Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 38

Phiên bản Dịch · 2116 chữ

Chương 38: Vứt bỏ cột chống lò có tiểu JJ o0o 5

Editor: ChiMy

Thiên Thiên nhắm mắt hít sâu, chỉ sợ mình khống chế không được liền nhào lên đánh Ly Hoan tới tấp, nàng thật sự khó hiểu, tại sao hắn lại keo kiệt đến mức này!

“Thiên Thiên, Thiên Thiên . . . . . .” Ly Hoan thấy Thiên Thiên nhắm mắt không nói lời nào, nhẹ giọng gọi nàng.

Nghe vậy, cuối cùng Thiên Thiên bực bội mở mắt ra, hung tợn nhìn hắn: “Ly Hoan, ngươi nói cho ta biết sao ngươi lại keo kiệt như vậy!”

Ly Hoan nóng nảy, giải thích: “Cái gì keo kiệt, đây là tiết kiệm!”

“Hứ!” Thiên Thiên nặng nề hừ một tiếng,”Dù gì ngươi đường đường cũng là lão bản Tần Hoài quán, mỗi ngày lời đấu (*) vàng, ngươi cần gì phải tiết kiệm, mẫu thân của ta quả nhiên nói rất có lý, trên thế gian này, người càng có tiền, thì càng keo kiệt!”

(*) đấu: đơn vị đo lường

“Này! Nói thế sai rồi!” Ly Hoan hơi nhíu mày, bắt đầu tận tình khuyên bảo, “Tiết kiệm, là một loại thái độ, không liên quan với chuyện giàu có.”

Khóe miệng Thiên Thiên co rụt, im lặng: “Ta hiểu rõ, ta hiểu. Keo kiệt, là một loại thái độ, không liên quan với chuyện giàu có, nhưng liên quan với ngươi. Ly Hoan, thế gian này đúng là ta chưa từng gặp qua ai keo kiệt hơn ngươi.”

Ly Hoan cúi đầu: “Đâu có, đâu có, tiểu sinh ta chỉ là so với người bình thường chịu được vất vả hơn chút, không hơn.” ——hình như hắn rất kiêu ngạo.

Theo hướng xe ngựa chạy mà gió thổi có chút lạnh, Thiên Thiên ôm cánh tay trong ngực của mình, hắt hơi một cái. Hai mắt của nàng trong lúc vô tình quét đến Ninh Ngọc tựa vào đầu vai Ly Hoan, trơ mắt nhìn thân thể Ninh Ngọc bởi vì xe ngựa lắc lư mà ngửa về phía sau.

Lúc này bốn vách xe ngựa đã vỡ vụn, cho nên sau lưng Ninh Ngọc, là trống không. . . . . .

“Cẩn thận!” Thiên Thiên hô to một tiếng, nhào tới muốn nắm chặt tay Ninh Ngọc, ổn định chiều hướng Ninh Ngọc ngã về sau. Đáng tiếc Ly Hoan chưa kịp phản ứng, đưa tay theo bản năng đỡ Thiên Thiên, bả vai Ly Hoan rời đi đầu Ninh Ngọc, chiều hướng Ninh Ngọc ngửa ra sau càng lớn, trực tiếp gục xuống.

Thiên Thiên một phen bỏ tay Ly Hoan ra, đưa tay nắm lấy chân Ninh Ngọc, nàng nắm thật chặt trong lòng bàn tay, cuối cùng thở ra một hơi, cảm khái nói: “Thật may quá. . . . . . Thật may quá. . . . . .”

Nhưng Thiên Thiên còn chưa có cảm khái xong, liền nghe một giây trước Ninh Ngọc còn hãm sâu trong hôn mê chịu một hồi đau nhức “A ——” , kích thích màng nhĩ Thiên Thiên và Ly Hoan.

Ly Hoan nghiêng đầu thấy cả người Ninh Ngọc cũng tuột xuống, chỉ dựa vào Thiên Thiên bắt được chân Ninh Ngọc, nửa thân thể ở ngoài xe ngựa, lúc này cả người tê dại hai chân run lên, bởi vì một bộ tóc dài của Ninh Ngọc nghiêng xuống dưới, nhưng lại quấn chặt vào trong bánh xe ngựa.

Thiên Thiên cũng gấp vội vàng nhìn về phía trước, vừa nhìn thẳng thì sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, “Mau! Xa phu! ! Xa phu! Mau! Dừng lại! !” Thiên Thiên hắng giọng kêu.

Nhưng lão đánh xe vẫn vung roi ngựa chạy như cũ, cũng không thèm để ý đến Thiên Thiên.

Đôi môi Thiên Thiên run rẩy đưa tay run run chỉ vào Ly Hoan: “Này này này, người lái xe này là kẻ điếc sao? ! !”

Ly Hoan nghe vậy, rụt cổ tiến lên bên cạnh lão đánh xe, đoạt lấy cương ngựa, nặng nề lôi kéo, “Hí ——”, hai chân con ngựa kia đạp một cái, cuối cùng ngừng lại.

—— khó trách, khó trách bốn vách xe ngựa này bị vỡ, phát ra động tĩnh lớn như vậy, vậy mà lão đánh xe này bình tĩnh đến nỗi giống như không có chuyện gì xảy ra, thì ra căn bản là bởi vì ông ta không nghe được a!

Nhưng mà một người đánh xe bị điếc như vậy, đến tột cùng sao mà Ly Hoan tìm được? Thiên Thiên phát hiện trong lòng nàng càng ngày càng bội phục Ly Hoan rồi. Nhưng mà trước mắt Thiên Thiên cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ những thứ này, đợi đến lúc xe ngựa vừa dừng lại, nàng lập tức vội vàng xuống xe nhìn Ninh Ngọc đến tột cùng ra sao.

Trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, chỉ liếc mắt một cái, là trông thấy, dọc theo bánh xe ngựa này rải đầy tóc dài, tất cả đều là tóc đen của Ninh Ngọc.

Lòng của Thiên Thiên bị hung hăng nhéo một cái, tay nàng run run, đưa tay gỡ tóc còn sót lại của Ninh Ngọc, sợi tóc vẫn bị quấn ở trong bánh xe như cũ. Có điều, sợi tóc trên trục bánh xe, đã sớm tạo thành từng cái lưới một, mặc cho Thiên Thiên gỡ thế nào, cũng phí sức.

Ninh Ngọc đã sớm bởi vì đau đớn mà tỉnh lại, có điều ánh mắt đờ đẫn, nhìn giống như đứa trẻ. Hắn vẫn duy trì tư thế ngã xuống, không dám nâng thân thể lên, bởi vì tất cả tóc đều quấn ở trong bánh xe. Hắn sững sờ nhìn Thiên Thiên, cùng với nàng bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng lên tiếng nói: “Cô nương, cô khóc hả?”

Trong nháy mắt Thiên Thiên quay đầu đi, phản bác: “Không khóc, chỉ là trong mắt có cát.”

Khóe miệng Ninh Ngọc vểnh lên, uất ức nói: “Ta thật là muốn khóc, đầu của ta thật là đau, thật là đau thật là đau. . . . . . NGAO…OOO ——” dứt lời, hắn oa một tiếng khóc lên, tiếng khóc đặc biệt khác thường giữa trời đêm.

Thiên Thiên lấy tay xoa hai mắt của mình, lúc này mới bịt miệng Ninh Ngọc lại, nhẹ giọng dụ dỗ nói với hắn: “Hư. . . . . . Không khóc, chúng ta không thể khóc, tiểu quỷ tới bắt người á!”

Cặp mắt Ninh Ngọc đỏ bừng nhìn nàng, uất ức hơn: “Tiểu quỷ ở đâu, cho nó dẫn ta đi tốt lắm, đầu của ta thật là đau!”

Thiên Thiên đang muốn tiếp tục an ủi, Ly Hoan đã đến gần hắn, giành nói: “Tiểu Ngọc Nhi, ngoan, không khóc, ta sẽ nghĩ biện pháp!”

Dứt lời, Ly Hoan lại chuyển hướng tới Thiên Thiên: “Có mang kéo không?”

Thiên Thiên: “Ai ra ngoài lại mang theo kéo?”

Ly Hoan nhíu mày, đưa tay móc bên trong quần áo của mình, đắc ý nói: “Cây kéo sao, ta cũng không có. Nhưng mà —— ta có hộp quẹt!” Hắn lấy ra một hộp nhỏ, kéo ra, dùng miệng thổi, lập tức cây diêm toát ra tia lửa, không nói hai lời đưa tới tóc Ninh Ngọc bị quấn vào trong trục xe.

“Này!” Thiên Thiên kéo tay của hắn, trên mặt lo lắng, “Thật muốn làm như vậy?”

Ly Hoan liếc nàng một cái: “Đương nhiên muốn làm như vậy, chẳng lẽ ngươi có biện pháp tốt hơn sao?”

Thiên Thiên dừng động tác lại, nhìn bộ dáng Ninh Ngọc kêu rên uất ức, trong lòng một hồi thở dài: “Được, ngươi động thủ đi.”

Ly Hoan đưa hộp quẹt đến gần tóc Ninh Ngọc, nháy mắt trong không khí bay đầy mùi tóc cháy của Ninh Ngọc, vô cùng gay mũi.

Trên mặt Ly Hoan đắc chí quay đầu lại chớp mắt về phía Thiên Thiên: “Như thế nào, có phải tiểu sinh ta rất thông minh?”

Thiên Thiên liếc hắn, nhưng trong nháy mắt mở to mắt: “Tóc, tóc, Ninh Ngọc! !” —— chỉ thấy ngọn lửa trong tay Ly Hoan lan tràn đến mái tóc Ninh Ngọc.

Ly Hoan kinh ngạc quay đầu lại, nhất thời mở to mắt, “Bá” liền vứt hộp quẹt trong tay xuống, đáng tiếc, cho dù như thế, tóc Ninh Ngọc cũng đã bị cháy hoàn toàn, một mái tóc đen nhánh xinh đẹp mềm mại, lúc này biến thành tóc vàng khô héo.

“A, không đau!” Ninh Ngọc thử giật giật đầu, phát giác tóc không còn đau nữa, liền động thân đứng lên! Có điều, đáng tiếc, một đầu tóc cháy, cũng theo động tác này, biến thành một đống cháy sém, rơi đầy đất.

Rốt cuộc Ninh Ngọc cảm thấy có cái gì không đúng, hắn đưa tay sờ mái tóc dài ngắn không đều còn sót lại, sững sờ, nhìn về phía Ly Hoan đứng ở đằng xa, tò mò hỏi “Cha, hình như tóc hài nhi có chút khác biệt so với người khác.”

Ly Hoan và Thiên Thiên liếc mắt nhìn nhau, trong mắt trao đổi kinh ngạc và kinh ngạc —— cha? Một giây trước vẫn còn là con trai của hắn, sao mà bây giờ lại biến thành cha của hắn rồi hả ? !

“Được, được, thật tốt!” Ninh Ngọc cười khúc khích, vui mừng hì hì, “Cha, thật thoải mái, cám ơn cha!”

“A. . . . . . Không cần khách khí, Tiểu Ngọc Nhi thích là tốt rồi, a ha ha, thích là tốt rồi. . . . . .” Ly Hoan ngẩng đầu ưỡn ngực, hiền lành nhìn hắn.

Thiên Thiên giận, đi tới bên cạnh hắn dùng sức đạp hắn một cước, cắn răng ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Thật nghĩ mình làm cha rồi hả ? !”

Ly Hoan cười vui vẻ: “Thiên Thiên, tiếng cha này là do Tiểu Ngọc Nhi cam tâm tình nguyện gọi, cũng không phải là ta ép buộc hắn ~”

“Ngươi!” Thiên Thiên giận, đáng tiếc nghèo lời.

“Ủa, tổ mẫu, ngươi thì thầm với cha gì vậy?” Ninh Ngọc chớp lông mi dày đáng yêu, nhấp nháy nhìn nàng.

Thiên Thiên: “. . . . . .” —— tại sao Ly Hoan đã từ ‘ nhi tử ’ tiến hóa thành ‘ phụ thân ’, nhưng nàng vẫn quanh quẩn vị trí ‘ tổ mẫu ’ này? !

Ly Hoan hả hê, làm động tác vái chào Thiên Thiên: “Mẫu thân đại nhân, xin người bớt giận, nếu không thân thể bị chọc tức nên làm thế nào cho phải ~!”

Thiên Thiên hừ lạnh một tiếng, tự lo bò lên xe ngựa. Tâm tình của Ly Hoan rất tốt, đi theo phía sau nàng, xe ngựa lại tiếp tục chạy trốn.

“Ơ, đây là muốn đi đâu đây?” Đột nhiên, không trung vang lên một giọng nữ quen thuộc lại diêm dúa.

Thiên Thiên và Ly Hoan nhanh chóng liếc nhau một cái, Ly Hoan tiếp thu được hàm nghĩa trong mắt Thiên Thiên, gật đầu một cái với nàng, trong nháy mắt đưa tay kéo thân thể Ninh Ngọc qua, mang theo hắn bay trên không trung, Thiên Thiên gục thân thể xuống.

Giữa không trung một mũi tên dài ‘ hưu ’ bay qua, thẳng tắp bắn trong thân thể con ngựa chạy phía trước, trong nháy mắt, người ngã ngựa đổ.

Một bóng dáng duyên dáng yêu kiều đứng ở phía trước, Thiên Thiên ngẩng đầu lên, nhìn nàng, trong lòng có chút hốt hoảng.

“Không biết phu nhân muốn đi đâu?” Âm thanh mềm mại vang lên. Noãn Phong vẫn xinh đẹp như vậy, xinh đẹp động lòng người, nên quyến rũ thì quyến rũ, nên ác độc thì ác độc.

Nói cho cùng, mười bảy thuộc hạ của Ninh Ngọc, bọn chúng đều là như thế, bộ dáng quyến rũ đều trải qua sự rèn luyện giống nhau, thậm chí ngay cả Loan Nguyệt đã rời khỏi Ninh phủ Hoa Mãn Lâu, cũng là như thế.

Thiên Thiên đứng lên, không kiêu ngạo không nóng nảy nhìn Noãn Phong: “Chẳng qua là mang Ninh Ngọc đi ra ngoài một chút, bồi dưỡng tình cảm.”

Noãn Phong lạnh lùng nhìn nàng, không nói lời nào.

Thiên Thiên đang định nói thêm gì nữa, nhưng thình lình nghe trên cây to bên cạnh, truyền đến một tiếng nặng nề ——”Vợ!”

CằmThiên Thiên rơi xuống đất, dù nàng nghĩ thế nào, cũng không ngờ Ninh Ngọc thế nhưng lại gọi Noãn Phong là “Vợ” !

“Vợ, đừng trách tổ mẫu, tổ mẫu là vì dạy dỗ phụ thân!” Ninh Ngọc vô cùng tốt bụng giúp Thiên Thiên giải thích.

“—— Ai?” Noãn Phong kinh ngạc.

Bạn đang đọc Cách Xa Ngựa Đực, Tự Ta Làm Lên của Khí Khanh Mộc Hữu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.