Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu Thiên, thung lũng hoa xảy ra chuyện rồi!

Phiên bản Dịch · 2054 chữ

“Bây giờ Diệp Thiên còn có thể có cái danh hiệu nam thần số một trong trường, thậm chí thành tích vượt qua cả Âu Hạo Thần, nói cụ thể hơn chút, sang năm anh ta thậm chí có thể lấy được vị trí trạng nguyên của tỉnh Xuyên."

“Nhưng cậu nghĩ mà xem, những trạng nguyên nổi tiếng một thời, có mấy người cuối cùng lại có được thành tựu lớn đâu? Nhưng anh Thần Quang thì khác, anh ấy sinh ra đã ngậm thìa vàng, những thứ mà sau này anh ấy mang đến cho cậu nhiều hơn Diệp Thiên gấp nhiều lần!”

“Những thứ mà Diệp Thiên phải phấn đấu mấy chục năm mới có, thì anh Thần Quang chỉ cần ngửa tay là có ngay, hơn nữa so với Diệp Thiên thì anh Thần Quang rõ ràng yêu cậu thật lòng, lựa chọn như thế nào có cần mình phải nói nữa không?”

Cô ta vỗ nhẹ vào vai Tiếu Văn Nguyệt, nói với vẻ chân thành: “Nguyệt Nguyệt à, mình biết cậu có chút tình cảm đặc biệt với cái tên Diệp Thiên đó, nhưng là bạn thân của cậu, mình phải nhắc nhở cậu, một khi lựa chọn sai thì sẽ rất khó để quay đầu lại, mình không hi vọng cô bạn thân của mình sau này sẽ phải hối hận!”

Tiếu Văn Nguyệt ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Lí Tinh Tinh.

“Đúng thế, lựa chọn này có thể nói là vô cùng đơn giản, thế mà từ trước đến giờ mình cứ luôn đắn đo."

Cô ta đứng lên, hít sâu một hơi, như thể đã nghĩ thông được rất nhiều.

“Đã đến lúc mình nên bắt đầu thử yêu anh Thần Quang rồi!”

Khi cô ta đang hạ quyết tâm, đúng lúc nhìn thấy Diệp Thiên khoác ba lô đi qua bên ngoài sân vận động để đi thẳng ra cổng trường.

Bây giờ mới học hết tiết học thứ hai của buổi chiều nay, Diệp Thiên lại đi về lúc này, rõ ràng không có ý định vào học tiết thứ ba.

Tim cô ta đập thịch một cái, dấy lên một dự cảm, lần này Diệp Thiên đi có thể sẽ rất lâu mới gặp lại, hoặc có lẽ là không bao giờ gặp lại.

Cô ta bất giác cất bước, muốn đến tận nơi hỏi xem sao, nhưng vừa bước được hai bước thì cô ta lập tức dừng chân lại.

Cô ta nhớ lại hôm đó đã đốt cả tờ giấy màu da bò mà Diệp Thiên để lại, thế là lắc đầu, quay về lại ngồi cạnh Lí Tinh Tinh.

So với Diệp Thiên không hề quan tâm cô ta, thì Sở Thần Quang mới là tổ ấm thực sự của cô ta, nếu đã quyết tâm buông tình cảm này xuống, thì hà tất phải quay đầu lại?  

Diệp Thiên trở lại biệt thự số 1 ở Thiên Đường Vạn Giang, sau khi quyết định xong chuyện về đại học, cậu coi như đã hoàn thành giao ước với Hoa Lộng Ảnh, tuy không phải là với thân phận trạng nguyên, nhưng cậu đã là một sinh viên của Đại học Thủ Đô, chỉ cần chờ đến tháng 9 năm sau, cậu sẽ có thể gặp lại Hoa Lộng Ảnh ở Đại học Thủ Đô rồi.

Đây mới là người con gái mà cậu không thể buông nổi.

Ngồi nghỉ trên sofa nửa tiếng, cậu định lái xe đến thung lũng hoa, đột nhiên chuông điện thoại reo lên, là Ngô Quảng Phú gọi đến.

“Sao vậy?” Diệp Thiên bắt máy, hơi nhíu mày hỏi.

Ngô Quảng Phú lúc này đang điều động người ở thung lũng hoa, bận việc điều chế Tẩy Túy Đan, nhưng giờ lại đột nhiên gọi điện tới, chắc chắn là gặp chuyện không hay.

“Cậu Thiên, thung lũng hoa xảy ra chuyện rồi!”

“Thung lũng hoa?” Hai mắt Diệp Thiên nheo lại.

Thung lũng hoa là nơi mà cậu bỏ ra nhiều tâm huyết để nuôi trồng cỏ Ngân Lân, đó đều là những mấu chốt quyết định đế quốc thương nghiệp của cậu có thể đứng đầu thế giới hay không, nên không thể xảy ra sơ suất được.

Ai dám động vào đó, thì chính là kẻ địch của cậu và buộc phải chết!

Ngô Quảng Phú nói thêm vài câu nữa, Diệp Thiên lúc này mới buông điện thoại xuống, trong mắt tràn đầy sát khí.

“Gia tộc võ cổ truyền? Muốn cướp lấy cỏ Ngân Lân? Các người đúng là rất có dũng khí!”

Vài phút sau, một chiếc BMW màu xanh lam đi ra khỏi biệt thự, lao vút về phía thung lũng hoa.

Trong thung lũng hoa lúc này, có vài người lạ đang đứng ở đó, những người dân sống ở đó thì đều đứng nhìn từ xa, không dám lại gần.  

Đám người lạ mặt này tổng có tám người, ai nấy đều có hơi thở rắn rỏi, trên người mặc áo dài theo phong cách cổ xưa, phong thái phi phàm, mỗi động tác của họ đều mang cảm giác áp lực, khá là giống kiểu người chỉ đạo giang sơn!

“Các vị, chúng ta cứ tiếp tục kéo dài thời gian ở đây cũng vô nghĩa thôi nếu mọi người đều muốn cỏ Ngân Lân, vậy chúng ta cùng chia đều chỗ cỏ Ngân Lân này, ai cũng không bị thiệt, thấy sao?”

Một người trung niên mặc Hán phục sải bước đi ra, nhìn một lượt những người đang tranh giành nhau, mỉm cười lên tiếng.

Ông ta tên là Đậu Hồng, là cao thủ đứng thứ hai của nhà họ Đậu một trong bảy gia tộc võ thuật lớn ở Vân Kiềm, cũng là người hòa giải có tiếng về khẩu phật tâm xà trong giới võ thuật Vân Kiềm.

“Chia đều sao?”

Trong tám người, có một ông lão mặc áo dài đen lớn tuổi nhất, lạnh lùng hừ lên một tiếng, tiếng hừ của ông ta mang theo nội lực, vang khắp thung lũng hoa.

“Cỏ Ngân Lân này có tác dụng vô cùng lớn với Dược Vương Điện của tôi, điện chủ của tôi muốn dùng nó để luyện Cố Khí Đan, giúp công chúa của Dược Vương Điện chúng tôi bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật!”

“Nhưng trong quá trình luyện đan, không biết sẽ tiêu hao bao nhiêu cỏ Ngân Lân mới có thể thành công, vậy mà cậu nói chia đều? Đến lúc đó Dược Vương Điện của tôi không có đủ cỏ Ngân Lân để dùng, tôi đi tìm ai được?”

“Không phải dài dòng, chỗ cỏ Ngân Lân này Dược Vương Điện của tôi phải lấy bằng được, mọi người đều là võ giả nội gia, vậy thì cứ dùng bản lĩnh nói chuyện, ra tay đi!”

Ông lão tính khí nóng nảy, hai tay xắn tay áo lên, đã đứng ở vị trí trung tâm, có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Những người còn lại đều không ra tay, trong mắt hiện rõ vẻ dè chừng, tuy ông lão này là người cao tuổi nhất trong mấy người bọn họ, nhưng cũng thành danh lâu hơn bọn họ nhiều, tu vi cũng cao hơn bọn họ một cảnh giới, nếu ra tay thật, trừ khi bảy người bọn họ hợp tác, chứ nếu một đánh một thì không ai có thể nắm chắc phần thắng.

Đúng lúc này, một người trung niên gầy gò bước ra, chắp tay quyền nói với ông lão: “Tiết trưởng lão, tôi biết tu vi của ông rất mạnh, nếu ra tay thì chúng tôi thực sự không phải là đối thủ của ông!”

“Nhưng cỏ Ngân Lân là vật quý hiếm trên thế giới, mấy người chúng ta đều rất cần đến nó, trước đó tôi đã liên lạc với gia chủ, gia chủ bảo tôi phải lấy được đủ số lượng mang về!”

“Nếu ông cứ một mực đòi ra tay, đến lúc đó sẽ làm tổn thương hòa khí của nhà họ Phan ở Vân Kiềm và Dược Vương Điện, tôi nghĩ chắc điện chủ của Dược Vương Điện cũng sẽ không muốn như vậy đâu nhỉ?”

“Huống hồ nếu ra tay thật, bảy gia tộc ở Vân Kiềm chúng tôi cũng sẽ không sợ Dược Vương Điện đâu!”

Người vừa nói tên là Phan Việt, là người đại diện phát ngôn của nhà họ Phan, một trong bảy gia tộc võ thuật lớn ở Vân Kiềm.

Tiết trưởng lão nghe thấy, quay đầu cười khẩy.

“Phan Việt, bảy gia tộc ở Vân Kiềm các cậu xưa nay vốn không hòa hợp, tranh giành cấu xé lẫn nhau, điều này ai cũng biết, cậu muốn ra oai với tôi ở đây thì cậu tìm nhầm người rồi đấy!”

“Chờ khi nào bảy gia tộc các người không đấu tranh nội bộ nữa, cùng đồng lòng đối phó bên ngoài thì hẵng đến nói với Dược Vương Điện của tôi những lời này nhé!”

Biểu cảm của Phan Việt thay đổi rõ rệt, mặt mày sa sầm lại, bảy gia tộc ở Vân Kiềm là gia tộc võ thuật đã tồn tại hơn một trăm năm nay, từ thời triều đình nhà Thanh đến tận bây giờ, nhưng tuy bảy gia tộc cùng sống một nơi, nội bộ lại cấu xé lẫn nhau, chưa từng dừng lại.

Những gì Tiết trưởng lão nói đúng là sự thật.

Đại diện của năm gia tộc khác trong bảy gia tộc ở Vân Kiềm đều không lên tiếng, nhưng mỗi người đều có lập trường rõ ràng, ánh mắt kiên quyết, không ai muốn nhường cỏ Ngân Lân này.

Tổ tiên của bảy gia tộc là một gia tộc chuyên về y dược, từng ghi chép về cỏ Ngân Lân chỉ có trong truyền thuyết này, chỉ là cho đến ngày nay, những con cháu của bảy gia tộc cũng chưa từng thấy bao giờ.

Không ngờ ở thung lũng hoa này bọn họ lại có thể nhìn thấy cả vườn cỏ Ngân Lân được trồng ở đây.

Một vật phẩm quý hiếm trên thế giới như vậy ai mà không muốn chứ? Nhất là cỏ Ngân Lân còn có tác dụng tăng cường thể chất và đẩy nhanh tốc độ luyện khí, điều này đối với các võ giả mà nói nó có sức hấp dẫn vô cùng lớn, có ai lại muốn bỏ qua?

Ai lấy được cỏ Ngân Lân là có thể tạo ra luồng sức mạnh mới càng mạnh mẽ hơn cho gia tộc, bất kỳ gia tộc nào, thực lực đều sẽ cao lên một bậc, đây chính là giá trị tối cao của cỏ Ngân Lân.

Mấy người đứng bên này tranh giành cãi cọ, muốn nhận được phần cỏ Ngân Lân của riêng mình, còn Ngô Quảng Phú có mâu thuẫn với bọn họ trước đó thì bọn họ căn bản đều không quan tâm.  

Tuy Ngô Quảng Phú là ông lớn ở Lư Thành, một ông trùm đứng đầu thành phố, thế mà lại không là gì trong mắt bọn họ.

Là truyền nhân của gia tộc võ thuật bí mật lớn mạnh, hạng người như Ngô Quảng Phú chẳng qua chỉ là con kiến mà thôi, giết chết một cách đơn giản.

Ngô Quảng Phú đưa một đám vệ sĩ áo đen đứng quanh bảo vệ những nhân viên nghiên cứu ở phía xa, và trong đó đã có vài chục vệ sĩ bị thương, rõ ràng là bị người của Dược Vương Điện và bảy gia tộc kia làm cho bị thương, nhưng anh ta cũng bất lực, đành cắn răng chờ Diệp Thiên đến.

Những người này ai nấy đều là người luyện võ cổ truyền, thực lực rất mạnh, những vệ sĩ mà anh ta thuê căn bản không thể chống lại được.

“Chị ơi, bọn họ lại muốn cướp cỏ Ngân Lân của anh Diệp, em muốn lên ngăn bọn họ lại!”

Trong đám người dân, Cát Khắc Tú Uyển mặt mày phẫn nộ nhìn bộ dạng của những võ giả nội gia kia không khác gì quân ăn cướp, cô ta tức đến mức mặt mày đỏ gay.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.