầm lắc đầu, Hồ Lượng lập tức hiểu ý.

“Xin lỗi cô Cố Giai Lệ, công ty chúng tôi tạm thời chưa có ý định đào tạo nam nghệ sĩ mới, vô cùng xin lỗi."

Cố Giai Lệ nghe vậy thì tỏ ra thất vọng, cô thật sự muốn đi cùng Diệp Thiên.

“Được rồi Giai Lệ, em không cần lo cho anh."

Diệp Thiên mỉm cười nói: “Có ước mơ thì nỗ lực theo đuổi, đến lúc em nổi tiếng, anh lại có một cô em gái là ngôi sao rồi."

Cậu cầm lấy bút từ tay Hồ Lượng, đưa cho Cố Giai Lệ.

“Mau ký đi!”

Cố Giai Lệ nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Diệp Thiên, cuối cùng cũng gật đầu, ký tên mình lên hợp đồng. Cô biết cơ hội đến phải nắm chắc, nếu không trân trọng thì có thể nó sẽ biến mất rất nhanh.

“Chúc mừng cô Cố Giai Lệ gia nhập đại gia đình giải trí Thiên Phú! Công ty chúng tôi ở Cẩm Thành, cô có thể đến đó báo cáo bất cứ lúc nào, nhân viên công ty sẽ phụ trách những công việc thường ngày của cô." Hồ Lượng lại nói vài câu với Cố Giai Lệ, sau đó dẫn người rời khỏi.

Cố Giai Lệ nhìn hợp đồng trong tay, hơi sững người, vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ.

Diệp Thiên ngồi dựa vào ghế sofa, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Cậu đã trải sẵn đường cho Cố Giai Lệ, chỉ cần Cố Giai Lệ đồng ý bước bước chân đó ra, tương lai nhất định sẽ là đường lớn khang trang, thẳng tiến như diều gặp gió.

“Cô Tiêu, cô ở trên trời có linh thiêng, cô có thể yên lòng rồi."

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên vẫn đang trong giấc mộng. Hôm nay là chủ nhật, cậu định ngủ nướng, nhưng tiếng gõ cửa gấp rút lại đột nhiên vang lên.

“Anh Diệp Thiên, anh dậy đi!” Tiếng Cố Giai Lệ từ ngoài cửa vọng vào, Diệp Thiên chỉ đành đứng dậy mở cửa.

“Anh Diệp Thiên, hôm nay là chủ nhật, chúng ta đã hẹn đi Thủy Thượng Nhân Gian ở thành phố Phán, đừng nói anh quên rồi chứ?”

Cố Giai Lệ có vẻ hơi dỗi, “bất mãn” nói.

“Đúng nhỉ, anh nhớ ra rồi, được, anh chuẩn bị một chút rồi sẽ đi với em ngay!” Lúc này Diệp Thiên mới nhớ tới chuyện đó, cậu gật đầu đáp rồi đi vào phòng tắm.

Chuẩn bị qua loa một hồi, khi cậu ra khỏi phòng tắm, ở phòng khách lại xuất hiện thêm một người.

Tiếu Văn Nguyệt mặc áo sơ-mi gọn gàng ngay ngắn cùng với quần ống suông, chân đi giày cao gót bằng pha lê, trông như chị gái nhà bên mạnh mẽ mà hoàn hảo. Nhìn thấy Diệp Thiên, vẻ mặt cô ta lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên phức tạp.

Tiếu Văn Nguyệt đứng ở cửa phòng khách, ánh mắt trong trẻo, hoạt bát.

Thấy Diệp Thiên đi ra, cô ta ngước mắt lên, nhớ tới tư thái đầy khí thế hào hùng, kiểm soát mọi thứ, khiến người xem kinh ngạc của Diệp Thiên trên sân khấu tối hôm qua, cảm xúc trong lòng lại trở nên khác thường.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.