Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỷ Nhược Yên

Phiên bản Dịch · 2049 chữ

Bành Lượng hơi ngây người, lúc này mới hiểu ra, đầu óc cậu ta khá đơn giản chứ không nghĩ nhiều, cho nên tin luôn lời nói của Diệp Thiên. Những bạn khác cùng lớp chưa va chạm xã hội nhiều cũng đều gật gù, nghĩ là thật. Chỉ có những người hiểu biết rộng như Âu Hạo Thần và Đỗ Giai Giai, trong lòng lại có suy nghĩ khác.

Ánh mắt Ngụy Thi Thi hơi chớp, cô ta đương nhiên cũng không tin mấy lời nói vừa rồi của Diệp Thiên.

Cái gì mà quen với bố của Lâm Vũ, điều này có khi là thật, nhưng nếu nói có thể khiến Lâm Vũ sợ mất hồn, quay đầu bỏ chạy mất dạng như vừa rồi thì chắc chắn không thể nào, cho dù có đúng là nguyên nhân kia thật, vậy thì Diệp Thiên có thể quen với bố của Lâm Vũ, cũng có nghĩa là Diệp Thiên tuyệt đối có năng lực khủng đến mức khó mà tưởng tượng.

Cho dù là suy đoán nào đi nữa đều nói lên Diệp Thiên là một nhân vật máu mặt ẩn mình, cô ta vô cùng kính nể và khâm phục Diệp Thiên.

Nghĩ đến mối quan hệ tốt của Bành Lượng và Diệp Thiên, cô ta lập tức thay đổi thái độ, cả bữa cơm sau đó cô ta đều nhiệt tình niềm nở với Bành Lượng, khiến trong lòng Bành Lượng mừng rơn.

Diệp Thiên biết thái độ của Ngụy Thi Thi thay đổi là vì cậu, nhưng cậu không hề nói ra suy nghĩ gì cả, nếu vì chuyện cậu ra mặt hôm nay có thể khiến Bành Lượng có được người đẹp, thì cậu có gì mà không vui chứ?

Còn những bạn cùng lớp lúc trước đều tránh xa Diệp Thiên, thậm chí còn ngứa mắt với những tác phong dị lập của Diệp Thiên, nhưng hôm nay không ít người cũng đều chủ động đến mời rượu cậu, dù sao uy thế của Diệp Thiên khi chỉ dùng vài câu đã đuổi được Lâm Vũ đi, mọi người đều rõ cả, ai dám coi thường chứ? Giữ mối quan hệ tốt với Diệp Thiên chắc chắn sẽ không có hại cho bọn họ sau này!

Còn Đỗ Giai Giai và Âu Hạo Thần lại trở nên trầm lặng hơn, cả bữa ăn, Đỗ Giai Giai không còn dám nhìn thẳng vào mặt Diệp Thiên nữa.

Buổi họp lớp kết thúc, Diệp Thiên và Cố Giai Lệ cùng nhau về nhà, trên đường về, Cố Giai Lệ đột nhiên dừng bước, quay sang hỏi Diệp Thiên: “Anh Diệp Thiên, cái tên Lâm Vũ đó vì sao lại sợ anh thế? Em nghĩ chắc không phải lý do mà anh nói đâu nhỉ?”

Diệp Thiên mỉm cười, cậu biết cô bé này từ nhỏ đã thông minh chắc chắn sẽ không tin mấy lời đó của cậu, cậu vặn cổ tay, nắm đấm phát ra tiếng răng rắc.

“Đúng là không phải lý do đó! Lý do thực sự chính là anh ta sợ nắm đấm của anh!”

Cố Giai Lệ cau mày, vẫn thấy không tin lắm: “Anh Diệp Thiên, người như Lâm Vũ đến Lí Bác Lượng mà anh ta còn không sợ, phía dưới chắc chắn có không ít đàn em giỏi đánh đấm, sao anh ta lại sợ nắm đấm của anh đến mức độ này chứ?”

Diệp Thiên xoa đầu Cố Giai Lệ, quay người nhìn về phía xa xăm, từ từ nói: “Giai Lệ à, thế giới này có rất nhiều thứ mà em không tưởng tượng nổi đâu! Nếu nắm đấm của một người mạnh đến mức có thể hủy hoại được tất cả, vậy thì có gì mà không sợ nó chứ?”

Cố Giai Lệ gật đầu như vẻ đã hiểu, cô không hỏi tiếp nữa, nhưng cô vẫn không hiểu nắm đấm của một người có lợi hại đến đâu, cũng làm sao có thể đánh bại cả thế giới được xây dựng bằng tiền tài và quyền lực này, khiến tất cả mọi người phải sợ hãi?

Trong một căn biệt thự vô cùng xa hoa rộng gần nghìn mét vuông ở thành phố Xương Nam, tỉnh Cán Tây, một người trung niên mặc vest đi giày da, sắc mặt nghiêm túc, uy nghiêm, đang ngồi dựa trên chiếc ghế dài ở trong vườn, khẽ thở dài. Bên cạnh ông ta là một cô gái mang vẻ đẹp cổ điển, dáng người thướt tha.

Cô gái đứng bên cạnh người đàn ông trung niên, dung mạo sáng ngời, sắc mặt tươi tắn, mặc một bộ sườn xám phong cách cồ xưa, đôi chân thon dài lấp ló sau tà váy, cơ thể ba vòng rõ rệt, có thể nói là tuyệt sắc giai nhân hiếm có trong xã hội bây giờ.

Nghe thấy tiếng thở dài của người đàn ông trung niên, cô gái lập tức lên tiếng hỏi: “Bố, bố sao thế ạ? Bố có tâm sự gì à?”

Người trung niên đứng lên, nói với vẻ mặt áy náy: “Nhược Yên, hiếm mới có dịp con về thăm bố, nhưng bố lại để con nhìn thấy bộ dạng nhăn nhó này, thực sự đã làm khó con rồi!”

Cô gái bật cười lắc đầu, nhẹ nhàng bóp vai cho người trung niên.

“Bố, trước đây khi em gái mất tích bố mới buồn bã như vậy, sao giờ tìm thấy em gái rồi, còn có thành tựu ngời ngời như vậy, mọi người đều biết đến, mà bố lại vẫn thở dài buồn bã à?”

Người trung niên nghĩ đến hai cô con gái đều có thành tựu hơn người, mỗi người đều tỏa sáng ở các lĩnh vực khác nhau, ai ai cũng biết, ông ta cảm thấy vô cùng an ủi, nhưng nghĩ đến lời hứa mà ông ta hứa vào nửa năm trước, lập tức sắc mặt trở nên sa sầm đi nhiều.

“Nhược Yên, chuyện bố đang lo nghĩ là liên quan đến em gái con đấy!”

“Hai năm trước nó bị mù, nhân lúc chúng ta không để ý liền bỏ nhà đi mất tích, nhưng nửa năm trước, một cậu thiếu niên đã đưa nó về, hơn nữa còn để lại loại thuốc kỳ diệu, chữa khỏi được mắt cho nó”.

“Lúc đó bố thấy em gái con trở về, trong lòng vui mừng, trong lúc xúc động đã nói sau này sẽ gả em gái con cho cậu thiếu niên đó, bây giờ nghĩ lại, thấy lúc đó bố thực sự đã quá vội vàng rồi!”

“Cậu thiếu niên đó tuy là ân nhân cứu mạng của em gái con, còn chữa khỏi hai mắt của nó, có ơn lớn với nhà chúng ta, nhưng ân tình không phải chuyện tình cảm, bố không hề biết gì về cậu thiếu niên này lại mạo muội hứa gả em gái con cho cậu ta, thực sự là không hay”.

“Cậu thiếu niên đó tuy rất khôi ngô tuấn tú, khí phách phi phàm, nhưng ăn mặc khá bần hàn, chắc gia cảnh cũng không ra làm sao, với sức ảnh hưởng của em gái con đối với cả Hoa Hạ ngày nay, sau này chồng nó ít nhất cũng phải là con nhà giàu có, hoặc là con nhà quan chức, chứ người bình thường không xứng được với nó!”

Người trung niên nói đến đây, lại thở dài: “Nhưng con cũng biết bố xưa nay đã nói là làm, câu nói này đã nói ra thì làm sao có thể rút lại? Cho nên bố mới buồn chán vì chuyện này!”

Cô gái cuối cùng đã hiểu nỗi buồn bã của bố mình, cô ta nghĩ một lúc rồi nói: “Bố, chuyện này cũng không có gì phải buồn cả, bố cứ giao cho con!”

“Bố nói cho con biết cậu ta ở đâu con sẽ đi tìm cậu ta, cậu ta đưa em gái con về, lại chữa khỏi mắt cho nó, đương nhiên là có ơn với nhà chúng ta, con sẽ đưa cho cậu ta 10 triệu tệ, bảo cậu ta xóa bỏ hôn ước với em gái con là được!”

Cô gái nói với giọng nhẹ nhàng bình thản, nhưng lại lộ vẻ độc đoán, dường như đã ngồi trên đỉnh cao lâu rồi, căn bản không còn coi người bình thường ra gì nữa.

Người trung niên cau mày, khẽ lắc đầu.

“Bố chỉ biết cậu ta ở trong tỉnh Xuyên, còn ở đâu thì bố không rõ, thậm chí cậu ta còn không để lại tên tuổi, chỉ có tấm ảnh này lúc trước được cắt ra từ camera trong căn biệt thự nhà chúng ta!”

Người trung niên vừa nói vừa lấy một bức ảnh hơi mờ về cậu thiếu niên từ trong áo ra, và đó lại chính là Diệp Thiên.

Cô gái cầm lấy tấm ảnh nhìn một lúc, trong lòng đã có tính toán.

“Bố, chuyện này cứ giao cho con, môn phái chúng con có qua lại với nhà họ Hàn ở tỉnh Xuyên, để nhà họ Hàn giúp chúng ta tìm người ở tỉnh Xuyên chắc là không khó đâu!”

Người trung niên nghe thấy liền vui mừng nói: “Thật không? Con có thể tìm đến nhà họ Hàn ở tỉnh Xuyên được à?”

“Vậy thì tốt quá, có nhà họ Hàn ra tay thì không có chuyện họ không tìm được người ở tỉnh Xuyên, vậy chuyện này phiền con đi một chuyến nhé!”

Cô gái mỉm cười gật đầu: “Dạo này trong môn phái đều đang bận chuẩn bị chuyện hội võ Xuyên Kiềm, con không có chuyện gì đặc biệt thì sẽ đến tỉnh Xuyên một chuyến, coi như đi thư giãn!”

Người trung niên đã hoàn toàn yên tâm, chuyện này có con gái đích thân giải quyết, còn yên tâm hơn cả để ông ta tự đi, ông ta cũng không phải chịu mang tiếng không giữ lời hứa.

Nhà họ Hàn ở Thành Môn tỉnh Xuyên hôm nay đón một vị khách quý, gia chủ nhà họ Hàn là Hàn Phong đích thân ra cửa đón tiếp.

Phía ngoài cửa chính nhà họ Hàn, một cô gái yêu kiều thướt tha đang đứng ở đó, đôi mắt như mặt hồ mùa Thu, ánh mắt của những bảo vệ gác cửa nhà họ Hàn đều nhìn chằm chằm vào cô ta.

Bên cạnh cô gái trẻ này là một người thanh niên mang vẻ ngạo mạn, hai tay khoanh trước ngực, đối mắt lạnh lùng nhìn mọi thứ, dường như đến nhà họ Hàn được coi là gia tộc đứng đầu tỉnh Xuyên cũng không vừa mắt cậu ta. Hai người đều mặc áo dài màu xanh sọc trắng, trên ngực có dấu in hình ngọn lửa.

“Thì ra là khách của Tam Tuyệt Môn đến, Hàn Phong rất vinh hạnh được đón tiếp!” Hàn Phong nhìn thấy hai người này lập tức chắp tay quyền, vô cùng khách sáo.

Người thanh niên không nhúc nhích gì, chỉ hơi gật đầu, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Cô gái thì chắp tay đáp lễ, mỉm cười nói: “Chú Hàn, tôi là Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn, đây là sư huynh của tôi tên là Liêu Như Thành, lần này mạo muội ghé tới, mong chú Hàn thông cảm!”

“Kỷ Nhược Yên?”

Hàn Uyển đứng bên cạnh nghe thấy cái tên này lập tức ngạc nhiên, đây chẳng phải là Kỷ Nhược Yên trong Tứ Mỹ, một trong những người tuổi trẻ tài cao trong giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay mà bố cô ta vừa mới kể cho Diệp Thiên hôm qua sao?

Cô ta thầm nhìn Kỷ Nhược Yên từ đầu đến chân, càng nhìn càng thấy được vẻ đẹp thoát tục tỏa ra từ cơ thể Kỷ Nhược Yên, khiến cô ta còn tự cảm thấy kém cỏi, đúng là không hổ danh là một trong bốn người đẹp được giới võ thuật Hoa Hạ công nhận.

“Thì ra là cô Kỷ và cậu Liêu, mời vào trong!”

Hàn Phong cũng hơi ngạc nhiên, vội vàng mời hai người vào trong biệt thự.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.