Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngân Long công chúa cảnh cáo (phần 3)

Phiên bản Dịch · 2547 chữ

An Nhã nhíu mày nói:

“Không nên dùng những lời đệ kể với Tô Lạp và Hải Dương để kể lại với ta. Trong hai mắt của đệ ngay cả đồng tử đều đã biến mất, đây tuyệt không phải là hiện tượng tạm thời mất đi thị giác, e rằng đệ đã vĩnh viễn mất đi sao.”

Diệp Âm Trúc trong lòng chấn động, hắn biết, tưởng muốn giấu diếm qua An Nhã thật sự quá khó khăn.

“Tỷ tỷ, nếu tỷ đã biết được, vậy nhất định phải giúp đệ giữ bí mật, nhất là không thể để cho Hải Dương và Tô Lạp biết.”

Trong thanh âm của An Nhã thêm vài phần run rẩy.

“Mắt của đệ thật sự mù?” Nàng vốn cũng không dám khẳng định, nhưng Âm Trúc tại trước mặt nàng ý thức đề phòng thật sự quá kém, chỉ bị thăm dò một chút đã lật tẩy ra rồi.

“An Nhã tỷ tỷ, tỷ...” Đợi đến lúc Diệp Âm Trúc hiểu được rõ ràng đã quá muộn, bất đắc dĩ gật gật đầu, thừa nhận cái sự thật này.

An Nhã thì thào nói:

“Làm sao có thể như thế được. Là Tư Long phải không?”

Diệp Âm Trúc nói:

“An Nhã tỷ tỷ, tỷ đừng hỏi. Tỷ nhất định phải nhớ kỹ, bất luận như thế nào đều phải giúp đệ giữ kín bí mật này, không thể để cho bất cứ người nào biết được.”

An Nhã đạo:

“Nhưng mà, đệ thì không nghĩ đến việc khôi phục thị giác sao? Cho dù đệ có năng lực thiên nhân hợp nhất, nhưng mắt không có khả năng nhìn, đối với đệ ảnh hưởng như trước cực kỳ lớn.”

Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:

“Tiếc nuối lớn nhất chính là rốt cuộc nhìn không được dung nhan của tỷ tỷ rồi.”

An Nhã không có tức giận nói:

“Bớt quấy rầy đi. Mau đem tình hình chi tiết nói cho ta biết, hoặc giả, ta có thể có biện pháp giúp đệ khôi phục đấy.”

Diệp Âm Trúc lắc lắc đầu, nói: “Không có khả năng. Đó là một chủng loại tương tự như ma pháp loại Khế ước, tuyệt không phải dễ dàng khôi phục như vậy.”

“Ma pháp loại Khế ước? Âm Trúc, ở trên cái thế giới này không có cái gì là không có khả năng. Đệ đem chi tiết tỉ mỉ ma pháp đệ đã thi triển nói cho ta biết. Ma pháp hệ tự nhiên của Tinh Linh tộc chúng ta có thể cùng đại tự nhiên liên kết với nhau. Giúp đệ tìm lại thị giác cũng không phải là không có khả năng.”

Diệp Âm Trúc lắc lắc đầu, nói:

“An Nhã tỷ tỷ, tỷ có nghe nói qua về Vong Linh ma pháp chưa?”

An Nhã gật đầu nói:

“Đương nhiên nghe nói qua. Vong Linh ma pháp là một loại ma pháp vĩ đại.”

‘‘Nga?’’ Diệp Âm Trúc không nghĩ tới An Nhã vậy mà đối với Vong Linh ma pháp có hiểu biết như thế.

An Nhã nói:

“Vong Linh ma pháp thật sự cũng không thuộc vào loại tà ác, ngược lại, nó có thể trợ giúp cho con người những điều cần thiết, đồng thời cũng là... một trong những ma pháp cường đại nhất.”

Diệp Âm Trúc nói:

“Nếu tỷ tỷ biết Vong Linh ma pháp thật sự, vậy đơn giản hơn rồi. Bất quá, đệ phải nhắc nhở tỷ tỷ lần nữa, chuyện này từ miệng đệ tới tai tỷ: Bất luận như thế nào đều không thể để cho người khác biết. Hiện tại chỉ có Tử mới biết được chân tướng sự việc.”

An Nhã gật gật đầu, nói:

“Đệ hãy mau nói đi.”

Diệp Âm Trúc lúc này mới đem

chuyện chính mình vào thời điểm cuối cùng quyết chiến cùng Tư Long tại Lam Địch Á Tư đế quốc kể lại chi tiết tỉ mỉ một lần, chỉ là lược bỏ chuyện của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn. Đem quá trình tu luyện Vong Linh ma pháp của mình giải thích trở thành là gặp cơ duyên xảo hợp mà học được.

“Lục Cảm Hoán Hồn Đoạt Phách đại pháp? Trên thế giới này lại còn có ma pháp thần kỳ như thế.” An Nhã giật mình nhìn Diệp Âm Trúc, dùng sáu cảm giác của chính mình để đổi lấy hồn phách, cho dù là nàng cũng cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi. Sống hơn bốn trăm năm, nàng có thể nói là hiểu biết sâu rộng, nhưng mà từ trước đến nay chưa từng nghe nói qua còn có tồn tại ma pháp như vậy.

Diệp Âm Trúc nói:

“Ma pháp này có thể nói là một cái khế ước, cũng có thể nói là một loại trớ chú (nguyền rủa.) Với thực lực của đệ lúc ấy, có khả năng duy trì được tính chất cân bằng của ma pháp cũng rất tốt rồi. Vong Linh ma pháp này căn bản chính là một sự hy sinh chính mình đem lại điều tốt đẹp cho người khác: Lúc này Vong Linh ma pháp mới thuộc về loại chính tông. Nếu khi đó ma pháp của đệ cấp bậc là tử cấp, như vậy, đệ sẽ bị mất đi chính là toàn bộ sáu cảm giác, ít nhất cũng là năm cảm giác. Một khi không còn một cảm giác nào, vậy, sẽ biến thành một cái xác không hồn, không khác gì người chết.”

An Nhã thở một hơi khí lạnh:

“Lá gan của đệ cũng thật lớn, đây căn bản đúng là một canh bạc. Xem ra, đệ mất đi thị giác và vị giác ngược lại là kết quả tốt nhất rồi.”

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

“Vận khí của đệ vẫn luôn luôn không xấu tệ, không phải sao?”

An Nhã trừng mắt liếc nhìn hắn:

“Đệ còn cười được. Ma pháp này quả thật ta chưa có nghe nói qua. Vốn ta tưởng là đệ thi triển giống như là một loại Tánh Mạng ma pháp, bởi vì sự tiêu hao phần lớn tánh mạng lực của mình sẽ gây ra hiện tượng mù mắt, nếu đúng là như vậy: Viễn Cổ Chi Thụ có lẽ có thể giúp đệ khôi phục. Nhưng Lục Cảm Hoán Hồn Đoạt Phách đại pháp này ta lại ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua.”

Diệp Âm Trúc nói:

“Tỷ tỷ, tỷ không nên suy nghĩ quá nhiều. Mặc dù mất đi hai trong sáu cảm giác, nhưng đổi lại được tánh mạng của Tô Lạp, đối với đệ mà nói quả là đáng giá. Lúc đó nếu là tỷ tỷ người mất đi một hồn một phách, đệ cũng sẽ làm giống như vậy.”

An Nhã ngây người một chút, nhưng vẻ mặt nàng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

“Âm Trúc, đệ nghỉ ngơi cho khỏe. Qua vài ngày nữa chính là ngày đại hôn của đệ. Về cái Vong Linh ma pháp này của đệ, ta phải cẩn thận nghiên cứu lại.” Nói xong, An Nhã không có dừng lại lâu, lập tức rời khỏi phòng của Diệp Âm Trúc.

Trong lòng thầm than một tiếng, Diệp Âm Trúc đối với việc An Nhã có hay không tìm kiếm được phương pháp để hồi phục thị lực cho chính mình cũng không có quá nhiều hy vọng, Lục Cảm Hoán Hồn Đoạt Phách đại pháp là ma pháp cường đại ngang bằng với một cấm chú, nào có dễ dàng phá giải như vậy, càng huống chi, chính mình một chút cũng không hối hận, đã đổi được điều mình mong ước nhất, cũng là... cái quý giá nhất.

Đang lúc Diệp Âm Trúc chuẩn bị một lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện, tiếp tục tìm kiếm phương pháp để đột phá thành lũy cuối cùng của ma vũ, đột nhiên, một cổ cảm giác cực kỳ quen thuộc từ chỗ sâu trong linh hồn phóng ra, ngay sau đó, hắn rõ ràng cảm giác được dưới sự dẫn dắt của linh hồn, năng lượng phía trước bản thân chợt có biến hóa, xuất hiện thêm khí tức của một người.

“Là ngươi, thật sự là đã lâu không gặp rồi.” sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, Diệp Âm Trúc đã biết người đến là ai, cũng chỉ có nàng có thể thông qua thân thể của mình không mời mà đến.

Vóc người thon dài, mặt lạnh như băng, tóc bạc mắt tím, Ly Sát vẫn luôn xinh đẹp như thế, chỉ là tâm tình trong ánh mắt đã có chút phức tạp.

Nàng cùng Diệp Âm Trúc có quan hệ linh hồn y phụ, tự nhiên có thể cảm giác được thực lực Diệp Âm Trúc đúng là không ngừng tăng lên, trước đây không lâu, lại có một lần trong khoảng thời gian ngắn đạt tới mức cường đại không thể tưởng tượng nổi. Dù rằng linh hồn y phụ cùng với Thiểm Lôi huyết khế và Đồng Đẳng Bổn Mạng Khế Ước của Tử hiệu quả so với nhau kém hơn nhiều, nhưng Ly Sát vẫn nhờ vào Diệp Âm Trúc không ngừng tăng lên thực lực mà nhận được không ít chỗ tốt. Nàng bây giờ , đã là cường giả nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Ngân Long nhất tộc. vừa mới tiến vào cảnh giới tử cấp thất giai.

“Không hoan nghênh sao?” Ly Sát lạnh như băng nói.

Diệp Âm Trúc biết, tính cách của vị Ngân Long công chúa này trong nóng ngoài lạnh, cũng không để ý đến, mỉm cười nói:

“Làm sao có thể, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Ly Sát lạnh nhạt nói:

“Ta có thể có cái gì không tốt, long tộc chúng ta lúc nào cũng đều trải qua cuộc sống bình thản.”

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

“Quá mức bình thản nhất định là nhàm chán rồi, kỳ thật, ngươi cũng nên đi đến thế giới bên ngoài thường xuyên, trải qua nhiều kinh nghiệm một chút đối với việc tu luyện của ngươi rất có lợi. Ngươi đột nhiên đến đây ắt hẳn có việc, nói đi, đến tột cùng là chuyện gì. chẳng lẽ Ngân Long thành lại có nơi để cho ta xuất lực?”

Ly Sát trầm mặc trong khoảnh khắc, chăm chú nhìn thắm thiết vào đôi mắt của Diệp Âm Trúc, nhưng nàng rất nhanh đã phát hiện có biến hóa trong mắt của Diệp Âm Trúc, trong cặp mắt kia rốt cuộc không có cái thần thái như ngày xưa, cái loại... ánh mắt trong suốt dường như có thể chiếu rọi đến chỗ sâu ở trong nội tâm người ta, chỉ còn có sự trống rỗng và hư vô.

“Mắt của ngươi?” Không biết tại sao, trong lòng Ly Sát bỗng dưng nảy sinh nỗi bi thương kịch liệt.

Diệp Âm Trúc lắc lắc đầu, nói: “Đã có rất nhiều người hỏi qua ta vấn đề này rồi, không có gì, chỉ là nhìn không thấy được mà thôi.”

Ly Sát trầm mặc lần nữa, nàng lại phát hiện trong lòng mình càng thêm đau đớn, hít một hơi khẩu khí, gắng gượng ổn định lại tâm tình của mình.

“Xem ra, ngươi đắc tội với người ta cũng thật là không ít. Đi thôi, rời khỏi nơi này, tìm một nơi mà không ai có thể tìm được ngươi. Vĩnh viễn cũng không nên trở về lại.”

Diệp Âm Trúc ngước đầu lên:

“Ngươi tới đây chính vì muốn nói cho ta biết điều này?”

Ly Sát gật gật đầu, nhưng không có lên tiếng.

Diệp Âm Trúc lắc đầu nói:

“Ta không thể đi, cũng sẽ không đi. Ta là Cầm Thành lĩnh chủ, ta phải có trách nhiệm vì đồng bọn và các tộc nhân của ta. Huống chi, ta nghĩ không ra vì lý do gì phải rời khỏi nơi này.”

Ly Sát giận dữ nói:

“Thực lực của ngươi quả thật rất mạnh, nhưng ngươi cho rằng, chính mình có đủ khả năng cùng với cả long tộc đối kháng sao?”

Diệp Âm Trúc sửng sờ, sắc mặt có chút biến hóa:

“Ngươi là nói, long tộc sẽ đối phó tạo bất lợi cho Cầm Thành chúng ta?”

Ly Sát cười lạnh nói:

“Ngươi giết hại cự long không kiêng nể gì cả, đã khiến cho long tộc nảy sinh sự công phẫn, do Hắc Long vương và Kim Long vương khởi xướng, trải qua hội nghị long tộc khẩn cấp bàn bạc, hướng về Ngân Long tộc chúng ta gây áp lực. Ta lần này đến, chính là nhận mệnh lệnh của gia gia, muốn ‘Mời’ ngươi đến Ngân Long thành làm khách. Nhưng ta có thể khẳng định, chỉ cần ngươi đi, thì nhất định không có khả năng còn sống để trở về.”

Nghe xong Ly Sát nói, trên mặt Diệp Âm Trúc lại xuất hiện nụ cười:

Hắc Long tộc? Hay, hay cho một cái Lam Địch Á Tư, hay cho một lão Mã Tây Mạc đại đế, không hổ là nhạc phụ đại nhân của ta, cũng nghĩ ra muốn lợi dụng long tộc đến diệt trừ Cầm Thành chúng ta. Tốt, thật sự là quá tốt.”

Ly Sát sửng sốt, nàng như thế nào cũng không ngờ tới Diệp Âm Trúc lại có thể có phản ứng như vậy.

“Diệp Âm Trúc, ngươi đừng tưởng rằng thực lực của mình cường đại, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi và cái Cầm Thành này của ngươi là có thể chống chọi với cả long tộc sao?”

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói:

“Không thử thử xem làm sao biết được đây? Toàn thân Long tộc đều là bảo vật, gia gia ngươi và những long vương đó nếu sẳn lòng tặng cho ta chút đỉnh, ta cũng không ngại.”

“Ngươi ……” Ly Sát trong lòng lửa giận dâng lên, đồng thời còn có cảm giác hơi tủi thân uất ức, chỉ tay vào Diệp Âm Trúc, tưởng muốn mắng chửi hắn, nhưng khi nàng nhìn vào cặp mắt hư vô và trống rỗng của hắn, lại làm sao lời mắng chửi cũng không ra khỏi miệng.

Diệp Âm Trúc nói:

“Ly Sát, ngươi không cần gây rắc rối. Trở về nói với gia gia ngươi, nói Diệp Âm Trúc muốn xin lỗi, bắt đầu từ bây giờ, ta cũng không phải là một thành viên của Ngân Long thành nữa. thân phận ngoại tịch long tộc này không cần có cũng được.”

Vừa nói Diệp Âm Trúc vừa nhẹ nhàng vuốt tại trên trán mình, một đạo quang mang ngân tử sắc chợt lóe lên, dấu ấn của ngoại tịch Ngân Long trước đó tức thì biến mất không còn sót lại gì. Thử nghĩ, hắn đã hàng phục được linh hồn của Thần Thánh Cự Long Nặc Khắc Hi, hóa giải này một cái lạc ấn nho nhỏ thật sự quá dễ dàng. Mất đi Ngân Long khí tức, đối với thực lực của hắn hiện tại căn bản không có ảnh hưởng chút nào...

Bạn đang đọc Cầm Đế của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 174

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.