Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba cái tổ chức

Tiểu thuyết gốc · 1602 chữ

Chu Tiến thở dốc, mặc dù đã hạ gục được đối phương nhưng gương mặt hắn hiện tại đang tái nhợt. Phản phệ từ việc cưỡng ép thân thể lúc này mới từ từ truyền tới, ngực Chu Tiến đau nhức, ngón trỏ ở tay phải đang run lên, toàn thân hắn ê ẩm.

Chu Tiến biết hôm nay trong cái rủi của mình rốt cục cũng có cái may, trong tính toán của hắn dù kế hoạch có hoàn hảo như nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có ba phần nắm chắc mà thôi:

“Shh… Mình sẽ không bao giờ để mạng sống của mình phụ thuộc vào vận may nữa.”

Chu Tiến cắn răng, nói rồi hắn cố lết người lên di chuyển về thôn.

Mất khoảng hơn hai tiếng Chu Tiến mới hoàn toàn đi ra khỏi cánh rừng, lý do hắn di chuyển chậm như vậy là bởi vì khi chuẩn bị ra khỏi đây hắn bỗng phát giác xung quanh bây giờ đang xuất hiện rất nhiều người, Chu Tiến đổi hướng cuối cùng hắn chọn đi đường vòng.

Đằng xa, xung quanh cánh rừng hiện tại đang tụ tập rất nhiều thức tỉnh giả tới từ các tổ chức khác nhau, trên khuôn mặt ai nấy cũng biểu tình trầm trọng. Hiển nhiên trận chiến của huyết phượng, kim ô, sư tử hoàng kim và bạch hổ lúc này vẫn còn chưa chấm dứt. Tuy nhiên không ai dám tới gần quan sát bởi vì từ luồng khí tức cho thấy đây là cuộc chiến của những cường giả.

“Ngươi thấy sao?”

Người cất tiếng nói vừa rồi là một trung niên, gương mặt gã lạnh băng, sống lưng thẳng tắp đang chắp tay sau lưng nheo mắt nhìn về phía xa trong rừng. Đằng sau người này có hai thuộc hạ, một trong số đó chắp tay cung kính nói:

“Hội trưởng, theo ta thấy đây có lẽ là xung đột tới từ cường giả cấp vương của thú tộc, sức mạnh của chúng đã đạt tới đỉnh cấp B nửa bước đi vào cấp A.”

Người đàn ông nghe vậy mặt vẫn không biểu tình nhưng ánh mắt lại trở nên vô cùng sâu xa.

Bỗng nhiên vào lúc này, bên cạnh người đàn ông đột nhiên xuất hiện một cánh cửa hư không được bao phủ bởi một ngọn lửa màu lam, tiếng bước chân đang từ từ đi ra, bên trong vang lên giọng nói:

“Hàn Phong huynh không biết đang có suy nghĩ gì?”

Vài giây sau, thân ảnh từ cánh cửa bước ra hoàn toàn, chỉ thấy đứng bên cạnh người đàn ông tên Hàn phong lúc này xuất hiện một người nữa. Người này có mái tóc đen mượt, khuôn mặt khoảng chừng hai năm hai sáu tuổi trông rất anh tuấn, trên thân thể tỏa ra khí chất rất phong độ cuốn hút, sức mạnh cao thâm khó dò.

Hàn Phong không thèm nhìn người này lấy một cái chỉ mở miệng nói:

“Cút!”

Nói rồi trên cánh tay của Hàn Phong xuất hiện từng luồng lốc xoáy rít gào vung ra nện thẳng một quyền vào thân thể của đối phương. Nắm đấm chứa đựng pháp tắc thiên địa này đã xuyên qua thân thể của người kia.

Nhưng bất ngờ là trên ngực của tên này lại không chảy ra chút huyết dịch nào, gương mặt vẫn nở một nụ cười mỉm:

“Hàn Phong huynh hiểu nhầm rồi, ta hôm nay đến đây không phải để giao chiến với huynh. Vả lại huynh nghĩ xem nếu chúng ta chiến ở đây không phải người được lợi nhất chính là đám người của tổ chức Túc Anh sao?”

Người đàn ông này tên là Vương Thần, thân thể hắn lúc này bỗng tan ra thành một ngọn lửa sau đó tích tụ lại vọt ra khỏi nắm đấm của Hàn Phong.

Hàn Phong thu lại cánh tay đôi mắt hắn vẫn đang chăm chú quan sát phía cánh rừng như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Hừ”

Một tiếng hừ lạnh, sau lưng Hàn Phong và Vương Thần lại xuất hiện thêm một người nữa. Người này tên là Phạm Gia, thân thể cường tráng, ánh mắt cực kì sắc bén, trên tay cầm một cái hồ lô rượu, hiển nhiên đây cũng là một cao thủ:

“Túc Anh bọn ta mà cần phải đục nước béo cò như thế sao, các ngươi yên tâm trong vòng mười năm nữa Cửu Lâm và Cửu Giai các ngươi sẽ bị san bằng thôi.”

Hàn Phong và Vương Thần con ngươi nhíu chặt, mặc dù đều là những người đứng đầu của tổ chức nhưng cả hai vẫn có chút kiêng dè với người tên Phạm Gia này.

Vương Thân miệng cười nhưng tâm không cười chắp tay hướng Phạm Gia:

“Phạm Gia huynh cũng đến đây sao?”

Phạm Gia cũng chỉ gật đầu với Vương Thần một cái rồi đưa ánh mắt nhìn về phía cuộc chiến xa xôi kia.

Lúc này Hàn Phong bỗng lên tiếng:

“Quả nhiên thú tộc những năm gần đây đã có được nhiều đại cơ duyên, bọn chúng đang dần đần cường đại. Cứ với tình trạng như này giao ước giữa nhân tộc và thú tộc rất có thể sẽ tan vỡ.”

Vương Thần lúc này cũng biểu tình nghiêm túc, hắn biết nếu như giao ước giữa hai bên một ngày bị phá vỡ hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Còn đối với Phạm Gia, hắn tỏ ra không chút lo sợ, đối với hắn chỉ có từ “chiến” ở trong tim, càng chiến đấu hắn càng hưng phấn giống như đây mới là chấp niệm của hắn vậy.

.

Trong khi các thức tỉnh giả một đêm không ngủ thì Chu Tiến hiện tại đã trở lại trong thôn Hoàng Giang. Thân thể hắn lúc này đang rất mệt mỏi, hiện tại đã là mười hai giờ đêm, trong thôn lúc này là một mảng yên tĩnh, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng chó sủa. Chu Tiến đi tới gian nhà của mình, nhà của hắn là một căn nhà cấp bốn rất nhỏ hẹp, cổng vào thì mục nát, trong sân nhỏ có nhiều đất đá xen lẫn một chút cỏ dại.

Hắn bước vào trong sân múc trong giếng ra một chậu nước làm sạch máu trên cơ thể, thay một bộ trang phục mới sau đó đẩy cửa nhà ra bước vào, bên trong gian nhà cũng rất bình thường chỉ có một cái giường và một gian bếp nhỏ. Chu Tiến đặt giỏ tre xuống lấy từ bên trong ra một chút thảo dược nghiền nát rồi đắp lên những chỗ bị thương trên cơ thể sau đó hắn gục xuống giường của mình thở một hơi:

“Mẹ kiếp, mệt chết ta.”

Chu Tiến nhắm mắt lại, trong đầu hắn cứ liên tục hiện lên những hình ảnh của ngày hôm nay. Hắn hiện tại cũng không rõ tâm trạng trong người mình lúc này ra sao nữa, có kích động, có cảm thán và cũng có cả sợ hãi.

Sợ hãi là vì đây là lần đầu tiên Chu Tiến giết một thức tỉnh giả, có lẽ đây sẽ là kí ức đáng nhớ nhất trong cuộc đời của hắn sau này. Tuy nhiên sau biến cố vừa rồi hắn mới hiểu ra, nếu như hôm nay không phải trong khu rừng Đại Minh, không phải ở sân nhà của hắn càng không phải được huyết phượng giúp đỡ thì có lẽ giờ này hắn đã chết rồi. Ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này một phàm thể như hắn khó mà có thể tồn tại được.

“Huyết phượng… huyết phượng…”

Trong mơ hồ Chu Tiến bỗng nhớ ra gì đó, hắn giật bắn người dậy biểu tình kích động nhìn vào giỏ tre cạnh giường.

“Đúng rồi, cái tiểu đỉnh huyết phượng đưa cho mình rốt cục nó có cái gì mà các cường giả không tiếc cái giá săn lùng bằng được chứ. Lại nói sao lúc ta cầm nó thì đám kim ô hay ngay cả hổ tử lại không biết. Có lẽ nào huyết phượng lừa ta?”

Chu Tiến hoài nghi, hắn xuống giường lục trong giỏ tre ra một cái tiểu đỉnh cũ nát cầm trên tay, hắn nhìn ngó một lúc cũng không thấy có gì đặc biệt cả. Nếu như nó không xuất hiện trong tay huyết phượng có lẽ Chu Tiến đã tưởng đây là đống sắt vụn mà ném đi rồi.

Thế nhưng ngay khi bàn tay Chu Tiến chạm vào những kí hiệu trên tiểu đỉnh thì thân thể hắn bỗng cứng đờ, gương mặt hắn ngẩn ra.

Trước mắt Chu Tiến lúc này không phải là nhà hắn nữa, một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện. Vô vàn xác chết trải dài về phía trước, Chu Tiến đưa ánh mắt nhìn về hướng xa kia một điều mà hắn không thể tin vào mắt, chỉ thấy hàng ngàn hàng vạn thây chất thành ngọn núi, trên đỉnh cao nhất ấy xuất hiện một thân ảnh đang quay lưng lại với Chu Tiến, trên tay người này nhuộm đỏ màu máu thân thể tỏa ra khí tức trấn áp chúng sinh khiến Chu Tiến run rẩy muốn bái lạy. Chưa hết hoảng sợ thì lúc này đột nhiên thân ảnh trên cao bỗng quay đầu lại nhìn Chu Tiến mang theo một luồng khí tức thật tang thương, lạnh lẽo.

Bạn đang đọc Bóng Tối sáng tác bởi spmvipzen13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi spmvipzen13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.