Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái chết của lão soái (phần 3)

Phiên bản Dịch · 2312 chữ

Tô Lạp nhẹ nhàng thoát ra từ trong lòng Diệp Âm Trúc

- Còn nhớ rõ ngày đó muội hỏi chàng không?

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:

- Sau khi chúng ta cứu viện Thánh Quang thành rồi, vẫn chưa có thời gian hỏi nàng. Nàng muốn nói gì?

Tô Lạp ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp đã có một tầng sương mù

- Âm Trúc, nói cho muội biết, trong sáu giác quan, chàng mất đi cái gì?

Trong sát na, thân thể Diệp Âm Trúc hoàn toàn cứng ngắc, Tô Lạp chỉ dùng 1 câu nói giản đơn nhưng phảng phất như công phá cường đại lên nguyên lực và linh hồn ngưng kết thành thực thể của hắn. Từ lúc đưa Tô Lạp quay về Cầm Thành, hắn vẫn che dấu tốt. Liên tưởng đến lúc trước tại Cầm Thành cùng Pháp Lam đánh một trận, hắn nhất thời hiểu được, nhất định là quang minh thánh nữ Mã Lệ Na nói gì đó với Tô Lạp.

Bởi vì cũng chỉ nàng tại hiện trường mới thấy được tình cảnh lúc đó, Tô Lạp cũng là cùng đi chôn Tư Long trở về mới xảy ra biến hóa.

- Tô Lạp, đừng như vậy.

Diệp Âm Trúc giơ tay lên, muốn nắm tay Tô Lạp.

Thân hình Tô Lạp khẽ di chuyển, lui về phía sau một bước, sương mù trong đôi mắt đẹp càng thêm nồng nặc.

Trong bảy ngày này, Diệp Âm Trúc tại chiến trường lẳng lặng đánh đàn, nàng như vậy một mực ở xa xa nhìn kỹ, trong thời gian bảy ngày, lòng của nàng sao có thể chịu đựng nổi.

Mỗi khi nàng nghĩ đến đôi mắt trong trẻo của Diệp Âm Trúc kia chính là vì cứu mình mà mất đi thần thái, lòng của nàng đau đớn đến không thể nào hô hấp nổi. Nàng thậm chí không biết như thế nào đối mặt với Hải Dương. Bảy ngày trôi qua, thống khổ của nàng chẳng những không theo thời gian giảm đi mà ngược lại trở nên tăng mạnh

- Âm Trúc, nói cho muội biết, trừ thị giác ra, một trong 6 cảm giác khác chàng đánh mất là cái gì?

Diệp Âm Trúc biết, chính mình đã không thể nào dấu diếm thêm nữa, nói:

- là vị giác.

- Vị giác?

thân thể Tô Lạp khẽ run rẩy một chút, trong đầu không nhịn được nhớ lại phản ứng của Diệp Âm Trúc lần đầu tiên ăn thức ăn Hải Dương làm. Lúc ấy các nàng đều tưởng rằng đó là bởi vì Diệp Âm Trúc yêu Hải Dương, sợ nàng thương tâm mới có thể cái gì cũng ăn. Nhưng bây giờ Tô Lạp mới hiểu được, trượng phu của mình đã sớm mất vị giác, mặc dù vậy, hắn vẫn gia tăng khen ngợi khi mỗi lần ăn thức ăn của tự mình làm. Âm Trúc, Âm Trúc, chàng, chàng ……

- Tô Lạp, đừng như vậy, ta không có gì. Ta thừa nhận, tại lúc vừa mất đi 2 trong 6 cảm giác, ta quả thật có chút không thích ứng, nhưng bây giờ đã không sao rồi. Ta đã rất may mắn, ít nhất ta còn sống, còn có thể ở cùng một chỗ với nàng. Đối với ta mà nói, còn có cái gì thỏa mãn hơn đây?

- Bởi vì muội, bởi vì muội. Âm Trúc, chàng biết không? Lúc đầu muội lựa chọn lặng lẽ rời đi khỏi chàng chính là sợ bởi vì chính mình sẽ mang đến tai nạn cho chàng. Nhưng cuối cùng rồi kết quả cũng như vậy. Âm Trúc, muội không biết nên như thế nào đối diện với chàng, đối diện với Hải Dương tỷ tỷ. Mất đi thị lực là nỗi thống khổ ra sao. Mặc dù lúc đầu muội cũng đoán được một chút, nhưng chàng lại thủy chung không chịu nói chân tướng cho muội. Tại sao? Âm Trúc, chàng biết không? Muội tình nguyện chết đi, cũng không muốn thấy chàng biến thành bộ dạng này, tại sao lại không cho muội chết…

Phịch một tiếng, Tô Lạp quỳ rạp xuống đất, hai tay che mặt khóc rống lên. Tự trách, bi thương, đủ loại tâm tình thống khổ không ngừng xâm nhập lòng nàng, giống như chính lời nàng nói vậy, lúc này nàng đã không biết nên như thế nào đối mặt với trượng phu của mình.

Diệp Âm Trúc đi tới trước mặt Tô Lạp, chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài màu lam của nàng:

- Ngốc ạ, nàng vẫn còn không rõ sao chứ? Ttrong lòng ta, tánh mạng của nàng quan trọng hơn so với hết thảy. Nếu như trái tim của nàng không thể yên lặng được, ta dạy cho nàng một biện pháp nhé.

Tô Lạp ngây người một chút, chậm rãi ngẩng đầu, mang theo một bộ dáng hết sức trìu mến:

- Biện pháp gì?

Diệp Âm Trúc mở ra song chưởng, ôm nàng vào trong lòng mình

- Vĩnh viễn yêu ta, chiếu cố ta, ở bên cạnh ta, vĩnh viễn phải làm cho chính mình khỏe mạnh, sinh cho ta 1 đám hài tử, vĩnh viễn làm hiền thê của ta, vĩnh viễn là mẫu thân của hài tử ta. Ta cho nàng chỉ là nỗ lực và thống khổ trong nháy mắt , mà nàng sống lại, lại phải nỗ lực cả một đời. Chẳng lẽ nàng cho rằng đối với ta như vậy vẫn còn là không đáng sao? Ta cho rằng rất đáng, kỳ thật ta vẫn là buôn bán có lời đó!

- Âm Trúc ……

Tô Lạp nhào mạnh vào lòng Diệp Âm Trúc, nước mắt lần nữa rơi xuống. Trong lòng của nàng, dưới sự bao bọc ôn nhu, ấm áp của Diệp Âm Trúc, bao thống khổ dần tan biến. Nàng thậm chí hận không thể đem thân thể của mình vĩnh viễn dung nhập vào trong thân thể Diệp Âm Trúc, gắt gao ôm lấy hắn, miệng nỉ non nói

- Vĩnh viễn yêu chàng, chiếu cố chàng, vĩnh viễn không rời khỏi chàng, vĩnh viễn làm cho chính mình khỏe mạnh, cùng chàng đồng thời già đi, sinh cho chàng một đám hài tử, vĩnh viễn làm thê tử của chàng, vĩnh viễn là mẫu thân bọn nhỏ

Diệp Âm Trúc mỉm cười, cảm thụ biến hóa nội tâm của Tô Lạp, ôm thân thể mềm mại của nàng, chậm rãi đứng lên, để nàng càng gần mình hơn, quang mang trong mắt càng thêm nhu hòa. Hắn biết, Tô Lạp đã tiếp thu thuyết pháp của mình. Đúng vậy! Còn có cái gì đáng giá hơn đâu?

kỳ thật, cho dù lúc ấy trả giá bằng chính tính mạng mình thì sao? Chỉ là một canh bạc phát sinh một chút chuyển biến mà thôi.

Thánh Quang thành.

Áo Lợi Duy Lạp ngồi đối diện Diệp Âm Trúc, ánh mắt hai người đối nhau một lúc lâu không có mở miệng.

Mặc dù sự việc chỉ mới trôi qua bảy ngày, Áo Lợi Duy Lạp đã như là một người khác. Chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trên đầu cũng đã xuất hiện tóc bạc, đôi mắt thâm thúy lúc đầu bị che kín bởi huyết sắc, hắn đã bảy ngày bảy đêm không hề chợp mắt.

Bảy ngày này, hắn thủy chung đều ở trại thương binh, dùng chính sức lực lớn nhất mình có thể an bài trị liệu cho mỗi một người bị thương. Hắn dùng công tác này để làm cho chính mình không cảm thấy bởi vì thân nhân chết đi mà trống rỗng, không để cho chính mình có thời gian thương cảm.

Lúc này, tinh thần Áo Lợi Duy Lạp buộc chặt, có thể gẫy bất cứ lúc nào, cho nên, khi Diệp Âm Trúc và Tô Lạp trở lại Thánh Quang thành, tại nhìn thấy Áo Lợi Duy Lạp liền để mọi người li khai, mang theo hắn đi tới gian tĩnh thất này.

- đại ca, thư giãn đi mà.

Diệp Âm Trúc thở dài một tiếng, hắn biết, nếu như thay đổi là chính mình, có lẽ không kiên cường bằng Áo Lợi Duy Lạp.

Áo Lợi Duy Lạp không khóc, trên mặt toát ra một tia khổ sở

- thư giãn? ta không có bi thương và thống khổ. Từ ngày ta sinh ra, tất cả mọi người nói, ta cầm bát vàng đi tới thế giới này. Ta là một phần tử của Tử La Lan gia tộc, là cháu của Mễ Lan chi thuẫn Mã Nhĩ Đế Ni. Mặc dù ta xếp sau hai vị ca ca, nhưng trí tuệ cùng thiên phú của ta cũng rất mau chiếm được ủng hộ của các thành viên gia tộc. Ngay cả hai vị ca ca dù bất cứ có chuyện gì đều chiếu cố ta, không có một chút cùng ta tranh đoạt địa vị. Tất cả mọi người cho rằng, ta sẽ là tộc trưởng Tử La Lan gia tộc.

Nhưng ngươi biết không? sinh ra tại Tử La Lan gia tộc như vậy, trong một đại gia tộc, ta thích nhất cũng không phải gia tộc địa vị, cũng không phải vũ lực cường đại. Ta thích nhất chính là ở cùng một chỗ với người nhà. Cảm giác ấm áp này, hai vị gia gia, thiếu phu nhân, phụ thân, mẫu thân, hai vị ca ca, còn có muội muội, chúng ta người một nhà cùng một chỗ, luôn là sự vui sướng nhất cuộc sống.

mười bảy năm trước, gia tộc thành viên thiếu đi hai người, phụ thân – người con duy nhất của gia gia, chết cùng mẫu thân trên chiến trường Cực Bắc Hoang Nguyên. Lúc ấy, cả nhà bi thống, gia gia cũng từ tiền tuyến về tới Mễ Lan Thành, bệ hạ tự mình ra khỏi thành nghênh đón. Gia gia không khóc, ta thậm chí không hề thấy một chút tâm tình bi thương nào trên người gia gia. Về đến nhà, gia gia chứng kiến bộ dáng chúng ta khóc, đánh chúng ta một người một cái tát, người nói cho chúng ta biết, phụ thân là sự kiêu hãnh của người, phụ thân vì đế quốc tận trung là sự báo đáp tốt nhất. Nam nhân Tử La Lan gia tộc không khóc.

lúc ấy, ta rất sợ hãi, ca ca và muội muội cũng đều rất sợ hãi. Khi đó chúng ta đều còn rất nhỏ, nhưng trong lòng ta lại thầm hận gia gia. Bởi vì là gia gia đem phụ thân và mẫu thân tới chiến trường. Nếu không, bọn họ cũng sẽ không chết. Nhưng vài ngày sau, hận ý trong ta lại biến mất. Sau khi hồi phủ, gia gia một mình trong phòng suốt ba ngày không có đi ra, không hề uống một ngụm nước, cũng không hề ăn một miếng cơm. Ba ngày sau, khi người từ trong phòng đi ra, nguyên bổn tóc ngắn Kim Sắc lại trở nên giống như tuyết trắng vậy. Bấy giờ ta còn rất nhỏ, nhưng ta lại biết, bi thương trong lòng gia gia đều trầm trọng hơn so với mỗi người chúng ta. Già nua tang tử, nhi tử duy nhất chết đi như vậy, người sao có thể không đau khổ đây?

gia gia như trước không khóc, thậm chí không hề toát ra một tia tâm tình bi thương . Lưng người vẫn thẳng tắp như trước, bờ vai của người cũng vẫn còn kiên cố mà rộng rãi như vậy. Người đi, một lần nữa trở lại với các Chiến Sĩ phương bắc Quân Đoàn. Lúc đó, về tới Thánh Quang thành, ta mới biết được, vinh quang của Tử La Lan gia tộc là đổi lấy như vậy. Bắt đầu rừ ngày đó, gia tộc lạnh lẽo đi rất nhiều, bởi vì bớt đi hai người thân.

ta bắt đầu liều mạng khổ luyện võ kỹ, cố gắng học tập binh pháp, ngươi biết là tại sao không? bởi vì ta hy vọng tự mình có thể sớm ngày bước trên chiến trường. Phụ thân và mẫu thân đã chết đi, ta tuyệt không thể lại mất đi gia gia. Ta hy vọng tự mình có thể sớm ngày thành tài, tại chiến trường tiếp thế vị trí gia gia, ta không muốn chứng kiến bất cứ một vị thân nhân lại rời xa ta.

Áo Lợi Duy Lạp cười, nhưng hắn cười so với khóc còn khó coi hơn.

Diệp Âm Trúc không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe hắn thổ lộ hết, nhưng đôi mắt hắn cũng đã dần dần biến thành màu hồng.

- Cố gắng của ta không hề uổng phí. Rất nhanh, ta trở thành đệ tử cực mạnh của Mễ Lan Ma Vũ Học Viện . Bất luận là ở võ kỹ bộ hay Ma Pháp bộ, không một ai có thể so sánh cùng ta. Nhân sinh của ta đúng là thuận lợi, ta gặp ngươi. Bắt đầu từ khi đó, quỹ tích nhân sinh của ta đã thay đổi. Chúng ta cùng chiến đấu, cùng phát triển, mặc dù không thể so sánh với thiên tài như ngươi, ta cũng chỉ hơn hai mươi tuổi là đạt đến Tử Cấp. Điều này trước kia cho tới bây giờ ta không hề nghĩ tới. Nhưng đúng lúc này, gia gia lại khai trừ ta khỏi gia tộc.

Lúc này tâm tình Áo Lợi Duy Lạp lộ vẻ rất kích động, thanh âm hắn thậm chí đã trở nên có chút nghẹn ngào, hai mắt đỏ bừng, hai đấm nắm chặt.

Bạn đang đọc Cầm Đế của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.