Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại chiến hồi kết

Tiểu thuyết gốc · 1632 chữ

Thời thế thay đổi, trong cái thế đạo mà con người nói chuyện bằng thực lực, luật pháp dành cho kẻ mạnh này nếu không có sức mạnh để bảo vệ bản thân hết thảy mọi thứ đều không còn ý nghĩa.

Chu Tiến là người tự lập từ rất sớm, hắn hoàn toàn hiểu được định lý này cho nên nếu xuất hiện bất cứ một cơ hội nào hắn sẽ không chần chừ mà nắm bắt.

Kể từ ngày hôm đó, Chu Tiến lao đầu vào tìm hiểu về giới thức tỉnh giả. Nếu nói những hiểu biết trước đây của hắn chỉ là mặt nổi thì những ngày này Chu Tiến thông qua nhiều cách đã sáng tỏ thêm được một chút ít thông tin về thế giới ngầm.

Tuy nhiên lượng kiến thức của hắn vẫn là quá ít, Chu Tiến thường rất tự tin vào kiến thức cũng như sự hiểu biết của mình nhưng hiện tại xem ra những điều hắn giác ngộ về thế giới này vẫn thực sự rất nhỏ bé.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tròn một tháng kế từ khi Chu Tiến mở ra dấu ấn chân long trên cơ thể. Cuộc sống của hắn vẫn như mọi ngày đi làm tại y các rồi lại trở về nhà.

Trong khoảng thời gian này Chu Tiến cũng tạo thêm cho mình một thói quen nữa, những lúc không có việc gì làm hay những khi ở nhà hắn liền không ngừng vận dụng cách hô hấp giống như khi còn trong thức hải để củng cố vững chắc con ấn chân long kia.

Chu Tiến chỉ là muốn thử một chút nhưng kết quả lại hơn cả sức tưởng tượng của hắn. Kỳ thật linh khí mà Chu Tiến hấp thụ được không chỉ có trong không gian thức hải mà ngay cả bên ngoài cũng có.

Tuy nhiên số lượng linh khí bên ngoài là khá ít và không dồi dào mạnh mẽ được như trong không gian thức hải, điều này khiến tốc độ tăng tiến của Chu Tiến chậm đi rất nhiều và dường như là không phát triển lên bao nhiêu so với lần trước.

Dẫu là vậy nhưng Chu Tiến cũng không tỏ ra gấp gáp, hắn xem việc hô hấp này như bài tập thể dục mỗi sáng vậy. Nếu như là ngày trước Chu Tiến sẽ coi việc dậy sớm thể dục là điều hoàn toàn vô nghĩa bởi vì trong thế giới xuất hiện siêu phàm này làm vậy thì có ích gì.

Nhưng bây giờ thì lại khác, có được một chút năng lực, Chu Tiến cư nhiên là chẳng cần ngủ nhiều. Trên thực tế, bây giờ hắn chỉ cần ngủ ba tiếng một ngày là đủ. Mặt khác linh khí vào sáng sớm luôn là lúc chứa đựng nguồn năng lực dồi dào nhất tuy không thấm là gì so với bên trong không gian thức hải nhưng chỉ như vậy thôi cũng đã trợ giúp cho Chu Tiến rất nhiều rồi.

Lại một tháng nữa trôi qua, Chu Tiến vẫn duy trì thói quen sinh hoạt hàng ngày, với tu vi hắn hiện tại đã có thể so với một thức tỉnh giả cấp D nhất phẩm thậm chí là nhỉnh hơn một chút.

Đây vốn không phải là điều mà Chu Tiến quan tâm, trong mấy ngày qua hắn không cảm nhận được linh khí truyền vào đan điền nữa mặc dù hắn vẫn duy trì nhịp hô hấp giống như trước đó.

Chu Tiến nhíu mày, dần dà hắn mới nhận ra nếu như cứ liên tục hấp thu sẽ dẫn đến việc bản thân sinh ra kháng thể với linh khí. Phương án duy nhất để khắc phục việc này đó là ngừng việc hô hấp một thời gian để luyện hóa số linh khí còn lại trong cơ thể.

Nghĩ rồi Chu Tiến liền lập tức dừng việc này lại, trong khi không thể hấp thu linh khí hắn liền là vào mỗi ban đêm tìm đến bãi đất bỏ hoang của thôn để rèn luyện thể lực.

Để nói so với những người trẻ tuổi cùng thế hệ, Chu Tiến luôn nằm trong danh sách những người có trí thông minh nhất. Hắn luôn là hình tượng mà các bậc cha mẹ trong thôn ao ước con mình có thể sánh kịp.

Khi tập luyện với chiêu thức long trảo quyền của mình nhất thời Chu Tiến nảy sinh một ý nghĩ trong đầu. Cũng giống với cách sử dụng quyền này nếu hắn thử truyền linh lực vào vũ khí thì có thể hay không sẽ có điều bất ngờ.

Nghĩ là làm Chu Tiến bèn lấy cái nỏ của mình ra, đây là thứ đã giúp hắn giết chết hổ tử. Lắp xong tên vào trong nỏ, Chu Tiến lập tức tập trung tinh thần truyền linh khí vào chiếc nỏ sau đó dứt khoát bắn ra một tên.

“Rầm.”

Linh khí ba động bao phủ lấy mũi tên bay ra một khoảng cực xa rồi phát nổ. Chu Tiến thầm cả kinh, hắn đây là mới chỉ truyền một chút ít linh lực của mình vào nỏ nhưng uy lực này cũng quá khủng bố rồi.

“Như vậy nếu mình sử dụng kiếm thì sẽ sao nhỉ?”

Chu Tiến thầm nhủ nhưng một khắc sau hắn lại lắc đầu:

“Không được, cận chiến cũng tốt nhưng nếu không vào trường hợp bất đắc dĩ ta sẽ không lựa chọn như vậy. Mặt khác nếu có thể công kích đối thủ từ xa vậy thì nếu như cảnh giới mình có thấp hơn cũng không nhất thiết sẽ bại trận trong tức khắc.”

Đúng vậy, lựa chọn của Chu Tiến kì thực là phương án rất an toàn. Nếu như chênh lệch về cấp độ hết thực mánh khóe sẽ chẳng đáng gì. Nhưng nếu là đứng từ xa đánh lén sẽ có thể duy trì được một chút khoảng thời gian để chuẩn bị thêm được nhiều kế hoạch.

Kể từ sau khi Chu Tiến thức tỉnh năng lực hắn cảm nhân được thể lực, tốc độ của mình đã được cải thiện rất nhiều. Thêm vào đó nhãn lực của hắn cũng được gia tăng đáng kể. Chu Tiến hiện tại có thể quan sát mọi thứ trong phạm vi năm trăm mét.

Điều này đồng nghĩa với việc nếu Chu Tiến muốn tập kích đối thủ hắn hoàn toàn có thể làm việc này ở khoảng cách tận năm trăm mét. Với đòn tấn công này những thức tỉnh giả chưa tới đỉnh cấp D chắc chắn là phải chết.

Một khoảng thời gian sau khắp người Chu Tiến toàn là mồ hôi. Ngày luyện tập hôm nay hắn lại có được thu hoạch lớn. Chu Tiến cực kì hưng phấn, hắn tin một ngày không xa nữa thôi là có thể mở ra không gian thức hải một lần nữa rồi.

“Lộp bộp, lộp bộp.”

Từng hạt mưa bắt đầu rơi trên đỉnh đầu của Chu Tiến, hiện tại đã là nửa đêm. Tiết trời mùa thu cực kì mát mẻ ấy vậy mà hôm nay lại đổ cơn mưa lớn. Chu Tiến một mình nằm giữa bãi đất trống ngửa đầu thất thần nhìn những hạt mưa đang rơi lên khuôn mặt của mình.

Mưa càng ngày càng lớn, Chu Tiến vẫn cứ nằm đó. Không hiểu sao trận mưa này lại khiến cho Chu Tiến có chút căng thẳng không nói thành lời.

Vài tiếng sau, cơn mưa vẫn không ngớt, sấm chớp trên trời vang rền. Chu Tiến vừa mới thôi đã về lại gian nhà của mình, hắn thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ như đang có tâm tư.

Trong lòng Chu Tiến hiện tại rất hồi hộp, hắn không hiểu mình đang chờ đợi điều gì nhưng cái cảm giác bồn chồn lo lắng ấy cứ bên hắn từ khi trận mưa lớn bắt đầu.

Sườn núi Đại Minh.

Đại chiến suốt gần ba tháng cuộc quyết đấu của huyết phượng, kim ô, sư tử hoàng kim và bạch hổ cũng đã đến giai đoạn kết thúc.

Sư tử hoàng kim thân thể không còn một chút máu, hiển nhiên sinh cơ đã lụi tàn.

Phía bên này bạch hổ cũng chẳng khá hơn là bao, thân thể hắn lúc này lảo đảo, khắp người tựa như là những tảng băng đang vỡ vụn. Một khắc sau, bạch hổ liền phun ra một ngụm máu tuy nhiên máu của hắn bây giờ đã nhuộm thành màu đen. Ý thức của bạch hổ bắt đầu mơ hồ rồi sau đó chìm vào bóng tối, cuộc chiến này hắn cũng ngã xuống!

Trận chiến hiện tại chỉ còn lại kim ô và huyết phượng. Kim ô thở hổn hển nói:

“Thật không ngờ ngươi lại có thể kéo trận chiến tới một bước như này, quả nhiên ta đã xem thường ngươi.”

Huyết phượng trên thân lúc này loang nổ vết máu, dường như thuật trị thương của hắn bây giờ đã không còn tác dụng, hắn nhíu mày gắng sức vung tay lên chỉ vào người của kim ô:

“Thắng thua hết thảy định đoạt vào thời khắc này đi.”

“Cũng nên phải kết thúc rồi.”

Kim ô quát lớn, sau đó hắn chỉ tay lên trời rống to:

“Vũ bão nổi lên.”

Theo tiếng rống của kim ô từng trận cuồng phong bắt đầu rít gào, bầu trời tích tụ thành những xoáy mây đen khổng lồ, nước mưa bắt đầu không ngừng chút xuống, mỗi một giọt mưa lúc này đều hóa thành một thanh phi kiếm đâm tới huyết phượng.

Bạn đang đọc Bóng Tối sáng tác bởi spmvipzen13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi spmvipzen13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.