Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệp Tinh - Hoa Lộng Ảnh

Phiên bản Dịch · 2202 chữ

Cậu thiếu niên khoảng 16, 17 tuổi, dáng người cao thẳng, khôi ngô tuấn tú, giữa hai lông mày mang đầy khí phách, đôi mắt sáng long lanh, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường. Và điều khiến người ta thấy lạ nhất là, khuôn mặt cậu ta vô tình để lộ ra một vài thần thái, trông khá giống với Diệp Thiên.

Và cô gái bên cạnh cậu ta lại càng tuyệt vời hơn, cô ấy mặc chiếc áo sơ mi kẻ, phía dưới là chiếc quần ống đứng hoa văn sọc, thể hiện được các đường nét cơ thể cân đối, ai nhìn cũng phải mê đắm.

Dung mạo của cô ấy như mặt hồ mùa thu, gương mặt thanh tú, làn da không chút tì vết, như thể được ông trời điêu khắc tỉ mỉ, là sản phẩm nghệ thuật hoàn hảo của tạo hóa.

Nhất là khí chất tiên khí bẩm sinh toát lên từ cơ thể cô ấy, công chúa hoàng thất, con gái hoàng tộc cũng chưa chắc đã sánh được, khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa tôn kính.

Hai người cùng đi trên đường, khiến bao nhiêu người đi đường đều nhìn đến, không ít đàn ông con trai bị thu hút bởi cô ấy, cứ nhìn không chớp mắt. Nhiều người còn thầm ngưỡng mộ diễm phúc của người thanh niên khôi ngô đi bên cạnh kia.

Cậu thanh niên không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, mà cậu nhìn sang phía cô gái, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu, không chút giấu giếm.

“Lộng Ảnh, hôm qua ông nội anh và bố em tuyên bố trước mặt mọi người rằng sẽ quyết định chuyện cưới xin của hai chúng ta, nhưng hình như em không vui lắm thì phải?”

Cô gái tên Lộng Ảnh hơi gật đầu, khuôn mặt yêu kiều trở lên lạnh lùng.

“Đúng, tôi không thấy vui!”

Cô trả lời vô cùng dứt khoát, khiến cậu thanh niên hơi sững sờ.

“Diệp Tinh, chắc anh cũng biết rất rõ từ nhỏ đến giờ, trong lòng tôi chỉ có anh trai của anh thôi!”

Cậu thanh niên kia là Diệp Tinh, nghe thấy vậy trong lòng khựng lại, tay cậu ta bất giác nắm chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên u ám hơn.

“Anh trai anh?”

Diệp Tinh biết cô gái vô cùng xinh đẹp được vinh danh là ‘người đẹp thủ đô’ đang đứng trước mặt cậu ta đây, trong lòng luôn chỉ có mỗi bóng dáng của người đó.

Người đó chính là anh trai của cậu ta, mười năm trước bị ông nội coi là tai họa của nhà họ Diệp, bị bố đẻ tự tay phế võ công, rồi đuổi khỏi gia tộc.

Cho dù anh trai cậu ta đã mất tích 10 năm, nhưng cô gái trước mặt cậu ta đây lại chưa từng quên, thậm chí cậu ta ở bên cạnh cô ấy 10 năm, nhưng vẫn không thể bước chân được vào trong tim cô ấy.

“Diệp Tinh, chắc anh biết rất rõ, hôm nay anh ngồi vào vị trí vốn thuộc về Diệp Thiên, được tất cả mọi người cùng thế hệ ở thủ đô ngưỡng mộ, là vì điều gì!”

Đôi mắt cô gái trở nên xa xăm, giọng nói trong veo lạnh lùng: “Nếu anh trai anh không bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, với tài năng thiên bẩm của anh ấy, anh nghĩ tất cả những gì anh đang có ngày hôm nay sẽ là của ai?”

Diệp Tinh chìm trong im lặng, lại không thể phản bác, lúc nhỏ anh trai cậu ta đã bộc lộ năng khiếu bẩm sinh hơn hẳn người cùng trang lứa, đến mức hơn hẳn cậu ta. Nếu anh trai không bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, không bị phế võ công, vậy thì tất cả những gì mà cậu ta đang có bây giờ, tất cả sự ngưỡng mộ, tán tụng, thậm chí địa vị gia chủ nhà họ Diệp trong tương lai cũng đều thuộc về anh trai, chứ không đến lượt cậu ta.

Cô gái bước đi nhanh hơn, giọng nói càng thêm lạnh lùng.

“Diệp Tinh, tôi là con gái duy nhất của nhà họ Hoa, nhà họ Hoa và nhà họ Diệp có mối quan hệ rất tốt từ trước đến nay, ông nội sắp xếp tôi sau này gả cho anh, tôi sẽ không phản đối, điều này là vì nghĩ cho mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta!”

“Nhưng tôi phải nói rõ cho anh biết, cho dù tôi gả cho anh, trở thành vợ của anh, nhưng tôi sẽ không yêu anh, bây giờ không yêu và sau này cũng vẫn vậy! Trong lòng tôi, chỉ có một mình anh ấy!”

Diệp Tinh đi phía sau cô gái, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam tâm.

“Nhưng anh trai đã chết rồi, anh ta đã chết được 10 năm rồi!”

Cậu ta khó mà tưởng tượng được một cậu bé 10 tuổi bị phế hết võ công, bị ném vào rừng sâu thì làm sao có thể sống được.

Cô gái nghe thấy câu nói này lại ngẩng đầu dứt khoát, nhìn lên bầu trời xanh, trong ánh mắt tràn đầy niềm hi vọng.

“Anh ấy sẽ không chết, với tính cách quật cường của anh ấy, nhất định sẽ không chết!”

Khóe miệng cô nở một nụ cười, khiến Diệp Tinh nhìn cũng phải ngẩn người ra.

“Diệp Thiên, em biết anh vẫn còn sống, em tin anh nhất định vẫn đang sống. Hoa Lộng Ảnh em từng nói, chỉ cần anh nói với em câu đó, em sẽ bất chấp để theo anh, cho dù tất cả mọi người có phản đối đi nữa, em cũng quyết không chùn bước! Em sẽ ở thủ đô đợi anh, đợi anh đến nói với em câu nói đó!”

Diệp Tinh đứng bên cạnh, trong lòng dấy lên vẻ ghen tị.

Cậu ta quen với Hoa Lộng Ảnh đã 10 năm rồi, gần như suốt ngày bên nhau, ngày nào cũng đều có thể gặp nhau, cùng đi học cùng tan trường, nhưng chưa bao giờ thấy Hoa Lộng Ảnh nở nụ cười xinh đẹp đến như vậy với cậu ta, lúc nào Hoa Lộng Ảnh cũng tỏ vẻ lạnh lùng và giữ khoảng cách với cậu ta.

Nhưng bây giờ nhắc đến người đã mất tích 10 năm kia, Hoa Lộng Ảnh lại nở nụ cười tươi tắn, mê đắm lòng người, bảo cậu ta sao mà không ghen tị cho được?

Cậu ta nắm chặt nắm đấm, nội lực trong cơ thể sục sôi, trong lòng không ngừng gào thét.

“Lộng Ảnh, em là người phụ nữ của anh!”

“Sẽ có một ngày anh nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao của thế giới, vượt qua cả bố anh, vượt qua cả những kẻ mạnh tuyệt thế trong xã hội này! Anh sẽ chứng minh cho em thấy anh còn mạnh hơn cả anh trai, anh mới là người xứng với em!”

Cơ thể cậu ta bây giờ có hai loại võ công, trong đó một loại là của bản thân cậu ta, một loại là năm đó Diệp Vân Long rút ra từ trên người Diệp Thiên, sau đó dùng thủ thuật truyền vào cho cậu ta.

Từ khi nạp võ công của Diệp Thiên, tu vi của cậu ta vươn lên tầng cao mới, tuổi còn trẻ nhưng đã đạt đến đỉnh cao tông tượng của võ thuật, chỉ kém cảnh giới chí tôn võ thuật một chút, cậu ta có niềm tin chứng minh cho Hoa Lộng Ảnh, cậu ta mới là thiên tài võ thuật mạnh nhất trên đời này.

Còn anh trai cậu ta là Diệp Thiên, từ lâu đã trở thành quá khứ, cho dù Diệp Thiên chưa chết, nhưng Diệp Thiên đã mất hết võ công, không thể luyện võ, thì làm sao có thể so với cậu ta được?

Và Diệp Thiên ở trong lớp học tại tỉnh Xuyên xa xôi, lúc này đang nhìn chăm chú vào chiếc khoen của nắp lon.

Trong lòng bàn tay của Diệp Thiên đang cầm một chiếc khoen của nắp lon, chiếc khoen này nhìn có vẻ lâu năm nhưng vì Diệp Thiên luôn luôn dùng chân khí bảo quản, nên nó luôn như mới.

Chiếc khoen tròn ở nắp lon này là nam cậu lên 9 tuổi, một cô bé cứng đầu tặng cho cậu, cô bé này lúc đó chỉ mới 8 tuổi, nhưng kiên định khác thường, thậm chí còn mạnh dạn thơm một cái lên má cậu, chuyện này đã từ 10 năm trước nhưng cậu cũng chưa từng quên.

"Hoa Lộng Ảnh, hi vọng em ở thủ đô mọi thứ đều tốt! Chờ sau khi anh làm xong những việc cần làm, anh sẽ về thủ đô gặp em!"

Cậu nói nhỏ trong miệng, sau đó cất chiếc khoen lon vào trong túi quần.

Buổi học hôm nay vẫn là buổi học không có chút thú vị nào, đối với những người đã nắm vững thuộc làu những kiến thức này như Diệp Thiên mà nói, đi học là chuyện vô vị nhất.

Buổi trưa, hai cô gái hoa khôi là Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đến lớp 12A4 hẹn Cố Giai Lệ cùng đi ăn trưa, nhưng lại không thèm chú ý đến Diệp Thiên.

"Anh Diệp Thiên, chúng ta cùng đi ăn đi?"

Cố Giai Lệ muốn gọi Diệp Thiên cùng đi, nhưng Diệp Thiên lại lắc đầu từ chối.

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh là bạn thân của Cố Giai Lệ, bọn họ cùng đi ăn với nhau là chuyện vô cùng bình thường, nhưng cậu không thích Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cho lắm, nói chuyện cũng không hợp có đi cũng chỉ là xã giao, chẳng có chút ý nghĩa nào.

Cậu chuẩn bị rời khỏi lớp học, đột nhiên nhận được điện thoại của Ngô Quảng Phú.

"Cậu Thiên, tôi đã tìm được mảnh đất mà cậu muốn rồi! Cả tỉnh Xuyên này nơi có đất mầu mỡ nhất, thích hợp để trồng trọt nhất chính là Thung Lũng Hoa ở vùng núi giữa Miên Thành, lất nữa tôi sẽ gửi hình ảnh ở đó cho cậu."

"Thung Lũng Hoa?" Diệp Thiên sờ lên mũi, ghi nhớ cái tên này vào đầu.

"Được, anh gửi ảnh qua đây cho tôi xem đi, vất vả cho anh rồi!"

Ngô Quảng Phú đáp lời sau đó cúp máy, gửi vài bức ảnh qua wechat cho cậu.

Diệp Thiên mở ra xem hết một lượt, trong lòng hơi vui mừng. Trong bức ảnh là Thung Lũng Hoa đầy mầu sắc, khắp nơi đều là hoa tươi và cỏ xanh non mơn mởn, trông có vẻ tràn đầy linh khí, hoa thơm chim hót.

"Chính là chỗ này rồi!" Diệp Thiên gật nhẹ đầu, đồng thời lấy ra một gói hạt giống lấp lánh từ trong túi ra.

Những hạt giống này cậu luôn đem theo bên người, luôn luôn nuôi dưỡng nó bằng Phệ Thiên Huyền Khí mà cậu dùng tu luyện ra, chờ ngày nó được gieo vào đất.

Những hạt giống này là cậu trải qua trăm nghìn khổ cực, đem từ vùng đất nguy hiểm về đây, nó liên quan đến kế hoạch quan trọng nên không thể để nó có chút sơ xuất gì.

"Không lâu sau nữa tao sẽ cho chúng mày được phát triển hết, để phát huy được hiệu quả thần kỳ tuyệt đỉnh của chúng mày!"

Nhìn những hạt giống sáng lấp lánh như pha lê, ánh mắt cậu càng lúc càng trở nên nóng rực.

Diệp Thiên ngồi ở trong phòng học một lúc rồi mới đứng dậy ra khỏi cửa, cậu vừa đi ra khỏi trường thì thấy một cô gái cao ráo đeo cặp kính dâm từ lối ngoặt đi tới. Cô gái trang điểm già dặn, hơi có phong cách của một đàn chị, chân đi dôi giày cao gót đính hạt pha lê, từng bước đi đến trước mặt Diệp Thiên.

"Anh Diệp, mấy hôm không gặp, anh còn nhớ tôi không?"

Giọng nói cô gái lanh lảnh, nở nụ cười với Diệp Thiên.

"Là cô?" Diệp Thiên hơi ngước mắt lên, cho dù cặp kính dâm của cô gái có che hết nửa mặt của cô ta, nhưng cậu vẫn nhìn cái là nhận ra ngay.

"Tìm tôi có việc gì không?"

Cô gái thấy vậy hơi ngạc nhiên, trong giọng nói mang vẻ khâm phục: "Anh Diệp không hổ danh là một chí tôn võ thuật thời nay, chỉ nhìn cái đã nhận ra tôi luôn!"

Cô ta bỏ cặp kính xuống lộ ra khuôn mặt thanh tú, nõn nà. Chính là Hàn Uyển người mà Diệp Thiên từng cứu ở quán đồ ăn đêm.

Hàn Uyển nhìn cậu thiếu niên trông bề ngoài có vẻ trẻ hơn cô ta, nhưng lại như lão tăng nhập định, không chút biểu cảm gì, trong lòng cô ta hơi sáo động.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.