Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếu Văn Nguyệt! Cô hiểu tôi lắm à?

Phiên bản Dịch · 2349 chữ

Anh nhân viên lớn tuổi nhắc nhở xong liền rời khỏi chỗ Diệp Thiên, bắt đầu làm việc, Diệp Thiên nhìn lướt về chỗ anh sếp trẻ ở quầy bar, hai mắt hơi nheo lại.

Một lúc sau cậu mới quay người đi làm việc, đối với cậu mà nói, anh sếp trẻ này thích Cố Giai Lệ không sao cả, chỉ là đừng có bắt ép, đừng có sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi thì cậu sẽ không quan tâm.

Nhưng nếu có mưu đồ bất chính, cậu tuyệt đối sẽ không do dự bóp chết anh ta luôn.

Diệp Thiên ban đầu không quen với công việc phục vụ lắm, nhưng sau khi quan sát một lúc và thích ứng được thì cậu đã trở nên vô cùng thuần thục, trở thành một nhân viên quán bar thực thụ, không ít nhân viên làm lâu ở đây đều thầm gật đầu, ngầm khen ngợi khả năng làm việc của cậu nhân viên mới này.

“Giai Lệ!”

Một dáng người trẻ trung xinh đẹp bước vào quán bar, cô ta chọn một vị trí hơi khuất, sau đó vẫy tay với Cố Giai Lệ, chính là Tiếu Văn Nguyệt.

Tiếu Văn Nguyệt mặc cả cây đen, trông vừa thuần khiết lại mang vẻ sắc sảo kiêu ngạo, tối nay vốn dĩ cô ta định ngủ sớm, nhưng nghĩ đến những lời nói mà Tiếu Lâm đánh giá về Diệp Thiên, trong lòng thấp thỏm, cho nên mới đến quán bar mà Cố Giai Lệ làm việc để ngồi uống với Cố Giai Lệ vài ly, giải tỏa chút tâm trạng.

“Nguyệt Nguyệt!”

Cố Giai Lệ tươi cười đi tới.

“Sao tối nay lại muốn đến đây thế? Mai còn phải đi học mà!”

Tiếu Văn Nguyệt xua tay nói: “Không sao, cho dù là đi học vẫn uống vài ly được, chỉ cần không say là không sao cả!”

Cô ta vẫy tay với anh sếp trẻ ở phía quầy bar, mỉm cười nói: “Anh Lục ơi, em muốn uống với Cố Giai Lệ vài ly, được không?”

Giọng cô ta rất nhẹ nhàng, rõ ràng không phải đến đây lần đầu tiên, nên rất quen với anh sếp trẻ.

Anh sếp trẻ này tên là Lục Tử Thiên, từ ngày đầu tiên kể từ khi Cố Giai Lệ đến đây làm thêm từ năm lớp 10, anh ta đã thích Cố Giai Lệ rồi, định theo đuổi bằng được Cố Giai Lệ trong ba năm học cấp ba.

Tiếu Văn Nguyệt là bạn thân của Cố Giai Lệ, hơn nữa là con gái của Tiếu Lâm ông chủ của một trong mười doanh nghiệp lớn ở thành phố này, anh ta đương nhiên vô cùng khách sáo, nên đồng ý vội.

“Không sao, Giai Lệ, tối nay em đến ngồi với Tiếu Văn Nguyệt đi, ở đây cũng không có việc gì phải làm nữa!”

Đối với anh ta mà nói, nhân viên trong quán bar không thiếu, với lại Cố Giai Lệ cũng đã làm xong việc của cô, cho nên tiện thể lấy lòng, anh ta đương nhiên sẽ không từ chối.

Nếu không phải sợ một mình anh ta đến đó quá đột ngột, thì anh ta còn định qua đó uống với hai người đẹp rồi.

“Cảm ơn sếp!”

Cố Giai Lệ gật đầu cảm ơn, cầm bốn chai Pale lager đi đến ngồi cùng với Tiếu Văn Nguyệt.

Hai người uống từng ngụm nhỏ, vừa uống vừa nói chuyện, khoảng 10 phút sau, lại có một cô thiếu nữ xinh đẹp bước vào, ngồi cùng bàn với họ, chính là Lí Tinh Tinh.

“Nói ngay, hai người nhân lúc mình không có ở đây đã lén lút uống bao nhiêu rồi hả?”

Quan hệ của ba người rõ ràng rất thân thiết, nên Lí Tinh Tinh đã trêu hai người kia.

Cô ta nhìn sang Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên hỏi: “Nguyệt Nguyệt, nghe nói hôm nay Sở Thần Quang về? Sao rồi, hai người có tiến triển gì chưa?”

Cô ta nói với vẻ mặt đầy ẩn ý, cô ta thích thăm dò nhất là chuyện giữa Sở Thần Quang và Tiếu Văn Nguyệt.

Cố Giai Lệ cũng đột nhiên nhớ ra: “Phải rồi, hôm nay cô Hà nói chờ cậu trưởng thành sẽ quyết định luôn chuyện này, có phải là thật không thế?”

Tiếu Văn Nguyệt hơi đỏ mặt quở trách: “Hai cậu sao lại hỏi vấn đề này chứ, hôm nay mình cũng mới 18 tuổi, những chuyện này vội sao được?”

Lí Tinh Tinh không cho là đúng, cô ta nhắc nhở: “Nguyệt Nguyệt, là bạn thân của cậu nên mình thấy nên nhắc nhở cậu chút, con trai mà xuất sắc như Sở Thần Quang trên đời này hiếm lắm đấy, cả Lư Thành này cũng không tìm thấy người thứ hai đâu, cậu liệu mà giữ cho chắc!”

“Gả cho Sở Thần Quang thì sau này cậu chắc chắn sẽ trở thành vợ của tỷ phú, đàn ông như vậy cậu đi đâu tìm được?”

Cố Giai Lệ cũng gật đầu chen vào: “Đúng thật, Sở Thần Quang quả thực rất giỏi, lớn hơn chúng ta hai tuổi, mà đã có thể sánh ngang với những ông lớn trong lĩnh vực kinh doanh rồi, sau này tiền đồ vô cùng lớn đó!”

Tiếu Văn Nguyệt làm sao mà không biết những gì bọn họ vừa nói chứ? Từ nhỏ cô ta cũng luôn mơ ước có một ngày được gả cho Sở Thần Quang.

Nhưng cô ta cảm thấy khi gặp Sở Thần Quang tối nay, cái mơ ước đó trong người cô ta đã không còn mãnh liệt như trước, ngược lại trong đầu cô ta đột nhiên thoáng hiện ra bóng dáng của Diệp Thiên.

“Mình đúng là có vấn đề, sao lại nhớ đến cái tên đó chứ?”

Cô ta tự cười bản thân rồi lắc đầu, Diệp Thiên cho dù là bối cảnh, gia thế, học vấn hay trên thương trường đều không bằng Sở Thần Quang, hay nói cách khác là kém xa, khi nhớ đến Sở Thần Quang cô ta lại nhớ đến Diệp Thiên, cô ta cảm thấy vô cùng nực cười.

Đúng lúc này, Lí Tinh Tinh đột nhiên thốt lên.

“Ơ? Kia chẳng phải là Diệp Thiên à?”

Cô ta chỉ tay về phía trước, Tiếu Văn Nguyệt cũng nhìn theo, chỉ thấy Diệp Thiên đang trong bộ đồ đồng phục của nhân viên, đang bưng bia và đồ ăn lên cho khách với bộ dạng rất ngoan ngoãn.

“Sao anh ta lại ở đây nhỉ?”

Tiếu Văn Nguyệt cau mày, nhìn sang Cố Giai Lệ.

“Anh Diệp Thiên nói cũng muốn tìm một công việc để vừa học vừa làm, vừa hay mình cũng làm ở đây, cho nên anh ấy liền ứng tuyển vào làm nhân viên phục vụ, đi làm về cũng coi như có người đi cùng!”

Cố Giai Lệ thẳng thắn nói.

“Hừ, mình còn tưởng cái tên này giỏi giang thế nào, buổi trưa mời ăn cơm còn từ chối bọn mình, hôm qua trong quán cà phê mình nói giới thiệu việc cho anh ta, anh ta còn làm cao, nói bản thân không cần, mình còn tưởng anh ta có chỗ làm tốt rồi chứ, cuối cùng lại đến quán bar làm nhân viên phục vụ."

Mặt Lí Tinh Tinh đầy vẻ coi thường, Diệp Thiên lúc nào cũng vênh vênh váo váo, không coi ai ra gì, cuối cùng chẳng phải vẫn đến đây làm bưng bê sao?

Cô ta không hề ghét những người kiêu ngạo, nhưng người đó phải có năng lực để kiêu ngạo cơ, chứ loại người không có bản lĩnh, còn luôn ra vẻ ta đây thì cô ta vô cùng coi thường.

Cố Giai Lệ thì không biết giữa Diệp Thiên với Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh còn có chuyện này, cô nhìn hai người họ, định nói gì đó lại thôi.

Diệp Thiên đã chú ý thấy Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh từ lúc họ vào, nhưng cậu không quan tâm lắm, sau khi bưng đồ ăn và bia lên cho khách xong, định quay lại quầy bar thì có đi qua bàn của Tiếu Văn Nguyệt.

“Diệp Thiên!”

Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên lên tiếng gọi Diệp Thiên đứng lại.

“Có chuyện gì không?”

Diệp Thiên gật đầu nhẹ, vẫn giữ thái độ dửng dưng.

Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi chớp, nhìn Cố Giai Lệ một cái rồi hỏi: “Sao anh lại đến đây làm nhân viên phục vụ?”

Diệp Thiên trả lời đại: “Làm nhân viên phục vụ ở đây có vấn đề gì không?”

Đôi mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi ngước lên, cô ta nói tiếp.

“Nếu anh thực sự muốn tìm một công việc để sống, tôi và Tinh Tinh hôm qua đã nói rồi, có thể giúp anh giới thiệu bất cứ công việc gì đều có môi trường làm việc và mức lương tốt hơn nhiều so với làm nhân viên quán bar!”

“Giai Lệ là vì làm ở đây hơn hai năm rồi không nỡ đi, nên cứ làm tiếp ở đây, còn anh làm ở đây là vì gì chứ?”

“Tôi biết anh không muốn chấp nhận sự giúp đỡ của chúng tôi là vì lòng tự trọng của anh, anh cảm thấy chúng tôi giúp anh sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của một người đàn ông như anh!”

“Tôi có thể nói cho anh biết, suy nghĩ đó của anh quá trẻ con cố chấp, anh từng giúp mẹ tôi, từng cứu tôi và Tinh Tinh, còn là bạn cũ của Cố Giai Lệ nữa, nếu anh đã quen chúng tôi thì chúng tôi chính là các mối quan hệ của anh, anh có các mối quan hệ này rồi vì sao vẫn phải cắn răng cố chấp chứ?”

“Tìm cho anh một công việc đối với chúng tôi thì chỉ cần nói một câu là xong, dễ như trở bàn tay, anh không biết tận dụng các mối quan hệ xung quanh, tạo các mạng lưới quan hệ, sau này làm sao đứng vững được trong xã hội?”

Một loạt những lời lẽ mang ý dạy bảo của người trong giới thượng lưu của cô ta chỉ muốn Diệp Thiên có thể hiểu được làm sao để tận dụng các mối quan hệ xung quanh, cô ta muốn Diệp Thiên nhìn rõ điểm yếu của bản thân cậu.

Diệp Thiên đứng yên một lúc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẩy.

“Tiếu Văn Nguyệt, cô hiểu tôi lắm à?”

Diệp Thiên đột nhiên hỏi một câu khiến Tiếu Văn Nguyệt hơi ngẩn người ra, sau đó lắc đầu.

Cô ta biết Diệp Thiên cũng chỉ mới hơn hai ngày, làm gì có chuyện hiểu về Diệp Thiên?

Nhưng cô ta không hiểu vì sao Diệp Thiên lại đột nhiên hỏi như vậy.

Thấy Tiếu Văn Nguyệt lắc đầu, nụ cười khẩy trên khóe miệng Diệp Thiên càng rõ hơn, cậu lạnh lùng nói.

“Nếu cô đã không hiểu tôi, vì sao lại nói như rất hiểu tôi vậy?”

“Làm việc ở đây là chuyện của tôi, tôi có suy nghĩ và lựa chọn của mình, tôi cảm thấy rất hài lòng về hiện tại!”

“Có lẽ các cô có thể tìm cho tôi một công việc tốt thật, nhưng như vậy thì đã sao? Tôi không hề cần, tôi cũng chưa bao giờ coi các cô là mạng lưới quan hệ gì đó cả!”

“Đơn giản mà nói, tôi chỉ là quen với cô Hà, còn cô, tôi không hề thân với cô!”

Cậu một tay cầm khay đựng đồ, biểu cảm càng lúc càng lạnh nhạt, căn bản không hề coi lời nói của Tiếu Văn Nguyệt ra gì.

“Cô Tiếu ạ, nếu cô rảnh thì quan tâm đến chuyện của bản thân hơn đi, hoặc cứ đi quan tâm người khác, chứ đừng có lúc nào cũng chỉ tay năm ngón trước mặt tôi!”

“Chuyện của Diệp Thiên tôi không cần cô phải dạy!”

Những lời nói này của Diệp Thiên có thể nói là không chút nể nang.

Cậu đường đường là chủ tịch Tập đoàn Thiên Phong hàng chục tỷ, phía dưới có Ngô Quảng Phú, người có mạng lưới quan hệ vô cùng lớn mạnh từ cả thế lực nổi hay thế lực ngầm, chứ mấy người như Tiếu Văn Nguyệt mà cũng đòi là mạng lưới quan hệ của cậu, đúng là nực cười.

Cậu không hề nể mặt Tiếu Văn Nguyệt, nói xong liền rời đi luôn.

Tiếu Văn Nguyệt đứng hình tại chỗ, Diệp Thiên nói một tràng xong thế mà lại khiến cô ta không nói nổi lời nào.

Một lúc sau, cô ta mới ngớ người ra, bực tức cứ thế giậm chân.

Cô ta trước giờ luôn là tuýp hot girl lạnh lùng, nói năng thận trọng, cũng gần như chưa bao giờ thể hiện tức giận, nhưng những lời nói vừa rồi của Diệp Thiên lại khiến cô ta muốn tức phát điên.

“Nguyệt Nguyệt, cậu cứ kệ cho cái tên đó đi chết đi, cậu không nhìn thấy biểu cảm của anh ta à, lúc nào cũng trong bộ dạng mình là nhất, cậu nói với anh ta những điều này có khác gì đàn gẩy tai trâu đâu!”

Lí Tinh Tinh lên tiếng luôn, từ lúc thấy Diệp Thiên, cô ta đã vô cùng bất mãn về thái độ của Diệp Thiên, sau đó Diệp Thiên cứu bọn họ một lần, nên cô ta cảm thấy có chút thiện cảm, nhưng những chuyện sau đó lại khiến cô ta hoàn toàn căm ghét Diệp Thiên, căn bản không muốn nói chuyện gì nhiều với Diệp Thiên.

“Đúng là phụ lòng tốt của người khác, ai thèm quan tâm anh ta!”

Tiếu Văn Nguyệt nhìn theo bóng dáng rời đi của Diệp Thiên, hừ nhẹ một tiếng.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.