Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không cần, xem tiếp đi

Phiên bản Dịch · 2120 chữ

“Tôi không cần biết anh có thực sự một tay che trời, có thần thông quảng đại ở thành phố Phán hay không, nhưng đây là Lư Thành, là địa bàn của Ngô Quảng Phú tôi!”

“Muốn lấy mạng của tôi ở đây sao? Từ Mặt Sẹo, không phải là tôi coi thường anh, mà là anh thực sự không biết tự lượng sức mình!”

“Ngay cả Lâm Thiên Nam của Xuyên Nam tới Lư Thành cũng không dám mạnh mồm nói với tôi như vậy!”

Giọng điệu của Ngô Quảng Phú vô cùng tự tin, đây là Lư Thành, quả là không ngoa khi nói rằng anh ta ở Lư Thành không khác gì thần tiên, muốn động đến anh ta ở địa bàn này, đúng là khó hơn lên trời.

Chỉ ở ngay trong sơn trang Hồng Diệp, toàn bộ đều là người của Ngô Quảng Phú, nếu Từ Uyên Đình định ra tay thật thì cho dù anh ta có dẫn theo bốn tên cao thủ mạnh nhất dưới trướng, thì Ngô Quảng Phú cũng có thể xử lý được, anh ta hoàn toàn có thể khiến đối phương một đi không trở về.

“Thế cơ à?”

Từ Uyên Đình không chút khách khí mà bật cười, sau đó quay người về phía sau.

“Anh Hồng, Ngô Quảng Phú đúng là không biết điều, xem ra tôi phải phiền anh ra tay rồi!”

Từ Uyên Đình vừa dứt lời, đám người trong phòng họp bắt đầu nhao nhao bao vây phía sau anh ta.

Trên chiếc ghế không xa phía sau anh ta, có một người đàn ông trung niên ngoại hình xấu xí, thân hình gầy gò đang ngồi.

Người đàn ông trung niên tuy vẻ ngoài bình thường, nhưng đôi mắt lại sắc lẹm như đại bàng chim ưng, trông hắn không khác nào một tay thợ săn giỏi săn bắn. Còn những người có mặt đều là con mồi!

“Anh Hồng?”

Ngô Quảng Phú làm ông trùm ở Lư Thành đã nhiều năm, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trung niên xấu xí này, vẻ mặt của anh ta lập tức thay đổi, sợ tới mức lui về phía sau ba bước.

Sắc mặt tối sầm xuống, khó coi đến cực điểm.

Chính tại thời điểm nửa năm trước, ở tỉnh Xuyên bỗng xuất hiện một nhân vật đình đám, hắn đến các võ đường khắp tỉnh Xuyên để thách đấu, hơn nữa còn cố ý lựa chọn những cao thủ là chủ võ đường.

Hắn liên tục ghé qua sáu mươi thành phố, đánh bại hàng trăm các võ đường lớn nhỏ, chưa từng thua một trận nào.

Các chủ võ đường thi đấu với hắn, nhiều nhất cũng chỉ trụ được ba chiêu là thua trận, không có ngoại lệ.

Sức mạnh của hắn đã đạt đến trình độ cực kỳ đáng sợ, nhiều người còn đồn rằng hắn có thể vặn thanh thép chỉ bằng tay không, phá vỡ cổng sắt chỉ bằng một nắm đấm, hay đập vỡ bia đá chỉ bằng một tay.

Sau khi người đàn ông này gần như làm tất cả các võ đường ở tỉnh Xuyên phải chao đảo, hắn lại mở một võ đường tên Tịch Lịch Môn ở thành phố Phán, nổi tiếng cả tỉnh Xuyên.

Mà tên của người này lại chính là Hồng Phi!

Tim của Ngô Quảng Phú như bị treo ngược lên, nghe thấy giọng điệu của Từ Uyên Đình, hiển nhiên người đàn ông trung niên có bề ngoài xấu xí này chính là Hồng Phi của Tịch Lịch Môn – kẻ bất khả chiến bại của tỉnh Xuyên.

Ngô Quảng Phú không thể nào ngờ được Từ Uyên Đình lại có thể mời một nhân vật như Hồng Phi ra tay cho anh ta.

“Ngô Quảng Phú, anh là ông trùm ở Lư Thành, cũng không có ân oán gì với tôi cả, nhưng nếu tôi đã nhận lời giúp đỡ của Từ Uyên Đình, thì tôi nhất định phải phải giải quyết chuyện này một cách gọn gàng!”

“Tôi sẽ không ra tay với anh, nhưng chỉ cần đàn em của anh ra tay, tôi sẽ xử lý sạch sẽ từng tên một!”

Hồng Phi cuối cùng cũng đứng dậy, giọng điệu thờ ơ.

Lúc hắn đứng dậy, A Hổ ở bên cạnh Ngô Quảng Phú lập tức lùi lại nửa bước, vẻ mặt nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp.

Còn mấy gã đàn em từng chém giết lừng danh giang hồ đi theo anh ta năm đó đều cảm thấy khó thở, tay chân hơi cứng đờ, hiển nhiên tất cả đều cảm nhận được sức mạnh đỉnh cao ẩn dưới vẻ ngoài bình thường của Hồng Phi!

Đám người ở bên cạnh Ngô Quảng Phú đều rơi vào tình trạng căng thẳng và sợ hãi tột độ, nhưng họ không hề để ý rằng thời điểm Hồng Phi bước ra ngoài, khoé miệng của Diệp Thiên đứng đằng sau đột nhiên chếch lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“A Hổ, ra tay đi!”

Ngô Quảng Phú từ trước đến nay vẫn luôn quyết đoán, ngay khi Hồng Phi xuất hiện, anh ta đã ra quyết định, nháy mắt với A Hổ.

A Hổ lập tức hiểu ý, cất bước lao tới như một con báo đốm, đấm vào ngực Hồng Phi.

Một số tên cao thủ đứng bên cạnh anh ta cũng rút súng nhắm thẳng vào Hồng Phi.

Bọn họ đều biết Từ Uyên Đình chuẩn bị xong xuôi rồi mới tới, lúc này tuyệt đối không thể hoà nhã với anh ta được, chỉ có thể hành động trước để chiếm ưu thế.

A Hổ tung nắm đấm mạnh tới mức kéo theo cả tiếng gió, nếu cú đấm này mà đánh lên người thường thì người đó hoàn toàn có thể gãy xương ngay lập tức.

“Hừ!”

Nhưng trước cú đấm thần tốc này, ánh mắt Hồng Phi lại tràn ngập vẻ khinh thường, hắn lạnh lùng “hừ” một tiếng, đột nhiên vung tay, nhanh như chớp đã nắm chặt cổ tay của A Hổ.

“Rắc!”

Âm thanh giòn tan vang lên, trán A Hổ đổ mồ hôi ròng ròng, anh ta hét lên quỳ rạp trên mặt đất, trong nháy mắt đã bị Hồng Phi đánh gãy cổ tay.

Cổ tay của anh ta vô cùng đau đớn, nhưng trong lòng còn chấn động và kinh hoàng hơn cả, anh ta đã đi theo Ngô Quảng Phú nhiều năm, trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, năng lực của anh ta đã được tôi luyện trong chính quãng thời gian chém chém giết giết đó, không phải nghi ngờ gì, việc một mình anh ta có thể đánh bại mười mấy thành niên là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng Hồng Phi vừa mới tung một chiêu đã có thể đánh A Hổ trọng thương, sức mạnh của hắn kinh khủng đến cỡ nào chứ?

Mấy tên cao thủ đứng bên cạnh Ngô Quảng Phú cũng lộ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó, họ lập tức định thần lại, ngón tay giữ cò súng.

“Hồng Phi, không được nhúc nhích!”

Ba khẩu súng cùng lúc chĩa vào Hồng Phi, nhưng hắn coi như không, chỉ khinh thường bật cười.

“Mấy thứ đồ này không có tác dụng với tôi đâu!”

Hắn vừa dứt lời, trong tay áo bỗng loé lên vài tia ánh sáng lạnh lẽo, sau đó cánh tay hắn khẽ động, khẩu súng của ba tên cao thủ đồng thời rơi xuống đất, lòng bàn tay của mỗi người đều bị một phi đao loại nhỏ cắm vào, xuyên thẳng qua.

“Hả?”

Ngoại trừ Diệp Thiên, tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, nhất là Ngô Quảng Phú, bản thân anh ta cũng cảm thấy không thể tin được.

Tin đồn về Hồng Phi trong vòng nửa năm đã được truyền đi khắp tỉnh Xuyên, vô cùng thần kỳ.

Mặc dù anh ta cũng tin lời đồn này đúng sự thật đến bảy tám phần, nhưng đương nhiên vẫn cho rằng phải có đến hai phần là người ta nói quá.

Nhưng bây giờ khi tận mắt chứng kiến, anh ta phải thừa nhận Hồng Phi còn kinh khủng hơn trong lời đồn, cảnh tượng phi dao vào người khác, đâm xuyên qua lòng bàn tay, thì đúng là khiến người khác khó mà tường tượng được.

Nếu phi đao của hắn không nhắm đến lòng bàn tay mà là vào cổ họng, thì chẳng phải là hắn có thể giết người trong nháy mắt sao?

“Anh là cao thủ võ cổ truyền sao?” Ngô Quảng Phú bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi.

Mặc dù không biết võ cổ truyền nhưng anh ta cũng từng nghe qua chút ít, biết được trên thế giới có một nhóm người đặc biệt, sở hữu sức mạnh phi thường, nhưng anh ta chưa từng nhìn thấy.

Nhưng hôm nay Ngô Quảng Phú đã gặp được, anh ta có thể khẳng định Hồng Phi trước mặt chính là một cao thủ võ cổ truyền.

Hồng Phi thu tay lại, đồng thời lui về sau, cười đầy lạnh lùng: “Xem ra Ngô Quảng Phú anh cũng có chút hiểu biết về võ cổ truyền!”

Lời nói của hắn như gián tiếp thừa nhận thân phận của mình là một cao thủ võ cổ truyền.

“Ngô Quảng Phú, bây giờ anh còn con át chủ bài nào nữa đâu chứ?”

Từ Uyên Đình thấy Ngô Quảng Phú bị sốc trước chiêu thức của Hồng Phi, còn A Hổ và ba tên cao thủ dưới trướng đều bị thương, anh ta vui đến mức bật cười ra tiếng.

“Bây giờ, tôi sẽ cho anh một cơ hội khác để lựa chọn, anh chọn tham gia liên minh của tôi, hay bỏ mạng tại đây?”

Có Hồng Phi ở đây, việc Từ Uyên Đình lôi kéo được Ngô Quảng Phú là chuyện rõ mồn một!

Ngô Quảng Phú nheo mắt, trong lòng hết sức bực bội. Anh ta vốn ngang hàng với Từ Uyên Đình, hơn nữa ở Lư Thành, anh ta hoàn toàn chiếm ưu thế, nhưng hiện tại Từ Uyên Đình lại mời được cao thủ võ cổ truyền Hồng Phi, cán cân thắng lợi đã nghiêng hẳn về phía Từ Uyên Đình, anh ta không còn cơ hội chiến thắng nào cả.

Lúc này, anh ta quay sang A Hổ đã bị gãy cổ tay, lén ra hiệu bằng một động tác.

A Hổ nhìn chằm chằm, hơi do dự, nhưng cũng lập tức lùi lại, đứng bên cạnh Diệp Thiên, nói nhỏ với cậu: “Cậu Diệp, ông chủ yêu cầu tôi đưa cậu đi trước."

“Sao?”

Diệp Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Ngô Quảng Phú lại đưa ra quyết định như vậy, trong lúc nguy hiểm, điều anh ta nghĩ đến đầu tiên lại là đưa cậu đi.

“Cậu Thiên, mau đi thôi!”

A Hổ hơi lo lắng, anh ta biết Diệp Thiên cũng biết võ, có lẽ còn mạnh hơn anh ta, nhưng hiện tại đối thủ lại là Hồng Phi tu luyện võ cổ truyền.

Cao thủ võ cổ truyền đúng là khác một trời một vực với các cao thủ thông thường khác, đối phương sở hữu sức mạnh tiềm tàng, bất kể là sức mạnh hay độ chính xác, không một ai có thể sánh được. Nếu Diệp Thiên không rời đi, lát nữa Từ Uyên Đình gây khó dễ, muốn rời đi lại càng khó hơn.

“Không cần, xem tiếp đi!”

Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu, tựa như cậu không nhìn rõ tình cảnh trước mắt, khiến A Hổ vừa lo lắng vừa bất lực, anh ta không thể ép buộc Diệp Thiên rời đi được, đúng không?

Thấy Diệp Thiên thờ ơ, Ngô Quảng Phú cũng thầm lo lắng, nhưng anh ta không có thời gian để ý, lúc này Từ Uyên Đình đã bắt đầu chèn ép rồi.

“Ngô Quảng Phú, thức thời mới là tuấn kiệt. Hôm nay anh sa cơ lỡ vận, lại có anh Hồng ở đây, anh không còn tư cách kì kèo mặc cả với tôi đâu!”

“Đồng ý gia nhập liên minh của tôi, giao nộp toàn bộ các nguồn lực mà anh đang có. Tôi có thể đảm bảo trong liên minh, địa vị của anh chỉ đứng sau mình tôi thôi, anh thấy thế nào?”

Từ Uyên Đình biết Ngô Quảng Phú đã hết đường xoay sở, lúc này anh ta ném ra mồi nhử là muốn dụ Ngô Quảng Phú cắn câu.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 128

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.