Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm sâu nồng đậm

Phiên bản Dịch · 1623 chữ

Trên khuôn mặt đỏ ửng của Diệp Cẩm ánh mắt long lanh ngay cả nhìn Tiêu Duyên một cái cũng không có can đảm:" Tiêu đại ca . . . . . . . . Ta . . . . . . . . . . . Ta." Cái này làm sao mà nói đây, thật sự là mất mặt mà,

Nhưng mà không nói lại không được, Diệp Cẩm dứt khoát lấy tay che mặt, mất mặt nói:" Tiêu đại ca . . . . . . . . Nguyệt sự lần đầu tiên của ta tới." Nàng che mặt thật kĩ, trong miệng ấp úng nói xong liền vùi đầu trốn, một chút cũng không dám nhìn xem phản ứng của Tiêu Duyên.

Bầu không khí xung quanh dường như ngưng lại.

Mặc kệ xấu hổ đến không chịu được, Diệp Cẩm không thể không ngẩng đầu lên nhìn hắn

Lúc này Tiêu Duyên triệt để ngây ngẩn cả người.

Mặt hắn cũng giống như Diệp Cẩm đỏ đến nỗi có thể chảy máu ra. Chuyện tư mật lần đầu tiên của nữ hài tử hắn cũng là lần đầu tiên mới trải qua nhưng mà nhiều ít gì hắn cũng hiểu rõ một chút.

Vậy . . . . . . . . hiện tại hắn phải làm sao giờ?

Trong đầu Tiêu Duyên trống rỗng.

Qua một lát sau, hắn xoay người đứng lên, Diệp Cẩm nhìn thấy hắn đi lại phía nàng, mặt vẫn còn đỏ đưa tay về hướng nàng:" Nếu không . . . . . . . . . suốt đêm nay ta đưa ngươi trở về." Đây là biện pháp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra được. Hắn cõng nàng đi sẽ nhanh hơn, không sai biệt lắm thì khoảng hơn một canh giờ có thể về tới thôn.

Quay về? Diệp Cẩm ngơ ngác sửng sờ mở to mắt nhìn hắn.

Lần đầu tiên Tiêu Duyên trông thấy bộ dạng này, trong lòng nhịn không được sinh ra sự thương yêu, nhìn nàng lúc này giống như nai con tội nghiệp hoàn toàn khồng còn khả năng suy xét. Hắn cũng không thèm trưng cầu ý kiến của nàng vươn tay ôm lấy nàng.

Diệp Cẩm theo bản năng giật mình, đưa tay che lấy phần mông.

Ai ngờ Tiêu Duyên lại cẩn thận đem y phục ban đầu trên người nàng xê dịch đi, sau đó dùng một mảnh vải che lại cho dù hắn không nhìn thấy thì cũng hiểu được ở phía nhất định đã nhuộm đỏ rồi đứng dậy ôm nàng đi ra ngoài.

Chờ Tiêu Duyên ôm nàng phiêu phiêu nhảy xuống đất bị gió lạnh thổi vào, rốt cuộc lúc này Diệp Cẩm mới tỉnh táo lại, "Tiêu đại ca, ngươi chờ đã." Nàng giữ chặt y phục trước ngực Tiêu Duyên, hốt hoảng ngẩng đầu nhìn hắn:" Chúng ta quay trở về trong đêm, tiểu Qúy phải làm sao . . . . . . . . . Để một mình hắn ở chỗ này ta không yên tâm . . . . . . . . . . ." Vạn nhất xảy ra chuyện gì . . . . . . . . . .

"Không sao." Tiêu Duyên không ngừng bước đi, đem cả người Diệp Cẩm giấu ở trong lồng ngực mình có gắng hết sức để nàng không bị gió thổi tiếp tục đi về phía trước:" Đợi sau khi đưa ngươi trở về xong, ta lập tức quay về đây ngay, ngươi yên tâm sẽ không có chuyện gì đâu."

"Nhưng mà . . . . . . . . ." Diệp Cẩm còn muốn nói gì đó nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt sâu thâm trầm như mực của Tiêu Duyên toàn bộ lo lắng phảng phất trong nháy mắt hóa thành hư ảo, thật khó hiểu nàng cảm thấy an tâm hơn.

Đúng nha, hắn cam đoan nói không xảy ra chuyện gì, nàng còn có cái gì không yên tâm nữa chứ? Hắn nói sẽ quay về với tiểu Qúy khẳng định sẽ không có việc gì xảy ra,

Diệp Cẩm thả lỏng tâm tư không nhắc lại nữa, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng hắn.

Đêm khuya, bóng đêm trầm lặng, trong bầu không khí yên lạnh có một cỗ hàn khí lạnh rét thấu xương, vừa mới mưa xuống nên bùn đất phía dưới càng thêm lầy lội nhưng bởi vì phía dưới kết một tầng băng, đi cọt kẹt ở phía trên ngược lại dễ dàng không ít.

Bởi vì thời tiết quá lạnh sợ nàng bị nhiễm lạnh nên Tiêu Duyên dùng nội lực gia tăng tốc độ nhưng bước chân lại trầm ổn dị thường. Diệp Cẩm được hắn ôm ở trong lòng, ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người hắn, bụng dưới cảm giác giống như không còn đau dữ dội nữa, toàn thân cảm thấy ấm áp dễ chịu, dần dần nàng lại có chút buồn ngủ.

Sau đó có lẽ thật sự quá mệt, Diệp Cẩm cứ như vậy ngủ đi.

Tiêu Duyên vừa đi vừa cảm giác được hô hấp của người trong lòng ngực dần dần ổn định lại, hắn theo bản năng thả chậm bước chân sợ đahs thức nàng.

Bóng đêm nồng đậm, trên bầu trời sau khi trải qua cơn mưa kì lạ xuất hiện mặt trăng giữa không trung treo cao trên ngọn cây.

Tiêu Duyên lợi dụng màn đêm lần đầu tiên đem tiểu nha đầu này đánh giá tỉ mỉ.

Làn da nàng rất trắng dưới ánh trăng phiếm một tầng ánh sáng mỏng manh, cơ hồ non nớt đến nỗi có thể bóp ra nước. Dung mạo của nàng thật ra cũng không quá tinh xảo nhưng lại thắng ở có ý vị. Tiêu Duyên lại nhớ đến dáng vẻ nàng mỗi khi cười lên, lông mày cong cong liền giống như trăng non trên bầu trời lúc này bất giác khiến cho tâm tình người khác vui vẻ theo. Còn có chiếc mũi khéo léo xinh xắn, đôi môi đầy đặn tựa như cánh hoa vẫn luôn thu hút ánh mắt của hắn.

Không biết nếm thử có cảm giác như thế nào?

Tiêu Duyên chỉ vừa mới nghĩ tới, miệng lưỡi liền có chút khô, trên mặt không khỏi hiện lên một tia ửng đỏ lan ra tới cả mang tai.

Nghĩ cái gì thế này? Chẳng phải là lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn hay sao? Tiêu Duyên cười tự giễu bản thân mà ở một nơi khác trong tâm có một thanh âm kêu gào, thử một chút, chỉ một chút thôi . . . . . . .

Trong lòng hắn rối rắm.

Cuối cùng vẫn là không thể nhịn được, chầm chậm cúi đầu xuống . . . . . . . . .

Động tác của hắn rất dịu dàng chỉ sợ làm nàng tỉnh giấc, chậm chạp cúi lưng xuống, chậm chạp tiến lại gần, mắt thấy sắp chạm vào khuôn mặt nàng.

Ai biết được lúc này Diệp Cẩm như thế nào lại đột nhiên hướng mặt cọ cọ vào trong lồng ngực hắn.

Đột nhiên như vậy làm Diệp Cẩm hoảng sợ, thiếu chút nữa là thiên hạ trong lòng thoáng cái liền muốn rơi xuống.

Cuối cùng đợi hắn ổn định tinh thần lại cúi đầu trông nom, thiên hạ trong lòng không còn cọ quậy lại lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.

Thì ra không phải tỉnh giấc, dọa hắn một hồi.

Khóe môi Tiêu Duyên cong lên bất đắc dĩ cười. Tiểu nha đầu này ngay cả ngủ cũng không để hắn đụng vào.

Thôi bỏ đi bỏ đi, dù sao cũng không cần vội trong nhất thời. Tiểu nha đầu này sớm hay muộn gì cũng sẽ trở thành thê tử của hắn. Đợi đến lúc đó danh chính ngôn thuận, hắn muốn như thế nào liền . . . . . . . . . .

Tiêu Duyên ôm Diệp Cẩm, một lúc lâu sau rốt cuộc đã về tới Diệp gia thôn.

Hắn trực tiếp ôm nàng nhảy qua hàng rào vào trong sân viện đi đến giữa cửa lúc này không cam lòng đánh thức nàng:" Cẩm nương, dậy thôi." Âm thanh dịu dàng lại giống như dỗ dành tiểu hài tử.

Diệp Cẩm ở trong lòng hắn ngủ đến mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy bản thân như đang chôn vùi ở trong ổ chăn xung quanh ấm áp dễ chịu, nàng ở trong "chăn" cựa quậy cả nửa buổi cũng không mở mắt tỏng miệng lẩm bẩm giống như con lợn nhỏ đang ngủ say.

Tiêu Duyên buồn cười, không nhẫn tâm lại kêu nàng nữa nhưng mà không kêu không được. Cuối cùng hắn lại kêu hai tiếng, rốt cuộc Diệp Cẩm mới mơ màng mở mắt ra.

Diệp Cẩm mở to mắt, đầu tiên ngây người một lúc, mãi cho đến khi ngẩng lên nhìn thấy Tiêu Duyên mới nhớ tới bản thân còn ở trong lòng hắn, nhanh chóng kêu hắn đem nàng bỏ xuống.

Tiêu Duyên để nàng xuống trên mặt đất thuận tiện đem y phục cột lại bên hông nàng. Diệp Cẩm rời khỏi sự ấm áp trong lồng ngực hắn không khỏi bị gió lạnh thổi đến run người lại lưu luyến cái ôm của hắn:" Ân . . . . . . . . . Tiêu đại ca . . . . . . . . . . . ."

"Vào đi." Động tác Tiêu Duyên tự nhiên sờ sờ tóc nàng ngăn cản nàng nói đa tạ:" Tranh thủ vào nhà thay y phục, lúc này cũng đừng để bị nhiễm lạnh. Ta còn phải vào trong núi đón tiểu Qúy trở về. Bằng không nửa đêm hắn thức dậy không thấy chúng ta sẽ hoảng sợ."

Diệp Cẩm cũng không hề né tránh tay hắn, tùy ý để hắn ôn nhu xoa tóc nàng gật đầu ừ một tiếng sau đó nhìn hắn xoay người rời đi. /Gioongs như chỉ qua một đêm, cảm giác của bọn họ trong lúc đó đã thay đổi, hai bên không cần nói ra đều hiểu rõ lòng nhau.

Đợi Tiêu Duyên đã đi xa, nàng mới xoay người nhỏ giọng gõ cửa:" A Như, a Như, mau tỉnh dậy, mở cửa cho tỷ."

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.