Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thú Vị

Tiểu thuyết gốc · 2314 chữ

Lục tử tiến đến hỏi: "Thúc ta đâu?". Hóa ra hắn cùng lão bản lão bản nương nơi này là thúc cháu.

Hoa nương nói:

- Thúc thúc ngươi tay chân vụng về, cho mấy vị quan gia chốt cái ngựa cũng muốn mất nửa ngày! Ngươi đi giúp hắn một chút.

Lục tử gật gật đầu, nói: "Được rồi!" Nói xong liền đi ra ngoài dắt ngựa "

Đột nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng sấm, nước mưa ào ào, liền rơi xuống. Trong tiệm mọi người mắt thấy mưa to này nói đến là đến, không khỏi đều có chút may mắn. Đám tiêu sư kia đi xuống lầu, chỉ nghe hán tử Sơn Đông lúc nãy hô:

- Lão bản nương, nhanh mau đem rượu thịt!

Hoa nương vội vàng hô:" Tới rồi tới rồi! "Nói xong một tay xách một cái bầu rượu, hướng mấy người đi đến.

Bọn tiêu sư trước hết mời ngồi quân đầu kia cùng tiêu sư, còn lại rầm rập ngồi hai bàn. Tên văn sĩ họ Uông hướng mấy người liếc mắt nhìn, quay đầu đối với Lý Thiện nói:" Tiểu huynh đệ, nếu ngươi có hành lý? Ta cũng có thể giúp ngươi mang lên lầu. "

Lý Thiện cười một tiếng, nói:

- Ta thân vô dư dả, chỉ bất quá một cái bao phục rách, không cần giúp đỡ. Vừa rồi thật muốn đa tạ huynh đài, có thể hay không nể mặt uống một chén?

Văn sĩ chắp tay đáp:" Tốt! Vậy vãn sinh liền cung kính không bằng tuân mệnh! "

Hai người nói xong ngồi xuống một cái bàn ở cửa sổ. Hoa Nương kia vội vàng thăm hỏi quan binh, cũng không rảnh bận tâm hai người.

Lý Thiện liền đảo mắt bốn phía một chút, chỉ thấy khách sạn này bốn vách tường gỗ cũ kỹ lâu năm, có nhiều mục nát rách rưới, qua loa dùng tấm ván gỗ chắp vá. Những tấm ván gỗ kia ngược lại là rất mới, vẫn phát ra một cỗ mùi thơm ngát của gỗ thông

Hắn chợt thấy không gian nơi đay tuy không tính mù mịt nhưng lại khiến cho hắn linh cảm không lành. Ngẫm lại giữa rừng nói Lũng Tây hoang vu nổi lên một khách điếm, đoàn tiêu cục Long Môn nức tiếng Giang Nam áp tiêu không theo quan lộ bằng phẳng mà lại men theo đường mòn nơi sơn đạo trập trùng này. Mọi thứ dường như có chút quỷ dị.

Thế nhưng Lý Thiện nhanh chóng gạt đi mấy suy nghĩ này. Y thầm nghĩ:" Lão tử bây giờ cung đâu là điều tra viên nữa mà nhìn đâu cũng nghĩ đến án mạng cho mệt. Chậc chậc, việc quan trọng bây giờ là ăn thịt, uống rượu rồi đánh chén một giấc là hợp lý, ài chỉ tiếc nơi đây không phải quán bia ôm hiện đại. Không thể cùng các mỹ nữ đàm luận nhân sinh, hắc hắc "

Văn sĩ kia thấy Lý Thiện như đang suy tư điều gì. Ngồi được một chốc mới ôm quyền hữu lễ:

- Dám hỏi cao danh quý tánh của tiểu huynh đệ đây? Nhìn cậu đi về phía Nam, hẳn là muốn đến Tô Hàng.

Người cổ đại quả nhiên lịch sự có thừa. Lý Thiện uống vội hớp trà, nói:

- Tiểu đệ họ Lý tên Thiện. Lý trong Lý Thiện, còn.. Thiện ha ha cũng là trong Lý Thiện.

Văn sĩ ồ lên một tiếng, cười nói:

- Lý huynh quả là người hài hước

" Ta kháo, gã này đang khen hay đang chê ta vậy ". Lý Thiện làm bộ nho nhã, khoát tay nói:

- Huynh đài quá khen rồi, không biết huynh đài tôn xưng?

Văn sĩ nói:

- Tại hạ họ Liễu, tên một chữ Sinh.

Lý Thiện nghe thấy danh tự của Liễu Sinh, con mắt xoay chuyển, nói:

- Nghe khẩu âm của Liễu huynh, không giống người Lũng Tây, phải chăng cũng là khách đi qua nơi đây.

Liễu Sinh gật đầu nói:

- Chẳng giấu dì Lý huynh đệ. Liễu mỗ vốn làm giáo thục đã ba năm ở một chỗ phủ thành ngoài trăm dặm, đến nay mãn kỳ, đang chuẩn bị trở về quê hương. Hôm qua đi đến nơi đây, nhìn xem thiên tượng, sắp có mưa to, liền dứt khoát ở lại đây.

" Hây da, gã thư sinh mặt trắng này nhìn vậy mà am hiểm cả bộ môn thiên văn học ". Lý Thiện dựng thẳng ngón cái lên, vẻ thán phục trên mặt hiện rõ, nói:

- Nguyên lai là Liễu tiên sinh, thất kính thất kính. Nghĩ không ra Liễu huynh còn nhận biết thiên văn địa lý

Liễu Sinh cười nói:" Ở nơi này ngây ngốc một chút thời gian, ai cũng có thể nói hai nói ba. Lý huynh đệ một đường từ đâu mà đến? "

Lý Thiện thầm nghĩ:" Lão tử mà nói thật chỉ sợ hù chết ngươi thôi, ngẫm lại doraemon không hù chết người vì chỉ là hư cấu. Còn ta đây là hàng thật nguyên tem nha "

Y làm bộ chán nản, ánh mắt nhìn xa xăm, nói:

- Năm nay tiểu đệ hai mươi mốt, chỉ vì thế đạo gian khổ, không muốn đi thi công danh, dứt khoát đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy.

Trong lúc Liễu Sinh và Lý Thiện đang nói, chỉ thấy một đôi huynh muội kia đi xuống lầu. Chắc hẳn cô gái đó đã đem phòng dọn ra, xách đồ vật dời đến trong một gian phòng đi. Lý Thiện lập tức đứng dậy, nói:" Hai vị, không bằng để ta làm chủ, chúng ta cùng nhau uống hai chén, xem như cám ơn hai vị trợ giúp! "

Thiếu niên kia thần sắc lạnh lùng, từ tốn nói:" Bất quá là một chút việc nhỏ, uống rượu thì không cần. "

Liễu Sinh cũng đứng lên nói:" Trong bốn biển đều là huynh đệ, mọi người đi ra bên ngoài, coi như kết giao bằng hữu vậy. "

Cô em của thiếu niên kia cũng nói:"  "Đúng vậy, ca ca, muội nhìn thịnh tình của hai vị đại ca không thể chối từ, đáp ứng đi."  "

Thiếu niên lúc này mới gật gật đầu, theo Lý Thiện ngồi cùng một cái bàn. Ồ, xem ra khách điểm này có điểm thú vị. Xem ra cũng chỉ có hạng người thâm cơ tâm trầm như Lý Thiện mới nhìn ra chút tiên cơ nho nhỏ này.

Hoa nương đang thăm hỏi đám tiêu sư bên này, vừa vặn thấy một nam tử trung niên từ cửa hống tiến vào phòng. Người này mặc một thân áo dài tơ lụa, lại có vẻ hơi dở dở ương ương, không đến bốn mươi, hơi có chút còng xuống, vẫn luôn cúi đầu nhìn đường, cũng không nhiều lời.

Hoa nương nguýt hắn một cái, nói:" Chủ nhà, còn không làm đồ ăn nhanh lên đi, khách nhân đều chờ sốt ruột rồi! "

Nam tử kia khúm núm, cúi đầu nói:" Đúng đúng đúng.. "Vội vàng xuyên qua hành lang, hướng về sau phòng bếp. Nguyên lai người này chính là lão bản của gian khách sạn này, chỉ là còn lâu mới có được năng nổ như Hoa nương này, trách không được không có bản sự chào hỏi khách khứa, chỉ có thể tay cầm muôi thôi. Hắc hắc, nhìn cặp vợ chồng này thật khiến người ta liên tưởng đến Phan Kim Liên và Võ Đại Lang trong Thủy Hử truyện.

Tiểu Lục tử cũng đi theo chưởng quỹ từ cửa hông tiến đến, đoán là đã đem con lừa của Lý Thiện dàn xếp thỏa đáng. Hắn ngược lại cơ linh, không cần Hoa nương lải nhải, nhìn thấy Lý Thiện một bàn bốn người ngồi trơ ra, lập tức cầm một bầu rượu tới, cười nói:" Mấy vị khách quan muốn ăn chút gì không? "

Liễu Sinh cau mày nói:" Rượu dễ mất lý trí, ta thì không uống. "

Đôi huynh muội kia cũng đều nói:" Chúng ta cũng không biết uống rượu. "

" Ài, thế mà phim kiếm hiệp Kim Dung miêu tả người Cổ Đại uống rượu như nước lã. Xuy xuy, phim ảnh không đáng tin chút nào ". Lý Thiện âm thầm cảm khái

Y gật gật đầu, nói:" Vậy rượu này coi như thôi đi, cho chúng ta đến một bình trà ngon, lại đem thức ăn ngon sở trường của tiệm các ngươi, tất cả lên. "

Gọi món xong, Lý Thiện lại nói với đôi huynh muội kia:

- Không biết hai vị xưng hô như thế nào?

Thiếu niên kia vẫn như cũ lạnh lùng không nói, thiếu nữ liền đáp:

- Ta gọi Trương Yến, ca ca ta gọi Trương Hổ. Chúng ta bất quá đều là giang hồ mãi nghệ thôi.

Có thầy giáo lại còn có nghệ sĩ xiếc, Lý Thiện vuốt cằm hứng thú"... "

Một tiếng, nói:

- Nhìn không ra các ngươi tuổi còn nhỏ, thế mà thân mang tuyệt kỹ a!

Thiếu nữ Trương Yến mặt đỏ lên, cười nói:

- Cái gì mà thân mang tuyệt kỹ, bất quá là đùa nghịch chút múa rối, thu tiếng người cười thôi!

Đang nói chuyện thì bên kia có tiếng hán tử nói lớn:

- Lão bản đâu, gần nửa canh giờ rồi sao còn chưa mang cơm rượu gì lên.

Hoa nương chuyển thân đi tới, yêu kiều phân bua:

- Tệ quán hôm nay đông khách, mong các vị đợi cho chốc nữa.

Một gã tiêu sư mặt chữ bát ngồi gần nhất mặt mũi tràn đầy ý dâm, đưa tay véo bờ mông nở nang của Trúc nương một cái, nói:

- Nhanh lên đi, cũng đừng làm cho các ông chờ sốt ruột!"

Hoa nương quay đầu nguýt hắn một cái, nhưng không giống tức giận, ngược lại lộ ra từng tia từng tia thái độ phong lưu. Đám người Lý Thiện nhìn không thấy vẻ mặt Hoa nương, chỉ thấy gã mặt chữ bát kia biểu lộ làm người ta sinh chán ghét. Mấy người đều cau lại chân mày, Liễu Sinh nhỏ giọng nói:

- Loại người này chính là như thế, Tô huynh đệ, chúng ta còn là bớt can thiệp vào chuyện thì tốt hơn.

Lý Thiện gật đầu, nói: "Đây là đương nhiên, tú tài gặp quân binh, có lý cũng nói không được. Ta làm gì tự chuốc nhục nhã."

Tiêu sư kia chiếm được tiện nghi, vẫn cười cười. Một người khác đối với hắn nói: "Hà Tiến, ngươi đã gãy một cái chân, nhưng chớ gãy luôn cái chân thứ ba."

Hà Tiến mắng: "Đánh rắm đánh rắm!"

Tiêu sư đầu lãnh tên Mã Bân trầm giọng nói: "Hà Tiến, chút tật xấu này ngươi thu liễm đi. Chúng ta đem chuyến này làm tốt, có nhiều vinh hoa phú quý. Tất cả mọi người thêm chút lưu ý!"

Hà Tiến không dám vô lễ với hắn, khúm núm đáp "Đúng đúng đúng."

Hoa nương rời đám người kia, trực tiếp bưng nước trà đi đến một bàn Lý Thiện. Nàng cười bồi nói: "Thất lễ thất lễ rồi, ấm trà này xem như ta hướng các vị bồi tội."

Lý Thiện vừa nghe hương vị nước trà, liền biết lá trà này tương đối bình thường, tính không phải trà gì tốt. Hắn cũng không nói toạc ra, mỉm cười, cũng không để ý tới. Hoa nương vừa rồi cũng nhìn thấy Lý Thiện xuất thủ xa xỉ, vội vàng dán tới, cười nói: "Khách quan cũng đừng nóng giận, tiểu điếm này của ta nhân thủ không đủ. Hôm nay tới nhiều khách như vậy, thật sự là bận rộn chết ta rồi!"

Liễu Sinh đã ở một ngày, biết chút ít tính tình của nàng, nhân tiện nói: "Được rồi được rồi, chúng ta cũng không trách tội ngươi, mau mau mang thức ăn lên đi!"

Hoa nương nói: "Được rồi!" Nói xong chớp nhoáng về sau bếp mà đi, đoán là đi thúc giục trượng phu hèn mọn kia của nàng.

Không bao lâu, Hoa nương và tiểu Lục tử bưng lên mâm thức ăn. Một người mang thức ăn lên cho đám quan quân kia, một người liền mang lên cho đám người Lý Thiện, quả nhiên không hề bất công. Hai người vừa đi vừa về mấy chuyến, trên ba bàn lớn đều liền bày năm sáu cái đĩa. Thức ăn quả nhiên phong phú, đều là chút thịt rừng. Có thịt kho tàu thịt heo rừng, thỏ rừng xào lăn, dầu xào nấm núi v. V, không phải là ít. Hoa nương bồi lấy khuôn mặt tươi cười, nói: "Các vị, tiểu điếm này của ta trên núi kiếm ăn, chỉ có những thịt rừng này, ngài cũng chớ để ý!"

Một người cười nói: "Những thứ này chính hợp khẩu vị chúng ta!" Nói xong liền đưa đũa đi kẹp. Chỉ nghe Mã tiêu đầu thầm "Hừ" một tiếng, đám người sững sờ, vội vàng thu lại đũa. Hoa nương cười lạnh một tiếng, biết bọn hắn phiền phức, cũng không tiếp tục để ý, mặc cho bọn hắn chơi đùa.

Lý Thiện mắt nhìn nhóm người kia, quả nhiên đều không động đũa. Mã Bân dùng ngân châm thử qua, tin chắc là không độc, mọi người mới yên tâm ăn thêm. Mà mấy người Lý Thiện bàn này lại không có cẩn thận như vậy, đồ ăn mang lên, liền động đũa. Nghĩ không ra chưởng quỹ kia nhìn xem trung thực nhát gan, sợ hãi rụt rè, tay nghề xào rau ngược lại là nhất tuyệt. Liễu Sinh và huynh muội họ Trương đều khen không dứt miệng.

Bạn đang đọc Cẩm Y Thần Bộ sáng tác bởi nhatthuc0206
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthuc0206
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.