Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mễ thị lại đến

Phiên bản Dịch · 1474 chữ

Thời điểm Diệp Cẩm quay về nhà đã qua buổi trưa.

Lý thị đã làm cơm xong, đợi mãi vẫn không thấy nàng về đang chuẩn bị ra cửa đi tìm. Đúng lúc này Diệp Cẩm đẩy cửa ra đi vào, "Nương ta đã quay về."

"Rốt cuộc ngươi cũng đã trở lại." Lý thị thấy nàng quay về lúc này mới an tâm, nhịn không được trách mắng," Ngươi chạy đi chỗ nào vậy, cả buổi trưa cũng không biết quay về ăn cơm?"

Lý thị hiểu rõ Diệp Cẩm, nàng đến Diệp gia thôn lâu như vậy, trừ bỏ có mối quan hệ tốt vớ Vương tẩu tử cách vách ra cũng không có giao tình với người nào khác nữa, ở bên ngoài ngậm bồ hòn.

"Nương không cần bận tâm, ta cũng không phải là tiểu hài tử, còn có thể bị người khác bắt nạt hay sao?" Diệp Cẩm hiểu rõ lo lắng của Lý thị nên cố tình nói đùa, "Vừa rồi ta mới đi la cà tới nhà Xuân thúc. Khoảng thời gian trước phụ thân cùng làm công với vài người, thúc đã hỗ trợ giúp đem phụ thân trở về, chúng ta vẫn chưa có mời người ta đến nhà ăn cơm mà?"

Diệp Cẩm đi vào trong phòng bếp múc ít nước đổ vào chậu gỗ rửa tay trước rồi lại nói tiếp, "Ta là đi qua nói với Xuân thúc một tiếng để buổi tối hắn sang nhà chúng ta ăn bữa cơm, thuận tiện mời hắn thông báo cho những người ngày đó đã giúp đỡ một tiếng cùng nhau qua đây. Mọi người ở trong thôn ta vẫn không quen biết hết nên không biết bữa đó đã có những người nào đã đưa tay ra giúp nên chỉ có thể làm phiền hắn giúp đỡ. Vì thế mới trì hoãn lại lâu như vậy."

Lý thị nghe nàng nói thế này, lúc này mới nhớ tới gốc rễ chuyện này, "Là ta suy nghĩ không chu toàn, lâu như vậy cũng không nhớ tới chuyện này. Nếu như ngươi không nói thì ta thật sự quên mất." Bà dùng sức vỗ vỗ cái đầu, lắc đầu, "Thật đúng là đầu heo mà, ta thật là hồ đồ."

Diệp Cẩm không để ý mỉm cười, "Ai muốn đến đều như nhau, dù sao đã mời là được không thể để nợ nhân tình người ta." Nàng rửa tay xong dùng khăn lau khô, "Nương, chúng ta ăn cơm đi, bụng ta đã đói rồi.' Nàng chép chép môi lộ ra dáng vẻ đáng thương.

Lý thị nghe vậy vội vã vào nhà dọn cơm và đồ ăn lên, một mặt khác gọi Diệp Như và Diệp Qúy đang ở trong phòng ra ngoài ăn cơm, chuyện này mới coi như là cho qua.

Gần đây Lý thị nấu cơm luôn luôn tiết kiệm cho biết rõ hiện tại trong nhà có chút tiền mà bà vẫn như trước cực kì tiết kiệm. Cơm trưa chỉ vỏn vẻn làm chút cháo đơn giản, bên trong thả thêm vài cọng rau xanh non nớt, lại bởi vì lo lắng cho Diệp Song Căn đang dưỡng bệnh nên nấu càng thêm loãng.

Điều này làm cho thói quen của Diệp Như và Diệp Qúy được ăn đồ ăn ngon do Diệp Cẩm làm trở nên không quen, ngay cả Diệp Cẩm cũng không thích ứng được.

Cái gọi là từ thanh đạm đến xa hoa thì dễ, còn từ xa hoa đến thanh đạm mới là khó. Đây đúng là đạo lý này.

Lúc đang ăn cơm, Lý thị lại nhắc tới một việc, Lúc nãy ngươi vừa mới ra cửa, nhị thẩm ngươi lại tới đây một chuyến."

"Tới đây làm gì?" Diệp Cẩm hỏi cũng không thèm ngẩng đầu lên, kì thật không cần hỏi cũng có thể đại khái đoán được. Chẳng qua là đòi bạc đòi lương thực, chẳng qua chung quy chỉ có vài trò bịp bợm đó.

Qủa nhiên Diệp Như xen mồm vào nói, "Còn có thể làm gì chứ, đến để đòi bạc đó. Lần trước chúng ta đi lên trấn trên không phải bắt gặp nhị thẩm cũng đi sao, nói là mời đại phu cho tổ mẫu đó, để chúng ta ra tiền thuốc thang nhưng thật đúng là có công phu sư tử ngoạm, thoáng cái liền kêu nhà ta đưa ba mươi lượng bạc, bà ta như thế nào lại không đi chém giết giật lấy luôn đi." Diệp Như khinh thường, tiếp tục ăn cơm.

Diệp Cẩm thật sự tò mò hỏi, "Các ngươi không đưa cho bà ta không nháo lên à?" Nàng biết Lý thị tuyệt đối sẽ không đáp ứng đưa số bạc nhiều như thế cho nhị thúc, dựa theo bộ sách võ thuật của một nhà nhị thúc trước kia hẳn là nên quấn lấy náo loạn đến chết cũng không đi mới đúng, hôm nay thế nào lại không còn bộ dạng ầm ĩ như trước?"

Diệp Như bĩu môi, "Đương nhiên là không cho, chỉ là hôm nay nhị thẩm thật sự có điểm quái lạ, vậy mà nói một tiếng liền đi, dáng vẻ còn đáng thương. . . . . . . . . " Hoàn toàn không giống như phong cách bình thường của một nhà bọn họ.

Diệp Cẩm cảm thấy thật mới mẻ nha, "Còn có cả chuyện này à?" Nàng quay đầu lại dùng ánh mắt hỏi Lý thị và Diệp Qúy thấy cả hai người đều gật đầu. Lúc này mới cười, "Hừ, tổ mẫu không phải thật sự bị bệnh nan y đó chứ." Bằng không Mễ thị cũng không thể có phản ứng đến mức này.

Lý thị lắc đầu," Không thể có khả năng này, Mễ thị kia có thể ngươi không hiểu rõ nhưng ta đây thật sự hiểu rõ. Nếu như tổ mẫu ngươi thật sự bệnh nặng đoán chừng bà ta là người cao hứng nhất, bảo đảm tràn đầy khí lực vui vẻ đi đến nhà chúng ta đòi, bạc làm gì mà giả bộ làm dáng vẻ đáng thương như thế." Bà càng nghĩ càng thấy không có khả năng lại lắc đầu, "Ta thấy bệnh này bảy tám phần chính là giả bộ, chỉ là không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì."

Mọi người trogn nhà nghe bà nói xong đều trầm mặc đi, bầu không khí có chút nặng nề.

Diệp Cẩm tiếp xúc với Mễ thị không nhiều nên cũng không hiểu rõ nhiều, chỉ biết đây chính là một cực phẩm. Nghe Lý thị nói thế này nàng cũng không rõ ràng, chỉ có thể an ủi cả nhà, "Quên đi quên đi, chúng ta việc gì phải nghi ngờ chuyện này, tới thời điểm náo ầm ĩ tự nhiên liền hiểu rõ. Mau ăn cơm thôi, binh đến tướng đỡ không có chuyện gì không giải quyết được. Ăn cơm thôi!"

Diệp Cẩm nói xong liền cùng Lý thị tán gẫu xem buổi tối mời khách thế nào đem chuyện này lướt qua.

Chủ đề được mở ra, không khí tự nhiên cũng từ từ biến đổi dễ chịu hơn không ít.

Cả nhà ăn cơm trưa xong xấp xỉ đến gần giờ mùi, bầu trời tháng mười một tối đi sớm hơn. Buổi tối mời cơm người ta nên cần phải tranh thủ trời còn sáng làm xong đồ ăn. Thừa dịp trời còn sáng ăn không tốn dầu thắp đèn. Vì thế sau khi ăn cơm xong Diệp Cẩm tựa hồ đã bắt đầu nghĩ tới nấu món gì đãi khách, sau đó chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Theo ý kiến của nàng, chuyện mời khách ăn cơm cần phải bỏ ra không được tiếc, cố gắng để người được mời ăn ngon. Diệp Cẩm ghét nhất chính là một mặt mời người khác ăn cơm, nhưng mặt khác lại không chịu lấy đồ ăn ngon ra chiêu đãi người khác như vậy còn không bằng đừng mời.

Nàng đem con thỏ rừng hai ngày trước đã được xử lí cắt ra một khối ngon lại lấy một con gà rừng. Bởi vì mấy loại thịt này đã được Lý thị ướp muối rồi đem phơi gió nên Diệp Cẩm đem bỏ vào trong nước rửa qua trước rồi để buổi tối dùng.

Sau đó nàng lại đi ra vườn ra phía sau nhà hái chút rau xanh rửa sạch để dùng, sau đó lại chọn một ít khoai lang, đậu tương, đậu phộng mỗi loại hoa màu này lấy ra một ít. Mùa đông vốn dĩ các loại thức ăn đều rất ít, chỉ có thể dùng mấy loại ngũ cốc hoa màu biến đổi đa dạng mà làm mới không có keo iệt bủn xỉn.

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.