Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu viện

Tiểu thuyết gốc · 1562 chữ

Thôn Hoàng Giang.

Chu Tiến từ từ tỉnh lại, con ngươi dần mở ra, vẫn là khung cảnh ấy vẫn là trong căn nhà của mình, ý thức của hắn bị đứt đoạn từ lúc tiểu đỉnh kia phát sáng. Sau đó, Chu Tiến liền cảm thấy như mình đã ngủ say hàng trăm năm, trong đầu hắn lúc này truyền đến từng trận đau nhức tuy nhiên đây lại không phải là trọng điểm mà Chu Tiến quan tâm nhất.

Trong mi tâm hắn lúc này cảm thấy như có một con mắt mở ra, song là ngược chiều với đôi mắt của hắn, nó như đang nhìn thấu trong thức hải của Chu Tiến vậy, một mảnh đen tuyền rộng lớn không một bóng người, không một sự sống làm cho Chu Tiến hoảng hốt.

“Không lẽ mình trở thành thức tỉnh giả rồi? Ủa, không đúng trở thành thức tỉnh giả là sở hữu một trong năm hệ nguyên tố mà ta hiện tại không cảm nhận được gì cả.”

Càng bất ngờ hơn nữa là tuyến dây thần kinh trong não bộ Chu Tiến có thể điều khiển con mắt thứ ba của hắn giống như đôi mắt kia vậy. Từng hình ảnh mà con mắt thứ ba thu được đều được truyền tới não bộ của Chu Tiến, hắn có thể tự chủ việc mở ra nhắm lại của con mắt này.

Chu Tiến dần dần ổn định tâm lý trở lại, với những điều phát sinh trên cơ thể hắn dù bây giờ có lo lắng cũng không giải quyết được gì, Chu Tiến có chín phần nắm chắc con mẳt thứ ba này xuất hiện là do tiểu đỉnh kia. Nhìn lên tường nhà, hôm nay là ngày mười lăm tháng ba năm Nhâm Dần nguyên lai là ba ngày sau khi Chu Tiến ngất đi. Chu Tiến đứng dậy sắp xếp lại mọi thứ trong gian phòng, sau đó hắn lại một lần nữa cầm cái tiểu đỉnh trên tay quan sát. Chu Tiến bây giờ đây mới thực sự tin tiểu đỉnh này là một kiện vật cực kì thần bí, cũng là thứ để Chu Tiến tìm hiểu về con mắt kia của mình.

Nghĩ tới đây trong lòng Chu Tiến bỗng trở lên kích động:

“Có khả năng hay không thứ này sẽ giúp mình trở thành thức tỉnh giả?”

“Mặc kệ như nào, đồ vật này không thể để lộ ra ngoài.”

Suy nghĩ một hồi lâu, Chu Tiến đem cái tiểu đỉnh giấu kỹ vào căn phòng của mình sau đó lại đeo giỏ tre lên lưng đẩy cửa bước ra ngoài.

Một bầu không khí trong veo kèm theo cái nắng dịu nhẹ của ngày mới ùa vào mặt của Chu Tiến ngỡ như đây là lần đầu tiên sau hàng trăm năm Chu Tiến mới lại được hít thở cái bầu không khí này, sau nhiều điều xảy ra với bản thân trong suốt mấy ngày qua Chu Tiến mới càng thêm trân quý cái loại cảm giác hưởng thụ thế này.

Hít một hơi dài, Chu Tiến cất bước đi ra khỏi thôn Hoàng Giang. Hướng mà Chu Tiến đi tới không đâu khác ngoài y các của Trương đại phu nằm ở ngoại viện của tổ chức Cửu Lâm. Đây là nơi làm việc của hắn cũng là nơi hắn coi như là ngôi nhà thứ hai của mình.

Chỉ là hôm nay số người trên đường cực kì đông đúc, Chu Tiến lấy làm quái lạ nguyên lai trước đây không có nhộn nhịp như thế:

“Vị thúc thúc này, ngài có thể cho ta hỏi dạo đây thôn chúng ta có lễ hội gì sao?”

Chu Tiến hỏi lấy một vị trung niên bên cạnh.

Trung niên kia cơ hồ cũng khá khẩn trương hắn quay sang nhìn Chu Tiến sau đó cũng nhiệt tình đáp:

“Tiểu tử này ngươi là mới từ dưới đất chui lên sao. Bây giờ tình thế đang rất căng thẳng rồi không chỉ thôn Hoàng Giang mà các thôn còn lại cũng vô cùng khẩn trương.”

Chu Tiến hít một hơi, trán đầy mồ hôi lạnh, hắn đang sợ việc mình giữ tiểu đỉnh có lẽ nào đã bị phát hiện, tuy nhiên trên gương mặt Chu Tiến lúc này vẫn không tỏ ra biến đổi, hắn gắng hỏi lấy vị trung niên:

“Ta mấy ngày này có chút bệnh chỉ ở trong nhà nên không biết, sự tình nguyên lai là như nào vậy?”

“Ây dà, thôi nói cho ngươi một chút cũng không sao, bốn sinh vật cấp vương của thú tộc hiện nay đã giao chiến suốt bốn ngày bốn đêm ở khu rừng Đại Minh rồi. Các thức tỉnh giả của trấn lúc này đang thay phiên nhau duy trì trận pháp để bảo vệ cho thành trì. Cuộc chiến này đang thu hút sự chú ý của rất nhiều cường giả không lâu nữa tiểu trấn Thanh Hà này của chúng ta sẽ là nơi mở ra cuộc họp khẩn của nhân tộc.”

Con ngươi Chu Tiến nhíu chặt, sự việc thì ra là như vậy, hắn thầm nghĩ mình có lẽ đã đánh giá sai về năng lực của đám huyết phượng, kim ô, sư tử bạch kim và bạch hổ rồi. Với tu vi như vậy rất có thể bọn chúng đã đạt tới cảnh giới viên mãn, thật may là có tháp thần 101 bảo vệ nếu không trấn Thanh Hà hiện tại chắc chỉ còn lại đống tro tàn.

Nghĩ tới đây Chu Tiến thầm cười khổ, hắn là người chứng kiến gần nhất của cuộc đại chiến kia, cũng là người duy nhất thoát khỏi nơi đó mà vẫn sống sót đi ra quả thật đây là điều mà khi nói ra sẽ không một ai dám tin là sự thật.

Chu Tiến xoa xoa cằm suy tư, hắn trên đường tới y các cũng đã thức thời hỏi được một vài sự việc diễn ra trong những ngày qua. Tỉ như các tổ chức thức tỉnh giả của trấn là Túc Anh, Cửu Lâm và Cửu Giai những ngày này đang rất bận rộn triệu tập các thành viên để chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới.

Lại nói lớp thức tỉnh giả trẻ của ba tổ chức này sắp tới sẽ có cuộc giao lưu luận bàn với các trấn khác trong cuộc họp này nhằm đánh giá năng lực của mình cũng như đạt tới cái danh ngạch đi Hồng Lĩnh sơn tu nghiệp.

Được biết thế hệ trẻ năm nay của trấn Thanh Hà cực kì có triển vọng, tỉ như cái tên Bảo Sơn của Cửu Giai tư chất hơn người, mới trở thành thức tỉnh giả thôi nhưng tu vi đã là sơ kỳ tam phẩm. Bên cạnh đó còn có tiểu phong thần Trung Kiên tới từ Cửu Lâm, một trong những người được tháp thần công nhận là phong thần tu vi hiện tại là sơ kỳ nhị phẩm, người này nếu Chu Tiến nhìn mặt sẽ nhận ra ngay là người cùng thôn Hoàng Giang với hắn, tuy nhiên đối phương thuộc tầng lớp mà Chu Tiến không thể với tới được.

Tất nhiên đó chưa phải là tất cả, Bảo Sơn hay Trung Kiên cũng đều là một trong những thiên kiêu rất có triển vọng của trấn nhưng mọi sự chú ý vẫn là phải đặt lên cái tên Túc Minh của tổ chức Túc Anh, một người được ví như thần đồng ngàn năm có một, sở hữu cả tư chất nổi bật và là một trong số ít người trên thế giới sở hữu song hệ, tu vi hiện tại đã nửa bước tiến vào trung kì.

Còn đối với Chu Tiến, so với những thiên tài kia hắn chỉ như một hạt cát giữa sa mạc, trên miệng hắn nở ra một nụ cười khổ.

Mất hai giờ đồng hồ đi bộ Chu Tiến mới tới được y các của Trương đại phu, đây là một tiểu viện cũng khá rộng rãi và cực kì bận rộn bởi vì đây là nơi duy nhất điều trị và khám bệnh cho người dân và thức tỉnh giả trong trấn.

Chưa kịp bước chân vào tiểu viện Chu Tiến đã lắc đầu kêu khổ, nguyên lai những ngày này số bệnh nhân càng thêm nhiều, tiếng bàn tán ồn ào đúng với cái không khí quen thuộc của tiểu viện này.

Luồn lách qua đám người Chu Tiến cực nhọc đi vào bên trong, thay bộ trang phục màu lục vào đeo lên khăn che mặt rồi tiến thẳng tới phòng điều chế thuốc mà không nói một lời.

“Vương Hạo khâu lại vết thương cho người này.”

“Tiểu Nam tiếp tục hô hấp cho người này đi.”

“Minh Thành qua đây… Thanh Nhi qua đây…”

Những tiếng nói có phần khẩn trương vang vọng xung quanh, nguyên lai đây là một trong những đặc trưng của tiểu viện nơi Chu Tiến làm việc. Công việc của hắn là sơ chế dược vật, điều chế thuốc cho bệnh nhân, thời điểm này bệnh nhân vô cùng nhiều cho nên số lượng thuốc không đủ dùng, Chu Tiến thực sự là cũng không hề nhàn rỗi.

Bạn đang đọc Bóng Tối sáng tác bởi spmvipzen13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi spmvipzen13
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.