Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 07-08

Phiên bản Dịch · 6189 chữ

Chương 7: Trời xanh từ bi

Trần Mặc Đông về Bắc Kinh, Lộ Nghiên quay lại với cuộc sống ban đầu, mỗi ngày đi làm, tan ca, về nhà, ngủ. Cuộc sống thiếu đi một người không có gì không thích ứng được, nhưng dường như có điều gì đó không đúng, ví dụ lúc tan ca đi ra khỏi khách sạn sẽ ngay lập tức không thấy anh ở đó, sau đó cô tiếp tục đi bộ một mình; ví dụ trước đây vào giờ đấy cô đang ăn khuya, nhưng hiện giờ lại đang đi đường, trong lòng không khỏi cảm giác cô đơn, đói bụng; ví dụ trên đường thường có hai chiếc bóng đan lẫn vào nhau, thân thiết, mờ ảo, nhưng hiện giờ dưới ánh đèn đường chỉ có một chiếc bóng cô đơn đang chuyển động.

Trần Mặc Đông vẫn không định kỳ gọi điện thoại cho Lộ Nghiên, có khi cách một ngày, có khi lại ba bốn ngày mới gọi.

Lộ Nghiên có chút mơ hồ, tâm tư bồi hồi như treo trên một chiếc cân, bên nặng bên nhẹ. Cô không thể giải thích vì sao, cuối cùng không hiểu nổi, bèn đâm đầu vào bận rộn làm việc.

Lúc làm việc, Lộ Nghiên rất ít khi mất tập trung, nhưng hết giờ làm lại rất hay thất thần, kể cả khi cô đang trên đường.

Khi Lộ Nghiên học năm cuối đại học, Thẩm Nham đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đang đi thực tập, mỗi ngày Lộ Nghiên đều phải mất nửa ngày để giải quyết đống đề cương luận văn và luận văn tốt nghiệp, có thể là cả buổi sáng, có thể là buổi chiều, tùy thuộc vào thời gian của Thẩm Nham mà sắp xếp.

Mỗi ngày Thẩm Nham có rất nhiều việc, đa số thời gian Lộ Nghiên đều tự chơi một mình, sau này Thẩm Nham thấy không vừa lòng vì điều này, vì thế Lộ Nghiên liền từ bỏ thú vui riêng của mình, cùng học với Thẩm Nham, hoặc đi đến thư viện. Khi đọc sách, Thẩm Nham rất chăm chú, có khi còn quên cả sự tồn tại của Lộ Nghiên bên cạnh.

Có một lần, phòng học sắp đến giờ đóng cửa, Thẩm Nham thu dọn đống sách bên cạnh, rời khỏi phòng tự học, quên mất Lộ Nghiên đang nằm ngủ trước mặt. Sau đó, Lộ Nghiên được một thày giáo trong phòng tự học đánh thức, lúc tỉnh lại cô thấy Thẩm Nham ướt đẫm mồ hôi đang chạy về phía mình.

“Anh học mệt quá nên vừa đi chạy về à?”

“Nha đầu ngốc!”

Thẩm Nham cảm ơn thày giáo, cầm túi sách của Lộ Nghiên, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đi vào khuôn viên nhỏ trong vườn trường.

Trời mùa hè, những đôi tình nhân nhỏ thường dẫn nhau vào vườn trường để hò hẹn, Thẩm Nham và Lộ Nghiên cũng thường lui tới đây. Những cảnh thân mật diễn ra là điều không tránh khỏi, cảnh tượng này Lộ Nghiên đã tập mãi thành quen rồi.

“Anh đã thuê một phòng ở ngoài rồi, em đến sống cùng anh nhé!”

“Ừm.” Lộ Nghiên chưa suy nghĩ đã đồng ý ngay. Khi đó cô nghĩ người đàn ông trước mắt sẽ là chồng mình.

Còn hai tháng nữa Lộ Nghiên sẽ tốt nghiệp, căn phòng cô chuyển đến rộng rãi thoáng mát, có hai gian phòng, mỗi người một gian. Lộ Nghiên không biết nấu ăn nên hai người thường đi ra ngoài ăn.

Sau này Lộ Nghiên thấy Thẩm Nham thường về nhà rất muộn, cô bèn nấu mì cho anh, sau nhiều lần, tay nghề của cô đã tiến bộ lên nhiều.

Những ngày trời nắng đẹp, Thẩm Nham thường dành thời gian cùng Lộ Nghiên ra ngoài đi bộ.

“Em cần phải bổ sung nhiều vitamin và canxi.”

“Vì sao?”

“Em không biết rằng thiếu bất kì vitamin nào sẽ khiến người ta ngu ngốc đi sao? Em vốn đã đủ ngốc rồi, không thể trầm trọng thêm nữa. Còn bổ sung canxi để em cao thêm chút nữa, như vậy khi hôn sẽ thuận tiện hơn.”

“Anh đi chết đi.”

Khi đó hai người dường như không sợ nóng, dưới ánh mặt trời vẫn đuổi bắt nhau, mãi đến khi Lộ Nghiên mệt ngồi xổm trên mặt đất, Thẩm Nham sẽ quay lại cõng cô trên lưng, không màng những ánh mắt xung quanh.

Ánh mặt trời lên cao, quả thực là ngày thích hợp để bổ sung vitamin ình. Buổi chiều Lộ Nghiên được nghỉ, cô đi siêu thị, bổ sung thêm thức ăn dự trữ. Lộ Nghiên xách hai túi đồ lớn ra khỏi siêu thị, có vẻ không nhẹ. Túi đựng đồ là túi vải do cô tự may, màu xanh nhạt và hồng nhạt với những bông hoa vàng xen lẫn trên nền vải, nhược điểm duy nhất chính là chiếc túi may quá dài, cánh tay hoàn toàn vuông góc với thân người thì mới xách được chiếc túi. Vì thế Lộ Nghiên phải mất rất nhiều công sức xách túi, nhưng cô lại không nỡ kéo lê chúng, sợ làm rách túi vải.

Lâm Hướng nhìn thấy Lộ Nghiên, anh đỗ xe bên đường, gọi Lộ Nghiên lên xe. Sau khi Trần Mặc Đông đi, số lần hai người gặp nhau cũng không giảm. Vài lần tiếp xúc, Lộ Nghiên đã coi Lâm Hướng như người quen thân, vì thế cô không ngần ngại lên xe. Tuy Lâm Hướng nói nhiều nhưng nhã nhặn mà hài hước, điều quan trọng nhất là anh chưa bao giờ khiến cô có cảm giác bị khống chế.

“Anh như thế này có được gọi là anh hùng cứu mỹ nhân không?” Lâm Hướng vừa mở miệng đã là những lời lẽ trêu chọc.

“Sao lại là ‘cứu’?”

“Haiz, tiểu nha đầu, coi như anh chưa từng nhìn thấy cánh tay bé nhỏ của em sắp đứt ra. Lại còn không thừa nhận, em với Trần Mặc Đông đúng là một giuộc mà, không biết cảm tạ báo đáp đi, không đáng yêu gì cả.”

Lộ Nghiên im lặng, không biết nên trả lời hoặc giải thích sao, có lẽ càng giải thích càng thêm hiểu lầm, vì thế không nói vẫn tốt hơn.

Lầm Hướng liếc mắt nhìn cô, tiếp tục lái xe.

“Ngày kia Trần Mặc Đông quay lại, chắc em biết chứ?”

“Vì sao em phải biết? Kỳ lạ!”

“Sao em lại không biết?”

“Đương nhiên là em không biết, em có quan hệ gì với anh ta chứ.”

Lộ Nghiên nhìn Lâm Hướng đang cười đầy ám muội. Cô muốn khâu cái miệng mình lại, những lời nói như vậy không phải có hàm ý sao, cô lúc này rất giống như đang giận dỗi người yêu mà cố giả vờ không sao cả. Lộ Nghiên chán nản, từ chối nhắc đến con người Trần Mặc Đông.

Lâm Hướng giúp Lộ Nghiên mang đồ về nhà, lại còn ở lại càn quét đồ ăn nữa. Khi Lộ Nghiên nấu cơm, Lâm Hướng quan sát căn phòng của cô, không có gì đặc biệt, điều hấp dẫn anh chính là đống sách trên bàn trà, không nhìn thấy bìa ngoài vì tất cả đều được bọc bằng giấy bọc hoa văn, có bìa giấy, có bìa vải, rất giống với chiếc túi vải của cô.

Nói Lộ Nghiên nấu cơm nhưng thực tế là cô đi nấu mì. Thứ Lộ Nghiên có thể nấu không nhiều, mì là sở trường của cô.

“Em rất khéo tay, còn biết dùng kim chỉ cơ đấy.”

“Với anh, có thể dùng kim chỉ thì được gọi là khéo léo sao?”

“Có vẻ cô gái vĩ đại này không chỉ chơi đùa với chúng vài lần đâu nhỉ.”

“Anh vẫn còn hiểu biết đấy.”

“Sau này em nhất định sẽ là người vợ hiền, ai đó thật có phúc.”

“…” Lộ Nghiên phớt lờ anh.

“Mùi vị không tồi!”

“Quá khen, thật ra em chỉ biết nấu thứ này thôi.”

“Trần Mặc Đông chưa từng ăn cơm em nấu đúng không?” Lâm Hướng vừa gắp mì vừa nói.

“Vì sao anh ấy lại muốn ăn đồ em nấu?”

“Em có thể đừng hỏi lại anh như vậy chứ, em tự hỏi chính mình đi!”

Lộ Nghiên không nói gì, cúi đầu ăn mì.

“Không phải Trần Mặc Đông còn chưa vào đây chứ?”

“Coi như anh chưa hỏi.” Khi Lộ Nghiên còn chưa kịp hỏi lại, Lâm Hướng đã nói tiếp.

“Anh làm gì mà cứ nhắc đến anh ấy, anh muốn nhớ anh ấy thì đi mà tìm anh ấy, còn không, em cho anh mượn điện thoại để giải quyết nỗi tương tư của mình.”

Lâm Hướng ngẩng đầu cười, nhìn Lộ Nghiên: “Khi anh vừa biết em, anh thật sự cảm thấy em rất dịu dàng, nhưng hiện giờ mới thấy lúc đó mình hoàn toàn nhầm.”

“Chỉ trách anh không nhìn người chuẩn thôi.”

“Thẹn quá hóa giận rồi nha! Anh không nói về cậu ta nữa, anh ăn, anh ăn. Đúng rồi, em không cảm thấy mỗi lần anh nhắc đến cậu ta là em lại giống miếng đậu vỡ à?”

“Anh chỉ nhắc nhở em một chút thôi.” Trước khi Lộ Nghiên mở miệng, Lâm Hướng lại nói trước, rồi cúi đầu tiếp tục ăn.

Mấy phút sau.

“Anh muốn thêm dấm không?” Lộ Nghiên thật thà hỏi Lâm Hướng.

“Đại trượng phu như anh, ghen cái gì mà ghen!” (Trong tiếng Trung, nhắc đến “ăn dấm” thường có nghĩa là ghen. Lúc này Lâm Hướng đang nghĩ Lộ Nghiên trêu chọc mình)

“Ăn mì cho thêm dấm, hương vị sẽ ngon hơn nhiều, hơn nữa dấm chua còn có tác dụng làm mềm huyết quản, rất tốt cho cơ thể.”

“Lộ Nghiên, em đừng nghĩ trả đũa nhá. Cái tính nhỏ mọn của em anh còn không hiểu sao, anh kiên quyết nói cho em biết, anh không thêm dấm, không thêm ớt, không thêm muối, bớt đi khả năng em đánh trả.”

“Lòng dạ tiểu nhân.” Lộ Nghiên nghiến răng nói.

Sau bữa cơm, Lâm Hướng nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi. Lúc đi còn cầm một thẻ kẹp sách mà Lộ Nghiên làm, nói là muốn dựa vào cái này để làm tiêu chuẩn chọn vợ sau này ình. Lộ Nghiên kệ anh ta, bảo anh ta đi rồi phải đóng cửa cẩn thận, khi đó cô đang rửa bát trong bếp.

Trần Mặc Đông quay lại thành phố S là một tháng sau lần gặp mặt Lâm Hướng trước đó. Còn “ngày kia” mà Lâm Hướng nói sai lệch không chỉ một hai ngày, vì thế Lộ Nghiên quả quyết cho rằng Lâm Hướng chỉ là một tên miệng đầy pháo lép mà thôi.

Hai người gặp nhau vào ngày thứ ba Trần Mặc Đông quay lại thành phố S.

Gần nửa tháng hai người không gặp nhau, điện thoại gọi liên tục, chỉ là thời gian Trần Mặc Đông gọi điện không cố định, còn Lộ Nghiên chưa bao giờ chủ động liên lạc với anh. Trần Mặc Đông không nói anh về thành phố S khi nào, mà Lộ Nghiên cũng không hỏi.

Ngày Trần Mặc Đông tới khách sạn, Lộ Nghiên đã biết được tin tức này. Tiểu Diêu luôn có chuyện để nói không ngừng, mà cô vốn luôn tôn sùng Trần Mặc Đông nên liền đem chuyện này làm đề tài nói chuyện với Lộ Nghiên.

Lộ Nghiên thầm than vãn, hai chữ “ý trời” đúng là đã miêu tả cuộc sống lúc này của cô, ông trời thật không thuận theo ý người. Một tháng nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Nửa tháng sau Lộ Nghiên đã hoàn toàn lấy lại tinh thần lúc đầu, cô không nghĩ đến chuyện sẽ có người đi cùng cô về, cùng cô ăn khuya, ngay cả vào thời điểm bụng đói kêu gào cũng đã quen không cảm thấy đói nữa. Thói quen quả thật đáng sợ, nhưng nếu phải thay đổi cũng không phải điều khó khăn như người ta nghĩ.

Hai người chính thức gặp mặt, có lẽ nên nói là chạm mặt, là tại đại sảnh của khách sạn. Lộ Nghiên đang làm việc, còn Trần Mặc Đông bước từ ngoài vào, phía sau là một cô gái dáng cao gầy, làn da trắng trẻo, quần áo ngay ngắn, khuôn mặt thanh tú, trong tay là một tập văn kiện, chân bước nhanh theo sau Trần Mặc Đông.

Xã hội hiện đại, tỷ lệ ly hôn sở dĩ cao như vậy đều vì những người đàn ông bất lương lấy cớ công việc mà tiếp xúc với những cô gái xinh đẹp, một khi xảy ra chuyện, những người con gái sẽ bị người ta gán cho cái mác “Hồ ly tinh”, “Tiểu Tam”; còn đàn ông đã được no nê thì cũng chỉ bị đánh giá phê bình tổng thể theo lệ thường rằng “Đàn ông có tiền sẽ đồi bại”. Thực tế đã chứng minh loại phê bình này không đề cập đến cá nhân, vì thế mãi mãi không có hiệu quả, dẫn tới kết quả Tiểu Tam ngày càng nhiều. Tâm tư Lộ Nghiên rối bời, cô quyết định đi về hướng ngược lại. Lộ Nghiên tự nhủ chính mình: Dù sao cũng không quen, mà người ta bận rộn như vậy, mình không nên quấy rầy.

“Lộ Nghiên.” Trần Mặc Đông gọi tên cô.

Trước kia tuy hai người thường xuyên gặp mặt nhưng rất ít khi gọi tên nhau, bình thường chỉ có hai người thì đối phương nói chuyện đương nhiên là người kia, gọi tên là điều thừa thãi. Vấn đề này quả thực rất rối rắm, hai người chưa từng thảo luận qua, gọi đối phương là cô Lộ, anh Trần thì hơi xa lạ so với mối quan hệ của hai người, còn gọi tên thì có chút không tự nhiên, vấn đề xưng hô đã bị hai người cùng ngầm bỏ qua.

Lộ Nghiên quay đầu, nhưng cô vẫn bối rối không biết nên xưng hô thế nào. Trần Mặc Đông? Mặc Đông? Đúng là nổi hết cả da gà, thôi bỏ đi.

“Anh Trần đã từ Bắc Kinh về rồi ạ?” Như thế có thể là tương đối ổn, Lộ Nghiên đoán.

Trần Mặc Đông hơi nhíu mày, sau đó gật đầu.

Lộ Nghiên thấy anh không nói gì, liền nói mình có việc, sau đó bước đi.

Lúc tan ca, Lộ Nghiên quay đầu nhìn trời, trên nền trời không có lấy một ngôi sao, ngày mai nhất định trời sẽ mưa, vừa may sẽ rửa sạch không khí bụi bặm này, mấy ngày liền dự báo thời tiết đều nói sự trong lành của không khí đã giảm xuống. Đúng là phá hỏng luôn luôn dễ dàng hơn là giữ cho tốt.

Lộ Nghiên lại gặp lại Lâm Hướng ở siêu thị, nhưng lần trước là ở ngoài siêu thị, còn lần này ở trong siêu thị. Bên cạnh Lâm Hướng có thêm một cô gái vô cùng xinh đẹp. Người con gái thân mật khoác tay Lâm Hướng, hai người cùng đứng trước quầy thức ăn chọn đồ. Lộ Nghiên cảm thấy thế giới này thật sự thay đổi bất thường, lẽ nào Thượng đế từ bi đều vì mỗi người đàn ông nhìn có vẻ độc thân mà ban phát ột cô gái sao? Lộ Nghiên lắc đầu, cảm thấy mình đáng lẽ nên đi làm người viết truyện cổ tích.

Lộ Nghiên lấy đống trà bưởi mình muốn mua, rồi quay người đi thanh toán, cô không cố tình làm như không thấy, nhưng cô cảm thấy không nên quấy rầy sự ngọt ngào của người ta.

“Lộ Nghiên.” Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến. Lộ Nghiên không hiểu hình dáng mình có gì đặc biệt mà lại dễ bị người khác nhận ra vậy.

“Anh Lâm, thật tình cờ, đi mua đồ sao?” Lộ Nghiên biết mình có chút vô vị, không biết tìm câu nào để nói chuyện.

“Ồ, mới không gặp vài ngày mà em đã biến về Lộ Nghiên dịu dàng rồi sao, lại còn anh Lâm nữa cơ đấy, không lẽ gặp Trần Mặc Đông em cũng gọi anh Trần sao?”

Lộ Nghiên nhíu mày nhưng không nói gì.

“Mặc Đông về rồi, em biết chứ.”

“Không biết.”

“Vậy anh chính thức nói với em đấy.”

Lộ Nghiên im lặng.

Lâm Hướng không giới thiệu hai người con gái với nhau. Cuối cùng Lộ Nghiên vẫn ngồi xe Lâm Hướng về nhà. Cô cảm thấy may mắn vì sự tồn tại của một cô gái nên anh ta không đòi vào nhà càn quét đồ ăn.

Lộ Nghiên có cả ngày nghỉ ngơi, cô ngủ cả buổi sáng, buổi chiều dọn dẹp phòng, sau đó đi siêu thị, hiện giờ tủ lạnh đã được lấp đầy. Cô nhớ buổi chiều dọn phòng đã phát hiện một quyển sách dậy nấu cháo, chắc là cô đã đi mua sau khi ăn cháo cùng Trần Mặc Đông, kết quả vì không có thời gian mà nó vẫn chưa được phát huy tác dụng. Đột nhiên lúc này nhiệt huyết trào dâng, cô muốn thử nghiệm một chút.

Nguyên liệu nấu ăn rất đơn giản, đều là đồ trong nhà có sẵn, cô thực hiện từng bước một theo phương pháp trong sách. Nấu xong, Lộ Nghiên vội vàng muốn nếm thử, kết quả phát hiện nó không khác biệt lắm với cháo trắng, mỗi loại gia vị Lộ Nghiên đều cho rất ít vì sợ hương vị quá nặng, nhưng không ngờ cho ít quá cũng không thấy hương vị gì, còn chẳng bằng không cho, chỉ làm lãng phí gia vị.

Lộ Nghiên ăn xong bát cháo, lại đi siêu thị một chuyến nữa, cô mua mấy thứ ăn vặt đóng gói nhìn có vẻ đẹp, rồi lại chọn mấy thứ linh tinh vô dụng nhưng góp phần giải quyết tật xấu ngứa ngáy chân tay của mình. Về đến nhà đã hơn bảy giờ, Lộ Nghiên hâm nóng lại cháo lúc nãy rồi miễn cưỡng ăn, hương vị quả thật không ngon nên cô quyết định sau này sẽ không nấu món này nữa.

Chương 8: Dây dưa

Điện thoại trong túi rung lên, Lộ Nghiên móc ra, thấy hai chữ “Lâm Hướng”. Lúc làm việc không thể nghe điện thoại, Lộ Nghiên mặc kệ, nhưng ba phút sau điện thoại lại rung lên, cuối cùng cô cũng nghe.

“Không phải em cố ý không nghe điện thoại của anh đấy chứ?”

“Sao lại thế, em đang làm việc, vừa mới rảnh được chút đây.”

“Tối nay có rảnh không? Tề Bưu mời tiệc, đặc biệt bảo anh phải mời người bạn nhỏ cùng chí hướng này.” Tề Bưu là người sưu tập tem, là một người có học vấn, nhưng chỉ vì ham vui và nói nhiều mà thường bị người ta hiểu nhầm là một kẻ ăn chơi trác táng.

“Thôi đi, lát nữa em sẽ hỏi anh ấy cho coi!” Trực giác mách bảo Lộ Nghiên chuyện này không đơn giản như vậy, từ chối là phương pháp tốt nhất.

“Vậy chỉ có thể bảo cậu ta trực tiếp gọi điện cho em thôi. Đúng rồi, cậu ta còn nói sẽ tự mình đi đón em nữa đấy.”

“Đừng. Như vậy thật phiền phức, em tự đi được rồi.”

Lộ Nghiên không muốn vòng vèo, trước tiên cô sẽ đồng ý, sau đó đến giờ phải đi sẽ nói là không thể đi. Thời gian vào đời không ngắn, cuối cùng cũng coi như cô đã học được một chút “thủ đoạn” của người khác.

Hết giờ làm, Lộ Nghiên vừa định cầm điện thoại gọi điện, một chiếc xe thình lình dừng trước mặt cô.

“Lên xe đi, anh cũng tìm Lâm Hướng.”

Lộ Nghiên hoàn toàn bế tắc, tất cả lý do đều trở thành vô nghĩa với hiện tại trước mắt.

Từ lần chạm mặt ở đại sảnh, hai người chưa gặp nhau. Thời gian Lộ Nghiên và đồng nghiệp làm việc đều không phải có ý tránh né ai, nhưng lâu dần thời gian làm việc ấy khiến Lộ Nghiên cảm thấy nhàm chán, vì thế khi đồng nghiệp đề xuất ý kiến, Lộ Nghiên đã vui vẻ đồng ý; còn điện thoại, mấy ngày nay buổi tối nào Lộ Nghiên cũng tắt máy, bạn bè cô không nhiều, bình thường chỉ có Lộ Hi hoặc bố mẹ gọi điện, thi thoảng nhận được điện thoại của Lỗ Mạn, hai người chỉ tán dóc linh tinh, không có chuyện gì đặc biệt.

Sau khi lên xe, Lộ Nghiên phát hiện người lái xe là cô gái xinh đẹp hôm trước. Phục vụ đúng là vẹn toàn, Lộ Nghiên thầm cảm thán.

“Trợ lý của anh, Tiêu Mông. Còn đây là Lộ Nghiên.” Trần Mặc Đông giới thiệu hai người.

Hai người gật đầu mỉm cười với nhau, xem như lời chào hỏi.

Lộ Nghiên nhắm mắt nghỉ ngơi, Trợ lý thôi, hay là Thư ký, hay là Tiểu Mật (Ngày trước, nữ giới có quan hệ mờ ám với nam giới thường được gọi bằng cụm “nữ thư ký”, mấy năm gần đây mới hay dùng từ “Tiểu Mật”). So với cách gọi “Tiểu Mông” thì cách gọi “Lộ Nghiên” đâu có chút gì mờ ám. Lộ Nghiên mở mắt nhìn đèn sáng bên đường lao vút về phía sau rất nhanh, cô nghĩ thứ đã trôi qua rồi là trôi qua rồi, mà đèn bên đường còn rất nhiều, trong khi mắt thì vẫn bị ánh đèn phía trước nhức nhối.

Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông vào gian phòng, trong phòng vang lên những tiếng xuỵt, thì ra ở đây đang có một trò chơi. Trò chơi qui định người đến cuối cùng, bất luận là trai hay gái, phải hôn người có sinh nhật hôm nay, mà người đó đương nhiên là Tề Bưu. Người đến cuối cùng là Lộ Nghiên. Vốn dĩ do sự ưu tiên phụ nữ, Trần Mặc Đông mở cửa mời Lộ Nghiên bước vào, nhưng Lộ Nghiên lại ngại ngùng, chậm chạp bước đi, mà tính nhẫn nại của Trần Mặc Đông không tốt, vì thế cuối cùng anh tự mình đi vào, rồi vào giây sau Lộ Nghiên mới bước vào.

“Đến đây, mau hôn đi.” Mọi người ồn ào.

Lộ Nghiên không biết làm sao, ngơ ngác bị mọi người kéo vào đám đông, cô vẫn không hiểu trò chơi này. Lộ Nghiên là một cô gái không biết đùa, cô hoàn toàn không thể chơi được trò này.

Lộ Nghiên nhìn nửa vòng, cuối cùng vẫn dừng lại nhìn Trần Mặc Đông, nhưng sau đó cô từ bỏ. Cô nhận thấy Trần Mặc Đông đứng lên từ chỗ ngồi, sau đó thấy bả vai mình bị người bên cạnh giữ chặt, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của Trần Mặc Đông.

Cả đám đông vang lên những tiếng “Xuỵt”, tất cả đều tập trung vào Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông.

“Được rồi, cứ hôn Mặc Đông cũng được, đến đi.”

Lộ Nghiên cầu cứu Trần Mặc Đông, nhưng Trần Mặc Đông không nhìn cô, từ đầu đến cuối chỉ khẽ mỉm cười.

“Trần Mặc Đông, không phải anh nói Lộ Nghiên chỉ là bạn sao?” Tề Bưu không cam tâm.

“Thì ra thiếu gia Tề vẫn luôn có tình ý với cô gái nhỏ kia nha.” Người nào đó ồn ào, những người khác lại rất vui vẻ khi xem được kịch hay.

“Mặc Đông, chăm sóc tốt vợ cậu đấy. Thiếu gia Tề không dễ đối phó đâu.” Mọi người vui đùa.

Lộ Nghiên càng lúc càng cảm thấy những người này nhàm chán, trong lòng tức giận, nhưng ở đây không thể bộc lộ, cuối cùng cô ngẩng đầu hôn má Trần Mặc Đông. Trong nháy mắt, Trần Mặc Đông nghiêng đầu, môi Lộ Nghiên rơi xuống khóe miệng Trần Mặc Đông.

Mọi người xôn xao lên, cuối cùng ai cũng rất vui vẻ. Khuôn mặt Lộ Nghiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng trở nên cảnh giác. Đám người này cũng không để ý đến trò chơi đó nữa vì nó chưa đến mức quá đáng lắm, nhưng Lộ Nghiên dù sao cũng không thuộc số đông này.

Lộ Nghiên lặng lẽ ngồi xuống, nhìn đám người quần áo bảnh bao, đột nhiên hiểu được vì sao Thẩm Nham không hòa mình vào đám người này. Ngày đó Thẩm Nham từ chối đến hội hè với bạn bè, Lộ Nghiên luôn nói anh trọng sắc khinh bạn, nhưng Thẩm Nham chỉ bảo cô quá đơn giản, còn cô khi đó vẫn không hiểu tính đơn giản và bạn bè có liên quan gì.

Tình yêu của Thẩm Nham dành cho Lộ Nghiên là chiều chuộng, bảo vệ, bao dung, là những gì tốt đẹp nhất mà một người con trai dịu dàng mang đến cho người con gái của anh ta. Lộ Nghiên hiểu rằng thiên đường ấy đã sớm tan vỡ, không tồn tại nữa, mãi mãi là đống hoang tàn.

“Em cần phải thích nghi với tình cảnh này.” Trần Mặc Đông kề sát tai Lộ Nghiên.

Lộ Nghiên dựa người về phía sau, không muốn giữa hai người hiện ra điều gì mờ ám nữa.

“Em không cần thích nghi, sau này em sẽ không đến nữa.”

“Mọi người không có ác ý.”

“Phải, mọi người không có ác ý, chỉ có anh thôi.”

“Anh hôn em một lần, em trả lại anh một lần, như vậy là công bằng còn gì.”

“Em vẫn cho rằng anh là một người đàn ông rất nghiêm túc, cương trực, không ngờ anh cũng… cũng không đứng đắn như vậy.” Lộ Nghiên suy nghĩ một chút mới tìm được từ ngữ thích hợp.

“…” Trần Mặc Đông không nói gì, chỉ cười cười.

Trần Mặc Đông không cùng họ chơi những trò chơi ồn ào đó, có người gọi anh, anh chỉ nâng ly rượu với người đó, ý là anh uống rượu được rồi. Lộ Nghiên ngồi một chỗ nhìn họ, tâm tình dần bình tĩnh lại, cô không phải người để tâm lâu một chuyện nào đó, vô tình nhìn thấy gì buồn cười cô cũng cười, không thèm để ý đến Trần Mặc Đông đang ngồi cạnh chăm chú nhìn mình.

“Anh không biết rằng nhìn chằm chằm người khác là không lịch sự sao? Như vậy sẽ tổn hại hình tượng cao quí nho nhã của anh đấy.”

“Em không nhìn anh sao biết anh nhìn em?”

“Em mắt lé, anh quản được sao?”

“Mắt anh cũng lé.”

“Trần Mặc Đông, em mới phát hiện ra anh có tố chất vô lại.”

“…”

“Em nói anh vậy mà anh không tức giận, anh thật là rộng lượng.” Nói xong, cô liếc mắt lướt Trần Mặc Đông, nhưng đáng tiếc không nhìn thấy dáng vẻ mình muốn.

“Đối với những lời không hay, anh có thể lựa chọn mình khù khờ.”

Lộ Nghiên càng thêm phát hiện tài ăn nói của mình quá thấp.

“Anh từng tham gia thi biện luận à?”

“Đã từng, luôn luôn đạt được giải.”

“Anh thật không khiêm tốn. Vậy sao bình thường anh lại nói ít vậy?”

“…”

“Không phải anh chỉ ăn hiếp những người có tài ăn nói kém như em đấy chứ? Em thấy với những người khác, anh đều kiệm lời như cất giữ vàng ấy.”

“Quả thật anh chỉ đối xử với em khác thôi.”

“Anh có thể đừng thẳng thắn như vậy chứ? Cứ như em với anh có gì ấy.”

“Nếu em không thích, khi vẫn rõ ràng, anh có thể tác thành cho em và Tề Bưu.”

Lộ Nghiên quyết định im lặng là điều tốt nhất.

Đối với sự “giúp đỡ” ấy của Trần Mặc Đông, sau đó Lộ Nghiên không nhắc lại, gặp dịp thì chơi thôi mà, nếu lòng cứ canh cánh điều đó thì chính mình cũng sẽ khó tránh khỏi áy náy băn khoăn.

Qua nửa thời gian của cuộc tụ họp, Lộ Nghiên đã nghĩ thoáng đi nhiều, lặng lẽ ngồi uống nước hoa quả. Vì đây là lần thứ hai tham gia nên đa số mọi người cô đều gặp qua, cô nghĩ chắc nhiều người cũng nhớ cô, và họ cũng đã xác nhận về phỏng đoán quan hệ của cô với Trần Mặc Đông.

Bọn họ đều không phải người như Lộ Nghiên nghĩ ban đầu. Họ có thể không kiêng nể gì trước mặt bạn bè, chơi đùa những trò vô vị nực cười, mạnh miệng nói, tán gẫu linh tinh, người thua sẽ than phiền oán hận, người thắng thì vui vẻ, có thể do đối diện với càng nhiều áp lực, bọn họ càng có nhiều cách khác nhau giải tỏa áp lực. Họ đều là người bình thường, nhưng cũng khác người bình thường, mà người như Lộ Nghiên không muốn ra nhập. Cuộc sống của họ cuối cùng không phải bình thường hoàn toàn.

Thẩm Nham như thế, Lâm Hướng như thế, Trần Mặc Đông đương nhiên cũng như thế.

Lúc kết thúc, đám người dần tan ra, Trần Mặc Đông tiễn Lộ Nghiên về nhà.

“Em không cảm thấy hôm nay anh đã giúp em chứ?” Sau khi đến dưới nhà Lộ Nghiên, Trần Mặc Đông không đưa Lộ Nghiên lên nhà luôn.

“Không thấy.”

“Vậy em thấy hôm nay anh đã không giúp được em?”

Lộ Nghiên nhìn thẳng Trần Mặc Đông, anh vẫn tựa như cười như không, cô hung hăng trừng mắt lườm anh một cái, rồi lại cúi đầu.

“Hình như anh gầy đi.” Lộ Nghiên nói sang chuyện khác.

“Nhiều việc quá.”

“Đúng vậy, em cũng nhận ra, ngay cả Tiểu Mật cũng mang đến là đủ chứng minh anh bận rộn vô cùng.”

“…”

“Cảm ơn anh Trần đã hạ giá đưa tiễn, tiểu nữ cảm ơn, anh về cẩn thận ạ!”

Lộ Nghiên quay người bước đi, đến khi quay đầu lại chỉ thấy bóng dáng Trần Mặc Đông trong đêm hiện rõ vẻ vô cùng mệt mỏi. Lộ Nghiên nghĩ làm lãnh đạo đúng là rất mệt, làm thường dân vẫn thoải mái hơn nhiều.

Ánh trăng sáng soi rọi và ánh đèn khu nhà phản chiếu bóng dáng Lộ Nghiên. Góc độ sáng của ánh trăng và ánh đèn khác nhau làm hiện ra hai chiếc bóng, một đậm một nhạt, hư ảo, không phân biệt được cái nào giống người hơn, nhưng bất luận thế nào, lúc này nó không cô đơn.

Lộ Nghiên về nhà, cảm thấy từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều vương vấn mùi thuốc. Cô mở to TV trong phòng khách rồi đi vào phòng tắm, kênh nào đó đang nói về sự kiện Hitler bị ám sát.

Lộ Nghiên vẫn luôn không hiểu biết lịch sử. Giáo viên chủ nhiệm năm lớp 10 là giáo viên dạy lịch sử, theo bảng thành tích năm học của Lộ Nghiên, các môn của cô đều xuất sắc, chỉ trừ môn Lịch sử. Vì điều này mà giáo viên lịch sử rất thất vọng, đã vài lần tìm cô nói chuyện. Cô phát hiện cô giáo còn hấp tấp vội vàng hơn cô.

“Không phải chuyện trốn tránh là xong đâu, sao lại không học được chứ?”

“Vốn dĩ thành tích của em rất tốt, nhưng lại bị môn lịch sự kéo xuống rất nhiều.” Cô giáo hung hăng chỉ bảng thành tích.

“Lộ Nghiên, cô thấy cái gì em cũng tốt, sau này giờ nghỉ trưa đến văn phòng của cô.”

Mỗi lần có bảng thành tích, cô giáo luôn “mời” Lộ Nghiên vào văn phòng giáo huấn, nội dung như trên, cơ bản không thay đổi.

Cho nên khi đó để giáo viên chủ nhiệm và chính mình sống lâu hơn vài năm, cô đã chọn khoa tự nhiên.

Sở dĩ hiện tại Lộ Nghiên có sở thích này vì cô không coi nó là lịch sử, mà là một chuyện xưa. Cô luôn thích để mình rối rắm giữa những chuyện cổ, ví dụ như một cô gái đóng vai phụ đáng thương nào đó không có kết cục tốt đẹp, hoặc nữ nhân vật chính có thời thơ ấu đáng thương cuối cùng cũng không có được sự bù đắp… Tất cả khiến cô không cách nào tiêu tan, nhưng những chuyện này đều có lịch sử của nó, và đã được người ta xác định rõ ràng, ví dụ như người tốt thì có xu hướng đẹp, đáng tuyên dương, còn ngược lại những người xấu xa sẽ bi thảm, bị phê phán, bức bách, cảm giác lấy thiện trừ ác khiến tinh thần Lộ Nghiên rất thoải mái.

Điện thoại trên bàn trà rung lên, Lộ Nghiên lau qua người rồi chạy tới nhận điện thoại.

“Cậu nhận điện thoại mà thở hổn hển cái gì?” Thì ra là Lỗ Mạn.

“Vừa bận tí, không có gì.”

“Sao TV mở lớn thế?”

“Vừa tắm vừa nghe ấy mà.”

“Vừa tắm á?”

“Ừ.”

“Ăn cơm chưa?”

“Muộn thế này, ai còn chưa ăn chứ?”

“Cậu đã mua quần áo chưa? Chụp ảnh rồi gửi cho tớ xem. Đúng rồi, tên tiểu tử Thẩm Nham vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn… mà.” Lộ Nghiên nói chữ cuối cùng rất nhẹ, cô không nói chuyện này với Lỗ Mạn.

“Lúc hai người làm chuyện xấu cũng đừng có quên phải có biện pháp phòng tránh đấy.”

“Cậu đi chết đi.”

“Nhưng cậu đừng uống thuốc, không tốt đâu.”

“Rốt cuộc cậu sao vậy?”

“Nghe dì Nguyễn nói năm tới cậu muốn quay về Bắc Kinh làm việc, mình giúp cậu liên hệ nhé. Cậu muốn tìm công việc thế nào?”

“Lỗ đại tỉ, cậu tự dưng quan tâm mình, cũng không vòng vèo gì, mà chủ yếu là giọng cậu rất kỳ lạ, mình chắc chắn tâm tình cậu đang không tốt, hơn nữa còn vừa khóc nhè đấy.”

Mỗi lần tâm tình Lỗ Mạn không tốt đều lảm nhảm những điều đẹp đẽ, nội dung nói chuyện cơ bản là tỉ mỉ hỏi thăm dặn dò chuyện ăn uống ngủ nghỉ, rồi đối xử rất nhân từ bác ái với Lộ Nghiên. Ví dụ như nói chuyện gần đây, khi Lỗ Mạn du học, đã mua loại nước hoa thơm nồng được chế đặc biệt từ năm loại nước hoa, rồi gửi về cho Lộ Nghiên ở quê nhà xa xôi, chỉ vì người con trai Lỗ Mạn thích nhiều năm đã có bạn gái; nói chuyện xa hơn, khi Lộ Nghiên học trung học, Lỗ Mạn giúp cô hoàn thành bài tập lịch sử trong tuần, nguyên nhân vì Lỗ Mạn tỏ tình thất bại, hơn nữa còn thất bại một cách rất mất mặt thảm hại… Những chuyện lớn nhỏ như này đã xảy ra nhiều lần, Lộ Nghiên đã tổng kết ra lý luận trên, so sánh với những lúc bình thường, lần nào cô cũng đúng.

“Lộ đại muội, xin cậu đừng để ý chuyện này. Mình nói chuyện phiếm được không?”

“Được. Cậu nói đi, mình nghe.”

……

Mỗi lần Lỗ Mạn đau lòng đều bảo Lộ Nghiên đừng để ý, và mỗi lần Lộ Nghiên đều đảm đương vai trò cái “thùng rác” hoàn mỹ, nhưng cũng phải có phản ứng, vì mỗi lần Lỗ Mạn đem hết những thương tâm trong lòng nói hết ra đều yêu cầu Lộ Nghiên phân xử. Mấy lần đầu Lộ Nghiên rất chân thành giúp cô phân tích, giảng giải; nhưng sau đó Lộ Nghiên phát hiện người con gái này rất cứng đầu , bất luận người khác khuyên thế nào, cô gái ấy nghĩ thế nào thì vẫn thế ấy. Cuối cùng Lộ Nghiên cũng lười mở miệng, chỉ lắng nghe thôi.

Nhưng đôi khi Lỗ Mạn cũng chống đối lại chuyện Lộ Nghiên đau lòng cho có lệ như thế, Lộ Nghiên đành phải thuận theo lời nói của cô ấy, khen người này tốt, chê người kia thối rữa, tóm lại, tất cả đều dựa theo ý tứ Lỗ Mạn, cuối cùng cũng có hiệu quả là Lỗ Mạn ngày càng cứng đầu, nhưng dù sao cô ấy và Lộ Nghiên cũng có một ưu điểm chung là không để tâm một chuyện nào đó quá lâu.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, màn hình điện thoại hiển thị thời gian là 1:07, mắt Lộ Nghiên cũng díu vào nhau, không để ý đến tin nhắn trên điện thoại mà chìm vào giấc ngủ ngay tức khắc.

Bạn đang đọc Bước tiếp theo, thiên đường! của Diệp Vân Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.