Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Lư Sơn

Phiên bản Dịch · 2087 chữ

Biểu cảm của Diệp Thiên bình thản, cậu dửng dưng trả lời: “Nghe khẩu khí của cô thì các người cũng đến để xem trận đấu sao?”

Huyên Huyên nhếch miệng, chắp hai tay ra sau lưng, giọng nói vô cùng ngạo mạn.

“Đương nhiên, Ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô chúng tôi xưa nay có quan hệ rất tốt với Đường Môn, ông nội tôi là bạn thân của môn chủ Đường Môn, lần này người đứng thứ hai Đường Môn là Đường Đôn Nho có cuộc hẹn giao đấu với người khác, chúng tôi sao có thể vắng mặt được?”

Cô ta nói xong còn chỉ tay sang phía ông lão bên cạnh: “Đây là ông nội tôi, Ngô Vinh Quang, vừa rồi cú đánh chết con Gấu đen kia chính là tuyệt kỹ Đại Lực Ưng Trảo của Ưng Trảo Môn nhà họ Ngô chúng tôi đấy!”

Huyên Huyên vừa nói vừa liếng mắt nhìn Diệp Thiên, muốn nhìn thấy được vẻ sợ hãi và kính nể trong mắt Diệp Thiên, Ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô bọn họ tuy không nổi tiếng như Đường Môn ở Xuyên Thục, nhưng ở tỉnh Xuyên cũng được coi là một gia tộc võ thuật thuộc hạng nhất.

Còn ông nội cô ta Ngô Vinh Quang rất nổi tiếng trong giới võ thuật ở tỉnh Xuyên, gần như không hề kém cạnh so với Đường Đôn Nho của Đường Môn, bình thường các võ giả nghe thấy danh tiếng của ông ta, đều tôn sùng ngưỡng mộ.

Nhưng biểu cảm của Diệp Thiên lại vẫn không hề thay đổi, ngược lại cậu còn hỏi một câu: “Ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô? Nổi tiếng lắm à? Nhưng tôi lại chưa từng nghe thấy!”

Nghe thấy vậy, biểu cảm của Huyên Huyên thay đổi rõ rệt, mặt mày tức tối, nhà họ Ngô cũng thuộc top đầu trong những gia tộc môn phái võ thuật lớn ở tỉnh Xuyên, môn phái nào cũng đều biết đến, thế mà Diệp Thiên lại nói là chưa nghe thấy bao giờ?

Huyên Huyên hít sâu một hơi, lúc này mới quát Diệp Thiên: “Cái đồ khốn này, rốt cuộc có phải là người trong giới võ thuật ở tỉnh Xuyên không mà lại chưa từng nghe đến Ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô chúng tôi?”

Cô ta đang định bốc hỏa thì Ngô Vinh Quang ở bên cạnh xua tay ngăn cô ta lại.

“Huyên Huyên, bỏ đi!”

Ông ta nhìn sang Diệp Thiên, nhìn từ đầu đến chân cậu một lượt, liền lộ ra vẻ coi thường.

“Nhìn bộ dạng của cậu thì đến nội lực cũng chưa tu luyện được, chỉ ở vòng ngoài của giới võ thuật, không biết Ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô chúng tôi cũng là bình thường!”.

Sau đó ông ta nhẹ nhàng vuốt râu, tỏ vẻ sâu xa khó đoán, tiếp tục nói với Diệp Thiên: “Cậu bé, chín đỉnh ở Lư Sơn này được coi như một vùng đất hiểm của tỉnh Xuyên, vì nguồn tài nguyên dồi dào nên thường sẽ xuất hiện một số động vật kỳ lạ, cậu đến xem trận đấu mà lại chạy lung tung đến những nơi này, thực sự không nên đâu! Với chút tu vi cỏn con của cậu, nếu không có những người lớn tuổi trong môn phái đi cùng, không may gặp phải thú dữ thì chỉ có nước chết!”

Ông ta nhìn Diệp Thiên hành sự tùy hứng, đến tính mạng của bản thân cũng không màng, nên trong câu nói của ông ta cũng mang lời dạy dỗ.

“Tôi đúng là không biết Lư Sơn còn có nhiều chuyện lạ như vậy đấy!” Diệp Thiên không hề quan tâm, chỉ nhún vai ngửa tay nói.

Tuy cậu không biết Lư Sơn tồn tại những nguy hiểm rình rập này, nhưng đối với cậu mà nói, rõ ràng không cần lo lắng chút nào, những nơi rừng thiêng nước độc, những vùng đất nguy hiểm mà cậu từng đến mấy năm nay còn nguy hiểm hơn thế này đâu chỉ vài trăm lần? Mấy con thú dữ cỏn con kia mà cậu lại sợ chắc?

Nhưng thái độ của cậu trong mắt Ngô Vinh Quang lại là nhận ra lỗi sai của mình, Ngô Vinh Quang vì muốn thể hiện sự độ lượng của mình, thế là nói: “Thôi, cậu có thể gặp chúng tôi ở đây cũng coi như có duyên, cùng chúng tôi lên đỉnh chính Lư Sơn xem trận đấu đi, để tránh cậu có gặp chuyện gì nguy hiểm trên đường lại không giải quyết được!”

Trong lòng Diệp Thiên cảm thấy hơi buồn cười, hai ông cháu này đều thi nhau tự khen mình, mà lại trông như thật nữa.

Nghe thấy vậy, cậu cũng không từ chối, chỉ gật đầu nhẹ rồi đi theo phía sau hai ông cháu đó, cùng đi về phía đỉnh chính của Lư Sơn.

Trên đường đi, Diệp Thiên cũng biết được tên của cô thiếu nữ, là Ngô Duyệt Huyên.

Có người đi cùng là Diệp Thiên, Ngô Duyệt Huyên như thể muốn khoe mọi thứ với Diệp Thiên, cô ta cảm thấy cô ta đứng trước mặt Diệp Thiên như là tiền bối trong giới võ thuật vậy.

“Vừa rồi cú đánh Gấu đen của ông nội tôi, anh cảm thấy thế nào?”

Ba người đi đến chân đỉnh chính của Lư Sơn, Ngô Duyệt Huyên đột nhiên lí nhí hỏi Diệp Thiên.

“Cú đánh đó à?” Diệp Thiên bình thản trả lời: “Cũng tạm được!”

Ngô Duyệt Huyên vốn dĩ muốn nghe những lời khen ngợi, khâm phục của Diệp Thiên nhưng câu trả lời này của Diệp Thiên ngay lập tức khiến cô ta nhăn nhó.

“Cái gì mà cũng tạm được? Anh có biết ông nội tôi là cao thủ đứng đầu trong Ưng Trảo Môn của nhà họ Ngô chúng tôi không? Dùng tuyệt kỹ Đại Lực Ưng Trảo đánh nhau với các cao thủ ở tỉnh Xuyên, gần như chưa tìm được đối thủ, cho dù là Đường Đôn Nho của Đường Môn cũng không dám nói chắc chắn sẽ thắng ông nội tôi, thế mà anh dám nói cú đánh đó cũng tạm được?”

“Xem ra tôi đã nhìn ra rồi, anh chính là kẻ ngoại đạo trong giới võ thuật, căn bản không biết được điểm mạnh trong kỹ năng võ thuật của các gia tộc, cho dù cho anh xem anh cũng

không hiểu!”

Ngô Duyệt Huyên cảm thấy không tha thứ được, cô ta hoàn toàn coi Diệp Thiên như ếch ngồi đáy giếng, thế là quay đầu đi hướng khác, không thèm để mắt đến Diệp Thiên nữa.

Cô ta cảm thấy nói với Diệp Thiên bao nhiêu chuyện đi nữa thì cũng chẳng khác nào gẩy đàn tai trâu.

Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu, Ngô Duyệt Huyên bất mãn với cậu, nhưng đâu có biết cậu nói là “cũng tạm được” là đã rất khách sáo rồi, nếu bảo cậu nói thật, thì cú đánh của một người có công lực và tu vi chỉ ở cuối cấp tông tượng như Ngô Vinh Quang căn bản không đủ tư cách để cậu đánh giá.

Cả quãng đường đi lên đỉnh chính của Lư Sơn, Ngô Duyệt Huyên không thèm nói với Diệp Thiên một câu nào nữa, ba người im lặng đi suốt quãng đường, nửa tiếng sau, cuối cùng cũng leo lên đến đỉnh chính của Lư Sơn.

Trên đỉnh chính Lư Sơn, ngoài vị trí trung tâm của đỉnh chính có dinh thự của Đường Môn ra, phía bên vách núi của đỉnh chính có một võ đài bằng đá được hình thành tự nhiên, có thể chịu được sự tấn công mạnh.

Độ cứng thậm chí hơn cả kính cường lực, nên được gọi là võ đài Lư Sơn, nơi đây chính là nơi Đường Đôn Nho giao đấu với Diệp Thiên.

Diệp Thiên cùng hai ông cháu này đi đến chỗ võ đài Lư Sơn, lúc này, võ đài Lư Sơn đã có rất nhiều người vây quanh, những người luyện võ cổ truyền có tu vi khác nhau đứng ở bốn phía, tụm năm tụm ba, trông vô cùng náo nhiệt.

Ngô Vinh Quang vừa mới đưa Ngô Duyệt Huyên xuất hiện, có không ít võ giả đã nhận ra ông ta, ai nấy đều vội vàng cúi người chắp tay quyền chào, vô cùng tôn kính Ngô Vinh Quang, bọn họ tự động nhường đường để Ngô Vinh Quang có thể đi thẳng vào bên cạnh võ đài.

Mặt Ngô Vinh Quang tươi cười chắp tay đáp lễ lại với mọi người xung quanh, còn Ngô Duyệt Huyên thấy thê cảm thấy vô cùng vinh hạnh, không kìm được nhìn sang phía Diệp Thiên bằng vẻ mặt đắc ý.

“Nhìn thấy chưa hả? Ông nội tôi ở trong giới võ thuật ở tỉnh Xuyên oách như vậy đó, gần như không ai không biết, không giống như ai đó ếch ngồi đáy giếng, chưa từng nghe qua!”

Câu nói “ếch ngồi đáy giếng” của cô ta rõ ràng là đang cố khiêu khích Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên chỉ âm thầm đi phía sau, không thèm chấp cô ta.

Ba người đến bên cạnh võ đài, Đường Môn đã sắp xếp chỗ ngồi ở bốn phía, những người có tư cách ngồi ở đó đều là những nhân vật có máu mặt, có sức ảnh hưởng lớn trong giới võ thuật ở tỉnh Xuyên, Ngô Vinh Quang đương nhiên cũng nằm trong số người đó.

Ngô Vinh Quang đang định đưa Ngô Duyệt Huyên ngồi xuống, thì có hai người đột nhiên xuất hiện trước mặt, gần như cùng lúc hành lễ chào Ngô Vinh Quang.

“Vãn bối Hàn Phong kính chào tiền bối Ngô Vinh Quang!”

“Vãn bối Hàn Vân kính chào tiền bối Ngô Vinh Quang!”

Hai người này chính là hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân của nhà họ Hàn ở Thành Môn.

“Thì ra là gia chủ Hàn!”

Ngô Vinh Quang cũng chắp tay quyền chào lại, nhà họ Hàn tuy không phải gia tộc võ thuật, nhưng Hàn Phong và Hàn Vân từng là cao nhân kế thừa, đều là người tu luyện nội gia, và bản thân Hàn Phong cũng là một cao thủ có tu vi đạt đến cấp đầu tông tượng, thêm vào nhà họ Hàn có sức ảnh hưởng vô cùng lớn ở tỉnh Xuyên, nên ông ta đương nhiên cũng không dám coi thường.

Hai bên chào nhau xong liền ngồi vào chỗ của mình, nhưng ánh mắt Hàn Phong đột nhiên sững lại, vô cùng kinh ngạc nhìn sang phía Diệp Thiên đang đứng sau Ngô Duyệt Huyên.

“Cậu Diệp, à… Diệp tiên sinh?”

Hàn Phong đưa mắt nhìn, khi nhìn thấy Diệp Thiên, vẻ mặt lập tức thay đổi. Hàn Vân ở bên cạnh cũng quay đầu nhìn lại.

Hai anh em nhà họ Hàn nổi tiếng ở tỉnh Xuyên bỗng trở nên nghiêm túc, chắp tay cúi người.

Lần này bọn họ đến Lư Sơn là vì Đường Môn lan tin, thông báo cho các võ giả của giới võ thuật tỉnh Xuyên, ông hai Đường Đôn Nho của Đường Môn sẽ quyết chiến với Diệp Lăng Thiên vào hôm nay.

Người khác không biết Diệp Lăng Thiên là ai ở đâu đến, nhưng anh em họ sao có thể không biết được? Diệp Lăng Thiên không phải là danh hiệu của Diệp Thiên hay sao?

“Diệp tiên sinh? Diệp tiên sinh gì?”

Ngô Vinh Quang và Ngô Duyệt Huyên đều không phản ứng kịp, một lúc lâu sau mới nhìn theo ánh mắt của Hàn Phong và Hàn Vân, nhìn về phía Diệp Thiên, biểu cảm cũng trở nên kì lạ.

“Cậu Hàn, cậu gọi tên nhóc này là Diệp tiên sinh sao?”

Ngô Vinh Quang nhíu mày, hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân là nhân vật trụ cột của nhà họ Hàn, địa vị cao quý, võ giả tầm thường chưa chắc hai người họ đã lên tiếng chào hỏi.

Vậy mà một đứa không tên tuổi như Diệp Thiên lại có thể khiến hai anh em này chắp tay cúi người, hành lễ như kẻ vai dưới?

“Tên khốn này mà là Diệp tiên sinh quái gì?” Ngô Duyệt Huyên cũng tràn đầy nghi hoặc.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.