Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thú săn được nhặt về

Phiên bản Dịch · 1526 chữ

Chương 10: Thú săn được nhặt về

Cố Phán Nhi không kiên nhẫn lên tiếng: "Vậy ngươi đừng quan tâm!"

Chuyện xảy ra lúc trước quá đột ngột, Cố Phán Nhi không suu nghĩ nhiều. Bây giờ nhớ lại, từ trong ký ức thì Cố Nhị Nha trước mặt này là con gái của đại phòng lão Cố gia, vẻ ngoài cũng tạm, chỉ có tính cách không được yêu thích. Ngày thường vì đại tỷ ngốc Cố Đại Nha này, cứ cảm thấy mất mặt, không ít lần dằn vặt Cố Đại Nha, cộng thêm Cố Đại Nha ngốc nghếch gặp Cố Nhị Nha cũng sẽ tránh.

Nhưng chính vì ngốc nghếch, không tránh thì không nói, còn bị ức hiếp rất thê thảm.

Điều tức cười là, đem vòng của mẹ chồng tương lai cũng để cho Cố Nhị Nha cướp lấy.

"Trong giỏ có gì vậy?" Cố Nhị Nha thấy Cố Phán Nhi không nói gì thì muốn tới lật giỏ trên lưng nàng xem, mắt thấy có lông gà rừng, nghi ngờ Cố Phán Nhi ăn may nhặt được gà rừng, nàng ta đưa tay ra: "Có gà rừng à, Đại Nha ngốc, tỷ ăn may đúng không? Ta mặc kệ, buổi sáng tỷ cướp vòng của ta, hại nương ta mất tiền không nói, còn bị đánh nữa, tỷ phải đền con gà rừng này cho bọn ta!"

"Tránh ra, không có phần của ngươi!"

"Cần đồ của tỷ là nể mặt của tỷ, Đại Nha ngốc, tỷ đừng có không biết điều."

Một tay Cố Phán Nhi nắm tay người, một tay còn cầm lưỡi liềm, không có tay thứ ba để chặn, lúc Cố Nhị Nha nhào qua thì nàng kéo Cố Thanh lùi ra vài bước.

Cố Nhị Nha thấy Cố Phán Nhi còn dám tránh thì nhớ tới chuyện lúc trước, đúng là khó chịu. Đồ khác có thể là mình cướp, cái vòng tay đó rõ ràng là Đại Nha ngốc tự mình cởi ra đưa cho nàng ta. Tuy cũng dùng chút thủ đoạn, nhưng nếu nàng không đưa thì nàng ta cũng không ngại đeo đâu!

Vậy tốt rồi, không chỉ vòng tay không có, còn gây ồn ào.

Cố Nhị Nha cảm thấy mình chắc chắn bị doạ một phen mới cho rằng Đại Nha ngốc đáng sợ, rõ ràng nhìn thế nào cũng là dáng vẻ ngốc nghếch. Nghĩ vậy thì nàng ta lập tức kêu gào: "Cố Đại Nha, tỷ trốn cái gì, ta xem thử trong giỏ của tỷ có gì cũng là nể mặt tỷ rồi."

"Ai cần cái thể diện rách của ngươi, đồ không biết điều, còn tưởng đáng tiền à." Cố Phán Nhi tránh qua một bên, thật sự thấy phiền. Nàng dứt khoát đá vào, tuy không ra sức lớn nhưng cũng khiến Cố Nhị Nha lùi về sau vài bước, xém chút là té nhào.

"Cố Đại Nha, đồ ngốc nhà chị lại dám đá tôi!" Cố Nhị Nha che bụng bị đá trúng, vẻ mặt không dám tin. Phải biết là ngày thường Cố Đại Nha thấy cô thì giống như chuột nhìn thấy mèo, làm gì dám ra tay.

Cố Phán Nhi chau mày, nàng vung lưỡi liềm: "Đá ngươi thì sao? Qua đây đi, ta chặt ngươi luôn!"

Cố Nhị Nha thấy vậy thì rụt cổ, nhớ lại chuyện hồi sáng, người trong nhà nói Cố Đại Nha chắc là điên rồi, nhất thời trong lòng nàng ta hơi run sợ, nhưng bỏ qua cho Cố Đại Nha như vậy thì trong lòng nàng ta không thoải mái. Lúc nãy nàng ta thấy trong giỏ của Cố Đại Nha có gà rừng, vừa nhìn là thấy rõ, không chỉ là gà rừng. Hại họ ra nông nỗi này, lẽ nào không nên bồi thường sao? Dù sao cũng đâu chỉ có một con gà rừng.

"Tỷ chờ đó cho ta." Nhưng thấy Cố Phán Nhi cố chấp như vậy, Cố Nhị Nha cắn răng, quay đầu chạy về nhà kêu viện binh tới.

Đôi lông mày đang nhíu chặt của Cố Phán Nhi dần giãn ra, trong lòng nàng thầm chửi một câu "ý muốn nhớ ăn không nhớ đánh ư" . Nàng kéo Cố Thanh tiếp tục đi vào nhà, cũng không để tâm tới lời nói của Cố Nhị Nha.

Cố Thanh lạnh lùng nhìn theo, còn tưởng nữ nhân ngốc này sẽ sợ, giao hết toàn bộ thú săn ra. Dù gì 2 nhà cũng là hàng xóm, mấy chuyện xảy ra giữa nữ nhân ngốc này và Cố Nhị Nha, ít nhiều hắn cũng biết, cho nên lúc thấy Cố Nhị Nha, trong lòng hắn cũng thấy đáng tiếc, nghĩ tới đám thú săn này chắc không giữ được.

Ai ngờ tình hình lại thay đổi lớn vậy, nữ nhân ngốc này trở nên thông minh, cũng trở nên hung hăng.

Nhớ tới chuyện sáng nay, anh chau mày, lẽ nào nữ nhân ngốc này thật sự điên rồi?

Nhưng tại sao ư? Dáng vẻ của nữ nhân ngốc này điên lên xem ra không những không đáng ghét, mà còn hơi đáng yêu.

Đáng yêu? Sao hắn lại có suy nghĩ điên khùng như vậy? Trái tim của Cố Thanh run rẩy.

"Nhị Nha không thành công, còn bị ngươi đá một cước, chắc chắn sẽ về mách, tới lúc đó ngươi định làm gì?" Mặc dù trong lòng cũng không thích người vợ này, Cố Thanh vẫn lên tiếng nhắc nhở, nhưng điều hắn càng muốn biết là phản ứng của Cố Phán Nhi.

"Mách thì mách, tới một người thì đánh một người, tới 2 người thì đánh cả 2!"

"Nếu người tới là cha nương của ngươi thì sao? Ngươi cũng định đánh luôn ư?"

".... Cái đó .... Để sau hẵng nói!"

Cố Thanh phì cười, trên mặt tỏ ra khinh thường cái vẻ nói xạo của Cố Phán Nhi.

"Nói thật đi, bây giờ ngươi nhỏ con lại không nhiều người thích!" Nếu không phải trong tay cầm lưỡi liềm, Cố Phán Nhi thật muốn tát một bạt tay, dáng vẻ lúc này của tên nhóc này đúng là cần chăm sóc.

"Hừ, không thích đi nữa thì cũng là tướng công của ngươi, đừng quên là ngươi dùng 300 văn tiền để mua ta đó!"

"Có thể đừng nhắc chuyện này được không?"

"Không được!"

"..."

Cố Phán Nhi trợn mắt, lời định nói ra thì bị nghẹn lại bởi 2 chữ này, cảm giác cả người không thoải mái.

Tiểu tướng công này cần chăm sóc, nhất định phải chấn chỉnh lại."

Vừa bước vào nhà đã thấy An thị đang cho gà ăn trong sân đập đổ, tuy mắt An thị không tốt nhưng vẫn lờ mờ thấy 2 người đang nắm tay nhau đi vào cửa, đột nhiên mắt bà ấy sáng lên và miệng cười toe toét.

Nhưng người thì cười, nước mắt lại rơi lã chã là chuyện gì đây?

"Nương, sao nương lại khóc? Không phải kêu nương đừng khóc rồi sao? Đại phu nói, khóc nữa là mắt không nhìn thấy đâu đó." Cố Thanh buông tay của Cố Phán Nhi ra, nhanh chóng chạy đến lau nước mắt cho An thị.

Thấy ma rồi, lại cùng mụ điên này nắm tay suốt đường đi!

An thị vừa khóc vừa cười: "Con trai, nương không sao! Nương thấy con và Đại Nha trở nên thân thiết nên trong lòng vui mừng đó mà."

Cố Thanh đơ ra, bản thân quả thật là nắm tay Cố Đại Nha suốt đường về, ngay cả gặp Cố Nhị Nha cũng không buông tay, vốn không cảm thấy nỡ buông nhưng nghe An thị nói vậy thì đột nhiên gương mặt nóng bừng.

"Cũng, cũng tạm ạ." Cố Thanh lúng ta lúng túng nói, cũng không phản bác.

"Nước mắt cũng giống như không cần tiền, có sức khóc thì chi bằng mần thiệt gà và con thỏ này." Cố Phán Nhi chính là phiền phức như vậy, vừa mở miệng là phá vỡ hoàn toàn không khí ấm áp. Nhưng Cố Phán Nhi người ta cơ bản không cảm nhận được, rất manly đặt giỏ xuống, lấy gà rừng và thỏ rừng ra ném tới chân của An thị.

"Không quá gầy nên chắc cũng nấu được một nồi!"

Thú hoang "bình bịch" rơi xuống đất, doạ An thị phải ngưng khóc.

"Đây, đây là..." An thị trừng to mắt nhìn 3 con gà rừng và 2 con thỏ, nghi ngờ nên dụi mắt vài lần, tưởng là mình nhìn nhầm.

"Quả nhiên mắt không tốt." Cố Phán Nhi bĩu môi: "Phải bồi bổ, toàn của hiếm đó!"

Khoé miệng của Cố Thanh giật giật, vốn muốn mắng người nhưng sau khi nghe mấy chữ Cố Phán Nhi nói tiếp theo, hắn hoàn toàn nuốt hết lời mắng chửi vào bụng, nhặt một con gà và một con thỏ đưa cho An thị: "Nương, người đừng khóc nữa. Mụ điên này may mắn săn được vài con thú, con mần gà rừng và thỏ rừng cho người nha."

Bạn đang đọc Boss Nhà Nông (Bản Dịch) của Thư Trường Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.