Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức tỉnh đi, vĩnh hằng chi thụ (phần 1)

Phiên bản Dịch · 2312 chữ

Diệp Âm Trúc cười ha hả nói:

- Ta không phải đã trở về rồi sao. Nghe nói, ngươi đã là thân vương. Chuyện

gì đã xảy ra vậy? Chẳng lẽ Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc chuẩn bị nhường vương vị

cho Hương Loan sư tỷ sao? Việc này hình như không phù hợp lắm với quy củ của

Mễ Lan đế quốc thì phải.

Phí Tư Thiết Lạp cũng không phải người ngòai đối với Diệp Âm Trúc, hắn chính

là cháu họ của Tần Thương. Vậy nên Diệp Âm Trúc vừa thấy hắn lập tức hỏi ngay

nghi ngờ trong lòng mình.

Phí Tư Thiết Lạp cười ha hả, nói:

- Là ta chủ động yêu cầu giải trừ địa vị hoàng trữ (hoàng tử sẽ kế thừa ngôi

vua ~ thái tử). Có điều hiện giờ hoàng trữ không phải là ta, mà cũng chẳng

phải là tỷ tỷ của ta.

Diệp Âm Trúc sửng sốt nói:

- Chẳng phải Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc chỉ có hai ngươi là con sao? Còn ai nữa

chứ?

Phí Tư Thiết Lạp nói:

- Chẳng lẽ phụ hoàng già nua của ta không thể có con nữa sao? Sau khi ngươi

mất tích không lâu thì ta đã có thêm một đệ đệ. Hiện giờ hắn mới là hoàng trữ

của Mễ Lan đế quốc chúng ta.

- Đệ đệ?

Diệp Âm Trúc giật mình nhìn Phí Tư Thiết Lạp.

- Hoàng trữ quan hệ tới toàn bộ tương lai của quốc gia. Tây Nhĩ Duy Áo thúc

thúc sao có thể sơ suất như vậy? Tính đi tính lại thì đệ đệ này của ngươi vẫn

chưa tới ba tuổi. Một đứa trẻ như vậy sao có thể trở thành hoàng trữ của quốc

gia được?

Phí Tư Thiết Lạp cười nói:

- Ta biết ngay là ngươi sẽ có vẻ mặt này mà. Nhưng ngươi có biết, khi phụ

hoàng đưa ra quyết định này, bất kể là văn võ đại thần của Mễ lan đế quốc đều

bỏ phiếu tán thành. Đến những lực lượng kiên quyết không tán thành nhất là Tây

Đa Phu Nguyên Soái và Áo Lợi Duy Lạp Nguyên Soái sau khi được phụ hoàng khuyên

bảo cũng thay đổi chủ ý. Bởi vậy nên đệ đệ ta mới có thể vững vàng ngồi vào vị

trí hoàng trữ, không ai có thể lay động nổi.

Diệp Âm Trúc nhìn vẻ mặt tươi cười của Phí Tư Thiết Lạp, trong lòng cảm thấy

rất khó hiểu. Phí Tư Thiết Lạp có lẽ không quá xuất sắc, nhưng cũng tuyệt đối

không phải là kẻ tầm thường. Lúc đầu, khi hắn còn đang xây dựng cơ sở trên lục

địa, được cả Phí Tư Thiết Lạp và Hương Loan ủng hộ mới có thể đại hiển thân

thủ ở Khoa Ni Á Thành và Cầm Thành, đánh lui thú nhân Khiếp lược quân đoàn.

Những quyết định của Phí Tư Thiết Lạp hoàn toàn có thể so với những quân chủ

xuất sắc nhất. Chỉ cần trải qua ma luyện, hẳn là sẽ không thua kém Tây Nhĩ Duy

Áo đại đế chút nào. Vậy mà hắn lại chịu để cho một đứa bé chưa tới ba tuổi

thay thế, điều này khiến trong lòng Diệp Âm Trúc không khỏi có chút khó chịu.

- Phí Tư Thiết Lạp, Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc quyết định như vậy, chẳng lẽ

ngươi không phản đối sao? Không được. Ta phải mau chóng tới Mễ Lan đế quốc một

chuyến, thương lượng chuyện này cẩn thận với Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc. Một đứa

bé ba tuổi có thể làm được những gì? Địa vị hoàng trữ không phải là chuyện

đùa. Mặc dù tiềm lực của đệ đệ ngươi rất lớn nhưng cũng phải chờ tới khi hắn

trưởng thành mới có thể cạnh tranh với ngươi được.

Phí Tư Thiết Lạp bị vẻ nghiêm trọng của Diệp Âm Trúc dọa cho hoảng sợ:

- Đừng, đừng đi. Lão đại, ngươi ngàn vạn lần đừng nên xúc động. Chẳng phải là

ta vừa nói với ngươi rằng chuyện này là do ta chủ động đề xuất sao. Ngươi chưa

từng gặp đệ đệ của ta, rất khó có thể tưởng tượng nổi sự lợi hại của hắn. Hơn

nữa, cho tới giờ ta vẫn chưa từng có ý muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế của phụ

thân. Quyền lực đối với ta như gió thoảng mây bay. Không bị hạn chế, không bị

áp lực, muốn làm gì thì làm. Nếu không phải vì bị hạn chế bởi thân phận, ta

còn định tới Cầm Thành của ngươi tìm một chức vị nữa cơ.

Diệp Âm Trúc nhíu mày hỏi:

- Chẳng lẽ đệ đệ chưa tới ba tuổi của ngươi còn xuất sắc hơn ngươi sao?

Phí Tư Thiết Lạp nghiêm mặt nói:

- Đương nhiên, hơnnữa còn xuất sắc hơn rất nhiều. Ngươi không biết đệ đệ của

ta thần kỳ tới mức nào đâu. Khi hắn mới một tuổi đã được coi là thần đồng của

Mễ Lan đế quốc chúng ta. Chúng ta đều cho rằng hắn là thần tử mà trời cao ban

cho Mễ Lan đế quốc. Khi hắn mới ra đời đã không giống với những đứa trẻ bình

thường khác. Đứa trẻ khác thì chỉ biết khóc còn hắn lại cười suốt một tháng

liền. Được một một tháng tuổi, hắn đã học nói, ba tháng đã biết chữ. Khi hắn

được một tuổi thì gần như đã có trí lực của một đứa bé năm, sáu tuổi. Mặc dù

bây giờ hắn chưa tới ba tuổi nhưng đã có thể học cùng với những đứa trẻ mười

mấy tuổi. Thậm chí ngay cả viện trưởng Phất Cách Sâm cũng đang chuẩn bị chờ

hắn đủ năm tuổi là phá lệ cho hắn vào Mễ Lan Ma Vũ Học Viện học tập quân sự và

chính trị.

Diệp Âm Trúc nhìn Phí Tư Thiết Lạp vẻ không tin nổi, hỏi:

- Sao có thể như vậy được? Một đứa bé chưa tới ba tuổi sao có thể có trí lực

của bọn trẻ mười mấy tuổi chứ?

Phí Tư Thiết Lạp cười khổ nói:

- Nếu trước khi đệ đệ ta ra đời mà có người nói với ta như vậy thì ta cũng sẽ

tuyệt đối không tin. Nhưng khi ngươi thực sự nhìn thấy hắn sẽ rõ. Ta tuyệt đối

không thổi phồng quá mức đâu. Mặc dù hắn mới chỉ là một đứa bé chưa tới ba

tuổi nhưng từ trong ánh mắt của hắn, ta có thể cảm nhận được sự sâu sắc và cơ

trí. Việc này quả thực không thể tin nổi. Ta có thể khẳng định, nếu hắn tiếp

tục trưởng thành như vậy, hắn nhất định sẽ trở thành vị quân chủ vĩ đại nhất

trong lịch sử Mễ Lan đế quốc. Một vị quân chủ không ai có thể so sánh nổi.

Diệp Âm Trúc lặng lặng nhìn Phí Tư Thiết Lạp, trong lòng suy tính rất nhanh

những lời vừa được nghe. Hồi lâu sau hắn mới ngẩng lên, thở dài một tiếng,

nói:

- Nếu ngươi nói như vậy, khi có thời gian, ta nhất định phải đi gặp đệ đệ của

ngươi. Hắn có thể chinh phục cả quân chính (quân sự, chính trị) hai giới của

Mễ Lan đế quốc, có vẻ thực sự là thiên tài.

Phí Tư Thiết Lạp cười ha hả nói:

- Trước khi ta tới đây, ta đã từng hỏi đệ đệ thiên tài của ta. Ta hỏi hắn,

khi hắn lớn lên sẽ tu luyện ma pháp hay vũ kỹ? Ngươi đoán xem hắn đã nói gì?

Diệp Âm Trúc nghi hoặc nhìn Phí Tư Thiết Lạp, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi.

Phí Tư Thiết Lạp cười ha hả nói:

- Tiểu tử đó nói: ma pháp và vũ kỹ là thứ thô tục, chỉ những kẻ vũ phu mới

lựa chọn. Hắn rất coi thường. Hắn muốn làm người thao túng bọn vũ phu đó chứ

không phải là trở thành một người trong đó, cho nên sẽ không học bất cứ ma

pháp hay vũ kỹ nào. Hắn tin rằng sức mạnh của trí tuệ mới là thứ vĩ đại nhất

trên thế giới. Ngươi nói xem, đây có phải là lời nói của một đứa bé chưa tới

ba tuổi không?

Diệp Âm Trúc trợn mắt há hốc mồm nhìn Phí Tư Thiết Lạp, trong lúc nhất thời

không biết nói gì. Nếu thực sự đúng như hắn nói, vậy thì đứa bé chưa tới ba

tuổi này thực sự là đáng sợ.

Đáng tiếc, bản thân vẫn còn phải quan tâm tới Tần nhi, còn có sự việc ở thâm

uyên (vực sâu) vị diện chờ xử lý. Nếu không, hắn thực sự muốn tới Mễ Lan thành

xem đứa bé này rốt cuộc xuất chúng tới mức nào.

- Tốt. Nếu ngươi đã nói đó là vấn đề nội bộ của Mễ Lan đế quốc, ta sẽ không

tham dự ý kiến nữa. Có điều, đứa bé như tờ giấy trắng, khi dạy dỗ hắn phải

khéo léo và kiên nhẫn, để hắn phát triển toàn diện theo hướng thiện lương.

Phí Tư Thiết Lạp nói:

- Đó là điều đương nhiên. Bây giờ, vây quanh hắn là mười vị sư phụ cung đình.

Những vị sư phụ này đều yêu thương hắn hết mực. Lúc đầu, khi nghe nói là phải

dạy một đứa bé ít tuổi như vậy, bọn họ đều rất không muốn. Nhưng khi phụ hoàng

ta đích thân thỉnh cầu, họ mới chịu tới dạy đệ đệ của ta. Nhưng sau đó thì

chẳng ai chịu rời đi nữa, bởi vì tiểu tử đó thực sự là quá thông minh. Các sư

phụ cung đình này đã tốn không ít năng lượng để dạy dỗ nó. Khi phụ hoàng tuyên

bố đưa hắn trở thành hoàng trữ, những sư phụ này của hắn đã toàn lực ủng hộ.

Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói:

- Được rồi. Không nói chuyên này nữa. Ngươi từ xa đến, ta phải bố trí cho

ngươi nghỉ ngơi.

Phí Tư Thiết Lạp lắc đầu, cười nói:

- Không cần. Ta phải mau chóng quay trở lại Mễ Lan thành báo tin tức của

ngươi cho phụ hoàng. Bây giờ có truyền tống môn nên từ Mễ Lan thành tới đây

rất nhanh, có gì khổ cực đâu. Thấy ngươi là ta đã thỏa mãn lắm rồi. Hơn nữa,

ta cũng muốn mau trở về để chơi đùa với tiểu đệ đệ của ta nữa chứ. Ngươi biết

không, tiểu tử đó đáng yêu lắm. Trong hoàng cung, không ai là không thích hắn.

Phụ hoàng cưng hắn tới mức ta cũng phải có chút ghen tị.

Phí Tư Thiết Lạp cũng không nói lâu, chỉ hàn huyên với Diệp Âm Trúc một chốc.

Khi những người của Cầm thành tiếp nhận tất cả các vật tư xong, hắn lập tức

rời đi. Đúng thật, Diệp Âm Trúc trở về là một tin tức cực kỳ trọng yếu đối với

Mễ Lan đế quốc, cũng là hỉ sự rất lớn. Khó trách hắn không kiên nhẫn nổi mà

muốn đem tin tức này báo cáo sớm nhất.

Dõi theo Phí Tư Thiết Lạp biến mất trong truyền tống môn của Cầm Thành, Diệp

Âm Trúc mới khôi phục tinh thần. Hắn chưa có thời gian nghĩ tới việc Mễ Lan đế

quốc thay đổi hoàng trữ. Với địa vị hiện tại của Cầm Thành, bất kể Mễ Lan đế

vương tương lai là ai cũng không thể chia lìa sự hợp tác giữa hai bên. Mà hắn

bây giờ còn có rất nhiều chuyện trọng yếu phải làm, trong đó việc quan trọng

nhất là phải mau chóng trở về Pháp Lam.

Sau trận cuồng hoan tối qua, Tử và Áo Lợi Duy Lạp đã lặng lẽ cáo biệt, rời

khỏi Cầm Thành từ sáng sớm. Bọn họ, một người là Đế vương, một người là Nguyên

sóai, còn rất nhiều việc phải xử lý. Huynh đệ gặp nhau dù rất vui mừng, nhưng

bọn họ đều phải quay trở về lãnh địa của mình.

Không thể không nói, truyền tống môn đã loại bỏ mọi khoảng cách. Ít nhất, trừ

Phật La quốc, ở các nước phía bắc đều đã có truyền tống môn liên thông với Cầm

Thành, hòan toàn có thể liên thủ, giúp đỡ lẫn nhau rất dễ dàng.

Nhìn một mảng xanh biếc trước mặt, ánh mắt Diệp Âm Trúc dần trở nên nhu hòa.

Trong thời tiết lạnh giá thế này, chỉ có tinh linh tộc mới có thể tạo nên thế

giới xanh ngát như vậy.

- Âm Trúc, ngươi gọi ta trở về có chuyện gì?

Thân ảnh lục sắc nhẹ nhàng hạ xuống, An Nhã vội vã từ xa quay về. Nàng vốn

đang thương lượng cùng Thái thượng trưởng lão Vị Minh về việc điều phối và sử

dụng vật tư do Mễ Lan đế quốc chuyển tới lần này. Nhưng khi được tinh linh tộc

nhân truyền tin, nói Diệp Âm Trúc đang ở tinh linh sâm lâm chờ nàng, có chuyện

trọng yếu cần thương lượng.

Bất đắc dĩ, An Nhã chỉ có thể dừng việc thương lượng lại để bay ngay về. Từ

xa, nàng đã thấy Diệp Âm Trúc đứng một mình ngẩn ngơ trước tinh linh cổ thụ.

- An Nhã tỷ tỷ, Tinh linh tộc di dân tới Cầm Thành cũng khá lâu rồi nhỉ.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói, ánh mắt hắn ngừng lại trên tinh linh cổ thụ.

Bạn đang đọc Cầm Đế của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Cẩuca
Lượt thích 1
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.