Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả thù thành công

Tiểu thuyết gốc · 1773 chữ

Giờ ăn trưa như thường lệ tại căn tin nhà tù Chiriqui, rất đông các tù nhân đang tập trung. Mỗi góc của căn tin đều được phân chia thành từng nhóm. Chỗ ngồi bên góc trái là của băng đảng người da màu, tên nào tên nấy trông hết sức đô con, mặt mày dữ dằn, trên người đều có hình xăm đặc trưng. Băng người Mexico chiếm cứ bên phía phải, còn ở giữa, tại từng dãy bàn, các băng nhóm nhỏ hơn của người châu Á và người da trắng cũng tụ lại thành nhóm rõ ràng. Một số ít tù nhân khác không được gia nhập vào nhóm cụ thể nào thì ngồi riêng lẻ tại những chỗ khiêm tốn. Ngoài ra, còn có một nhóm đặc biệt gồm ba mỹ thiếu niên xinh đẹp. Tam ưng của nhà tù gồm Ray, Kai và Leo thì không ngồi chung với các tù nhân còn lại, mà ở vị trí đặc cách trên tầng 2.

"Mày chuẩn bị mọi thứ như tao nói rồi chứ?"

"Yên tâm. Lần này tao rất cẩn thận rồi. Tên đó có mười cái mồm cũng không thoát được tội!" Andrew khoái trá xiên mạnh miếng thịt bò cho lên miệng, rồi ngấu nghiến vừa nhai vừa cười ha hả. Tưởng tượng miếng thịt là kẻ kia, cậu lấy nĩa xiên đâm đâm nó liên tục. Haha, xiên chết anh này, chết này! Xem lần này anh thoát khỏi tôi như thế nào!

"Cậu em. Làm gì mà xiên miếng thịt dữ vậy? Nó có tội gì với cậu em à?"

Một giọng nói cợt nhả vang lên, Andrew vốn đang suy nghĩ chuyện kia, không để tâm tới gì khác. Ngẩng đầu lên: "Anh gọi tôi à?"

"Không gọi cậu em thì ai?" tên da màu thô thiển trước mắt dùng chất giọng ngang phè cùng đám đàn em tiến tới, nâng lên chiếc cằm xinh đẹp của cậu.

"Mặt mũi xinh đẹp thế này... mà độc địa quá nha."

"Cái gì?" Andrew đang khó chịu chuyện kia, trợn mắt lườm hắn. "Có ảnh hưởng gì tới anh không? Điên hả!"

"Rất liên quan nha. Cái miệng xinh đẹp thế này, nên tốt nhất không nên nói nhiều lời như vậy. Nên dùng vào việc khác thì hơn, ví dụ như là..."

Hắn dùng cánh tay đen sì cầm lấy bàn tay mũm mĩm của cậu, Andrew chưa kịp hiểu thì bàn tay cậu đã áp vào cái "của quý" của hắn.

"Thế nào? Lão nhị của anh có thích hợp với miệng nhỏ của cưng không?"

"Mày..." cậu tím mặt. Nhìn hắn cười hố hố đầy vẻ đắc ý, cậu điên tiết rút luôn khay ăn bằng sắt trên bàn đập thẳng vào đầu hắn, hét ầm lên. "Cái đ... cụ nhà mày nữa... Thằng khốn, dám để tao sờ vào nghiệt rễ của mày hả!"

Vốn là băng nhóm của hắn ngứa mặt cậu từ lâu, định đi ra trêu tức Andrew một chút cho bõ tức. Nhưng không ngờ cậu lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, hắn trở tay không kịp, bị khay sắt như mưa giáng xuống đánh tới biến dạng luôn đi. Hắn hô lên. "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!"

"Im mồm!" Cậu như muốn nhảy luôn lên người hắn đập cho hắn một trận. Khay đã biến dạng không còn ra hình thù gì, cậu liền dùng chân đá vào hạ bộ hắn, khiến hắn rống um như một con bò cái.

"Á!"

"Hê..." Dịch Tử Hy và Toshiro vừa ngồi vừa uống coca, giống như xem tuồng vui. Họ thừa biết phản ứng của Andrew sẽ là như thế, nên quyết định không nói gì.

"Dừng lại ngay! Có chuyện gì vậy?!"

Các quản giáo của nhà tù nhận thấy có xung đột liền cầm dùi cui chạy tới.

"Ruỳnh. Ruỳnh. Ruỳnh."

Ba tiếng động lớn vang lên. Trong chớp mắt, tất cả cửa làm bằng thép titan tự động của nhà tù đã đóng kín lại. Nhà tù lập tức biến thành một cái chuồng cọp, một con kiến cũng không thể lọt ra ngoài.

"Tất cả tù nhân tập hợp."

Trên loa phóng thanh, giọng của quản giáo tối cao vang lên. Trong trường hợp này, chỉ một điều có thể xảy ra.

Nhà tù có biến.

Sau gần một tiếng, hơn 1000 tù nhân tù Chiriqui đã tập hợp lại tại sảnh lớn. Tất cả quản giáo đều có vũ khí nóng trang bị, xếp hàng hàng đứng bốn phía. Không khí cực kì căng thẳng, ai cũng thắc mắc không hiểu có chuyện gì đang diễn ra nữa. Một lúc sau, Joseph cùng với hai đồng nghiệp khác mang súng ống dài đi đằng sau bước tới. Ông đứng trước sân nhà tù, hét lớn.

"Im lặng!"

Không khí lập tức trở nên im phăng phắc. Joseph chỉ huy hai người cầm súng lùi lại, rồi nghiêm giọng nói.

"Hôm nay tất cả tập hợp tại đây, vì trong nhà tù đã xảy ra một sự việc rất nghiêm trọng."

Tất cả đều ồ lên ngạc nhiên. Họ là đang không hiểu Joseph nói gì.

Andrew cười khẩy khoanh tay đứng nhìn, bản thân cậu hiểu rõ hơn hết những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"Chìa khóa nhà giam đã biến mất. Tôi nghi ngờ trong đây có người mang ý định vượt ngục, đã đánh cắp chìa khóa và giấu đi."

Vượt ngục là tội nặng, thậm chí có thể bị tăng gấp ba lần mức án ban đầu.

Điều này khiến tất cả mọi người đều ầm ĩ xôn xao, không một ai nghĩ mình dám làm chuyện tày trời đó cả. Các quản giáo lên cò súng, bắt đầu khống chế tất cả tù nhân, một mệnh lệnh được đưa ra - Lục soát cơ thể và kiểm tra tất cả phòng ốc.

Cuộc kiểm tra kéo dài hơn 3 tiếng, nhưng không hề phát hiện ra chìa khóa giấu ở đây, dù đã tìm kiếm rất kĩ, không hề sót một ngóc ngách nào. Các tù nhân bị vũ khí khống chế oan uổng, bắt đầu lên tiếng phản đối.

"Tìm đủ rồi chứ? Chìa khóa rõ ràng không phải chúng tôi giấu! Tại sao lại nghi ngờ chúng tôi!"

"Chìa khóa mất chắc gì đã do chúng tôi làm! Ông không tìm kĩ lại dùng vũ khí khống chế như vậy, có chút công bằng nào không!?"

Cả sảnh lớn náo loạn cả lên. Nếu không ra một mệnh lệnh hợp lí, rất có thể một tình trạng mới sẽ xảy ra - Tù nhân nổi loạn.

"Này, chờ đã!"

Chui ra từ trong đám đông, Andrew một mình lớn tiếng cắt ngang âm thanh đang sôi sùng sục của mọi người.

"Cậu Andrew. Lại chuyện gì đây?"

"Joseph, theo tôi thấy, ông chính là chưa kiểm tra kĩ đó!"

"Hả? Cái gì?!" đám đông lại ầm ầm nổi sóng. "Kiểm tra lâu như vậy, còn nói chưa kĩ. Vậy là có ý gì?"

"Đúng. Chẳng phải nghi ngờ chúng tôi lấy trộm chìa khóa sao?!"

"Im hết đi!" Andrew hết sức bực bội quát lớn, đúng là đám tù nhân lắm lời mà. "Ai nói tôi bảo mấy người lấy trộm, ý tôi nói chính là kiểm tra chưa kĩ! Vẫn còn một chỗ chưa được kiểm tra!"

"Là chỗ nào? Là chỗ nào!"

"Phải đó, là chỗ nào chứ?!"

"Chẳng phải... chính là phòng của ba người kia sao!" Chỉ tay về phía ba người là Ray, Kai và Leo, cậu nở một nụ cười gian, nói lớn.

Ánh mắt mọi người đổ dồn theo hướng cậu chỉ, toàn bộ chĩa về phía ba người họ. Rất nhanh đã có một tù nhân lên tiếng phản bác. "Không bao giờ có chuyện lão đại lấy trộm chìa khóa. Việc này thật nhảm nhí!"

"Nhảm nhí!" các tù nhân khác thấy vậy cũng lớn giọng hưởng ứng, lại ầm ầm lên.

Má, gì chứ! Đến như vậy mà đám người ngu ngốc này vẫn còn ủng hộ hắn! Andrew tức muốn giậm giậm chân!

"Hê." phản ứng của Leo ngược lại không hề lo lắng mà còn cười tít mắt. "Nè. Bị người ta nghi ngờ rồi kìa!"

"Tao chỉ muốn mau chóng xong cái việc nhảm nhí này để về ngủ một giấc." Kai đút tay vào túi, biểu tình cà lơ phất phơ.

"Cậu ta..." ánh mắt như dồn tại trên người Andrew, nhìn nét mặt cậu ta, Ray giống như ngộ ra điều gì đó, sắc mặt liền trùng xuống một cách khó coi.

Nhờ Andrew công kích. Phòng ngủ của ba người duy nhất chưa bị kiểm tra cuối cùng bị lục tung. Và không hề ngoài dự đoán, chìa khóa được tìm thấy giấu trong quần áo của Ray Walker.

"Này! Mấy người có não không vậy?! Ray sẽ không bao giờ làm chuyện đó!" Leo nhìn hai quản giáo áp giải Ray đi, một bụng hỏa hét lớn. Nếu không có Kai giữ lại, hắn đã sớm đánh cho hai tên đó lăn ra đất rồi.

"Leo, thôi đi. Ray chính là bị người hãm hại, chuyện này đã quá rõ ràng rồi."

Trong mọi tình huống mà vẫn bình tĩnh được, điều này khiến người khác phải kính nể ở Kai.

"Quản giáo, ông hãy điều tra kĩ lại việc này. Ray không bao giờ tự mình làm việc thiếu suy nghĩ như vậy cả."

"Ha! Bằng chứng rõ ràng như vậy, còn dám nói không làm!" Andrew đứng cạnh Joseph, càng được nước nói tới.

"Mày... Thằng khốn, là mày phải không!" nhìn vẻ mặt đắc thắng của cậu, Leo tức điên lên định xông tới đấm thẳng vào mặt Andrew.

"Oái!" vội né cú đấm kinh hồn đó, Andrew nép sau lưng Joseph. "Này, ông mau dẫn đám người không biết tốt xấu đó đi đi. Nhốt hắn vào biệt giam luôn cũng được!"

Dù rất bất đắc dĩ trong việc này, nhưng vì bằng chứng đã rõ như ban ngày, Joseph cũng không thể làm gì khác. "Giải đi!"

Đeo còng tay số 8, bị hai người áp giải bằng súng đưa đi, Ray không một chút chống cự, nhưng nét mặt thì hết sức khủng bố.

Nếu không có người tại đây, khẳng định Andrew sẽ bị giết không toàn mạng.

Tiểu quỷ này, giở nhiều trò hãm hại hắn như vậy, hẳn cũng tốn không ít sức. Xem ra nếu không dạy dỗ cậu ta một chút, cậu ta sẽ không biết điều đây.

Bạn đang đọc Giam Cầm Trái Tim sáng tác bởi TiểuSỏaQuaĐángIu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuSỏaQuaĐángIu
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.