Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được, tôi cược với cậu!

Phiên bản Dịch · 2017 chữ

Nghe vậy, học sinh trong lớp đều sửng sốt, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cũng cảm thấy khó hiểu vô cùng. Bọn họ không ngờ thầy Từ trưởng bộ môn Toán mang tiếng ác quỷ này lại giúp cho Diệp Thiên.

“Các em có thể nghĩ rằng tôi thiên vị, cũng có thể nói tôi không công bằng, nhưng tôi cho Diệp Thiên vào lớp này là vì năng lực môn Toán của em ấy."

“Một người có thể nghiên cứu Toán học thấu đáo như vậy, tôi tin rằng những môn khác cũng không yếu."

Từ Uy đứng thẳng người, nói to hơn: “Tôi nói rõ với các em tại đây, vài ngày nữa sẽ đến kì kiểm tra tháng này, nếu đến lúc đó Diệp Thiên không lọt vào top 50 thì tôi sẽ để em ấy rời khỏi lớp chọn."

Học sinh trong lớp nghe Từ Uy nói vậy, cũng không dây dưa vấn đề này nữa. Dù sao chưa tới ba ngày nữa sẽ thi tháng, một tuần sau là có thành tích, đến lúc đó Diệp Thiên không lọt vào top 50 đương nhiên sẽ phải rời khỏi lớp chọn.

Âu Hạo Thần liếc nhìn Diệp Thiên, không lên tiếng. Theo cậu ta thấy, mặc dù Diệp Thiên có năng lực đặc biệt ở môn Toán, nhưng nếu nhiều môn cộng lại, muốn lọt vào top 50 là cực kì khó. Một tuần sau, cho dù Từ Uy không để Diệp Thiên rời khỏi lớp, Diệp Thiên cũng không còn mặt mũi ở lại đây.

“Diệp Thiên, bọn họ rõ ràng không muốn cậu ở lại lớp này."

Bành Lượng vô cùng tức giận, rõ ràng hơn nửa lớp đều đang nhắm vào Diệp Thiên. Những học sinh chỉ biết đến thành tích này hoàn toàn không coi trọng Diệp Thiên, không muốn học cùng lớp với cậu. 

“Không sao!”

Diệp Thiên vỗ vai cậu ta, đột nhiên lên tiếng.

“Thầy Từ, xin đợi một lát, em cũng có chuyện muốn nói."

Mọi người đều nhìn về phía Diệp Thiên, Diệp Thiên nhìn thẳng vào Âu Hạo Thần.

“Mặc dù tôi không biết vì sao cậu lại nhắm vào tôi, nhưng nếu cậu đã muốn tôi rời khỏi lớp chọn thì tôi cũng chơi lớn với cậu một lần, chúng ta đánh cược không?”

Trước mặt những học sinh xuất sắc toàn trường, Âu Hạo Thần nhíu mày, đâu chịu lùi bước, lập tức hỏi: “Cược thế nào?”

Diệp Thiên nhún vai, chỉ vào bàn học: “Nghe nói cậu luôn giữ vững danh hiệu đứng đầu khối lớp 12 trường Tam Trung phải không? Mỗi lần kiểm tra hàng tháng đều đứng nhất khối, vậy lần này tôi sẽ cược thành tích với cậu."

“Cuộc thi tháng này, tôi và cậu sẽ so điểm số. Điểm số của tôi thấp hơn cậu thì tôi sẽ tự động rời đi, nhưng nếu điểm của cậu thấp hơn tôi, vậy thì xin lỗi, người đi sẽ là cậu."

“Thế nào, cậu dám cược không?”

Ánh mắt Diệp Thiên sáng ngời. Mặc dù trước nay cậu không muốn chấp nhặt với hạng người tầm thường này, nhưng Âu Hạo Thần lại vô duyên vô cớ chọc vào cậu, vậy thì cậu cũng không nể nang gì nữa.

Âu Hạo Thần đã muốn chơi thì cậu cũng không ngại chơi cùng cậu ta một lần.

“So thành tích à?”

Âu Hạo Thần như nghe được chuyện gì buồn cười, suýt chút nữa đã cười thành tiếng.

Nếu Diệp Thiên so võ thuật hay tài nghệ với cậu ta, cậu ta tất nhiên sẽ không thắng nổi, nhưng Diệp Thiên lại so thành tích?

Nên biết rằng những học sinh giỏi ngồi đây ai cũng thua kém cậu ta. Cậu ta giữ vị trí nhất khối liên tục hai năm sáu tháng, vị trí hạng nhất chưa bao giờ bị lung lay, Diệp Thiên là một học sinh mới chuyển tới mà lại dám so thành tích với cậu ta sao? 

Những bạn học khác đều sửng sốt, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người so thành tích học tập với Âu Hạo Thần. Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cũng không hiểu nổi. Trong ấn tượng của bọn họ, Diệp Thiên hở ra là động tay động chân, là đại từ thay thế cho bạo lực và dã man, những việc phải động não như học tập mà Diệp Thiên cũng dám đem ra đánh cược với người đứng nhất khối sao?

“Được, tôi cược với cậu!”

Cuối cùng Âu Hạo Thần cũng tìm thấy cơ hội có thể đánh bại Diệp Thiên, sao cậu ta có thể bỏ qua được?

“Cứ theo như cậu nói, cuộc thi tháng này ai thấp điểm hơn, người đó sẽ chủ động rời khỏi lớp chọn, cả lớp và thầy Từ đều có thể làm chứng!”

Từ Uy đứng trên bục giảng, hắng giọng: “Chuyện này… Tự ý cá cược trong lớp là bị cấm, nhưng nếu ai muốn rời khỏi lớp chọn thì tôi cũng không có quyền can thiệp."

Nghe thế, mọi người đều hiểu Từ Uy đã đồng ý cho Diệp Thiên và Âu Hạo Thần đánh cược.

Diệp Thiên nhếch miệng cười, không bày tỏ ý kiến.

Sau đó, Từ Uy bắt đầu xếp chỗ ngồi cho cả lớp. Ông ta không cố ý cho ai ngồi với ai, mà xếp theo thứ tự chữ cái trong tên. Trùng hợp là Tiếu Văn Nguyệt và Diệp Thiên lại được xếp ngồi cùng bàn.

Nhìn người con gái nhiều lần nói chuyện viển vông, tự cho mình là đúng trước mặt cậu, Diệp Thiên thầm lắc đầu, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Tiếu Văn Nguyệt tỏ ra bình tĩnh, không nói chuyện với Diệp Thiên, nếu không giải đề thì là nghe thầy cô giảng bài, coi Diệp Thiên như không tồn tại.

Diệp Thiên vui vì được yên tĩnh, nằm dài lên bàn ngủ chẳng khác gì lúc ở lớp 12A4.

Cuộc đánh cược giữa Diệp Thiên và Âu Hạo Thần bắt đầu được lan truyền nhanh chóng giữa các học sinh trường Tam Trung. Hầu như ai cũng biết Âu Hạo Thần, người luôn giữ vững vị trí đứng đầu khối lớp 12, và nam sinh được yêu thích Diệp Thiên sẽ có một cuộc thi đua về thành tích học tập. Người biết chuyện còn đặt tên cho cuộc đánh cược này là “Thiên Thần so tài".

Khối lớp 12 vốn yên tĩnh bỗng bùng dậy sức sống, ai cũng muốn biết cuộc đánh cược lần này ai sẽ thắng, nhưng đa số người đều không tin vào Diệp Thiên.

Dù sao Âu Hạo Thần cũng đứng đầu khối 12 quá lâu, chưa bao giờ rớt xuống hạng hai, vị trí đứng đầu không thể lung lay. Nhiều người cho rằng Diệp Thiên chủ động đánh cược với Âu Hạo Thần là hoàn toàn không biết tự lượng sức mình.

Ngày thi càng lúc càng đến gần, mà ở bãi tha ma nơi ngoại ô Lư Thành, một cái bóng như ma quỷ lướt nhanh qua vô số bia mộ.

Toàn thân người đó bao trùm trong bóng tối, không thấy rõ mặt mũi, nhưng hàm răng dữ tợn lại lóe lên ánh sáng cực kỳ âm u lạnh lẽo.

“Bốn hồn phách thủy, mộc, kim, thổ đã đủ, tiếp theo chỉ cần tìm thêm một người mệnh hỏa nữa là mình sẽ thành công, tăng thêm mười năm tuổi thọ, khà khà!”

“Hi vọng ở Lư Thành này, mình sẽ có thu hoạch."

Gió đen lướt qua, bóng người đã biến mất dạng.

Mấy hôm nay, ngày nào Diệp Thiên cũng ngủ trong lớp, trong khi Tiếu Văn Nguyệt vẫn luôn giữa thái độ lạnh lùng, không nói nửa lời với Diệp Thiên.

Tình trạng hai người không nói chuyện với nhau đã kéo dài ba ngày liền, chỉ còn nửa ngày nữa là đến bài kiểm tra hàng tháng.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên ngồi bên cạnh vẫn đang ngủ say, trong lòng không khỏi buồn bực.  

Mặc dù cô ta làm ngơ Diệp Thiên mấy ngày nay, nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh như ngoài mặt.

Con gái đúng là trời sinh mâu thuẫn, mặc dù Tiếu Văn Nguyệt vô cùng thất vọng về Diệp Thiên và có ý định quên  hoàn toàn cậu, nhưng khi ngồi cạnh cậu, cô ta lại hy vọng có thể tiếp tục được như thế này.

Nhưng Diệp Thiên và Âu Hạo Thần đã cá cược với nhau, ngay sau khi bài kiểm tra hàng tháng kết thúc, về cơ bản, Diệp Thiên thua là điều chắc chắn, cậu bắt buộc phải rời khỏi lớp chọn, như vậy thì bạn cùng bàn của Tiếu Văn Nguyệt sẽ không còn là Diệp Thiên nữa.

Điều đáng tiếc là trong khi Tiếu Văn Nguyệt lo lắng Diệp Thiên sẽ thất bại, thì Diệp Thiên ngồi bên cạnh lại ngủ ngon lành, không chút mảy may quan tâm đến vụ cá cược, điều này khiến cô ta rất khó hiểu.

Cuối cùng cô ta không nhịn được nữa, bờ vai thơm tho khẽ chếch xuống, chạm vào Diệp Thiên.

"Diệp Thiên, anh dậy đi!"

Diệp Thiên chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt lạnh nhạt: "Có chuyện gì?"

Tiếu Văn Nguyệt khẽ cau mày, nói nhỏ: "Anh bị làm sao đấy? Có phải anh quên mất vụ cá cược với Âu Hạo Thần rồi không?"

"Mấy ngày nay anh làm sao thế? Lúc lên lớp ngoài việc ngủ nướng, giáo viên ra đề anh không làm một câu nào, đến lúc giảng cách giải đề anh cũng không nghe nấy một lần. Ngày mai là tới bài kiểm tra hàng tháng rồi. Anh định thắng Âu Hạo Thần kiểu gì?"

"Hay là anh biết trước mình chắc chắn sẽ thua, cho nên cứ thế chờ tới lúc bị đuổi ra khỏi cửa?"

Tiếu Văn Nguyệt hỏi nhưng Diệp Thiên cũng không quá để ý, cậu vẫn nằm trên bàn, thờ ơ đáp: "Tôi là người cá cược mà tôi còn không lo, cô lo cái gì?"

Dứt lời, cậu lại ngủ gục trên bàn, không có chút tinh thần nào.

Tiếu Văn Nguyệt thấy thái độ này của Diệp Thiên, càng nghĩ càng tức giận. Sau khi tan học, các bạn trong lớp đã rời khỏi phòng học, Diệp Thiên lúc này mới chậm rãi đứng dậy, vươn vai chuẩn bị rời đi, nhưng cậu lại bị Tiếu Văn Nguyệt kéo lại.

Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc: "Diệp Thiên, rốt cuộc anh nghĩ gì vậy? Lời tôi nói với anh ở biệt thự tối hôm đó, anh không hề để ý đúng không?"

"Tôi biết, anh muốn làm gì là tự do của anh, nhưng làm người đứng đắn tốt sao, cứ phải dây vào đám Ngô Quảng Phú mới được à? Nếu anh đã muốn đi theo con đường đó, tại sao anh vẫn còn đến trường?"

Cô ta chỉ vào sách giáo khoa, trong lòng tràn ngập ý muốn rèn sắt khi còn nóng: "Anh và Giai Lệ đều từ quê lên. Giai Lệ có điểm số cao nhất trường, bây giờ đã bước chân vào giới giải trí. Sau này, cô ấy sẽ trở thành một ngôi sao sở hữu lượng người hâm mộ hùng hậu, còn anh thì sao?"

"Vì biết chút võ thuật nên mới làm việc cho loại người thuộc thế giới ngầm, ngang ngược, dã tâm sôi sục như Ngô Quảng Phú à? Chuyện như vậy có gì tốt đẹp không?"

"Nếu đã đến trường, nếu đã đi học, thì tôi mong anh có thể nhìn thẳng vào bản thân mình, đừng bỏ cuộc. Cho dù không phải vì vụ cá cược này, thì cũng là vì bản thân, vì sau này có thể kéo gần khoảng cách với Giai Lệ, anh cũng nên học tập chăm chỉ, trân trọng từng giây phút một!"

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.