Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu đỉnh

Tiểu thuyết gốc · 1421 chữ

Khoảnh khắc ánh mắt huyết phượng liếc qua, con ngươi Chu Tiến co rút, toàn thân hắn lạnh toát đôi chân đã bắt đầu căng cứng.

Đây là lần đầu tiên trong 16 năm cuộc đời Chu Tiến rơi vào trạng thái tuyệt vọng thế này, trước đây dù là trong tình cảnh nguy hiểm nhất cũng chỉ là lúc hắn bị truy sát bởi một con dã thú ăn thịt bình thường, với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn ở cánh rừng này hắn hoàn toàn có thể trở mình. Nhưng bây giờ thì lại khác, trước mặt hắn là cuộc chiến đẫm máu của thức tỉnh giả, lấy tư chất phàm thể này chờ đợi Chu Tiến chỉ có cái chết.

“Tại sao lại có thể như vậy? Rõ ràng ta không phải thức tỉnh giả, tháp thần không thừa nhận ta, tại sao ta không thể có cuộc sống như một người bình thường? Tại sao ta lại bị cuốn vào một cuộc chiến vốn không liên quan tới mình? Ta cứ như vậy mà chết đi sao? Nếu cứ chết như vậy ta thật sự không cam!”

Trong đầu Chu Tiến tâm tư rối bời, hắn có thể không được tháp thần công nhận nhưng hắn biết đây chưa phải là lúc mình chết bởi vì hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.

“Ài…”

Tiếng than thở bỗng vang lên trong đầu Chu Tiến cắt ngang tâm tư tuyệt vọng của hắn:

“Ngươi thực chất vẫn có thể có một con đường sống mà rời khỏi đây.”

Chu Tiến giật mình nhìn trước nhìn sau không biết thanh âm này phát ra từ đâu và từ ai, chỉ là khi hắn nhìn lên trên đối diện với cặp mắt của huyết phượng hắn mới phát giác.

“Không cần phải bất ngờ vậy đâu, ta có thể đọc được thần thức của ngươi.”

Huyết phượng lạnh lùng truyền âm tới Chu Tiến.

Sau đó nó vội vàng nói tiếp:

“Ta có thể mở một con đường máu đưa ngươi rời khỏi đây.”

Chu Tiến kinh ngạc hắn nói nhỏ:

“Thật vậy sao?”

“Đương nhiên nhưng ta có một điều kiện.”

Không đợi Chu Tiến trả lời, huyết phượng lửa đi thẳng vào vấn đề chính:

“Nghe cho rõ đây nhân tộc, thứ này ta lấy được từ tháp thần số 73, ta biết nó rất nguy hiểm nếu như để rơi vào tay của kim ô tộc, sư tử tộc và hổ tộc. khi ta chạm vào nó lần đầu tiên trên đầu ta hiện lên khung cảnh tộc của ta thây chất đầy đất, máu nhuộm thành dòng.”

Vừa nói huyết phượng vừa đưa ra một cái tiểu đỉnh, trên thân nó là dấu vết của năm tháng xung quanh chi chít những kí tự khó hiểu:

“Là thứ này, ta không biết nó có công hiệu gì nhưng nếu để rơi vào tay bọn chúng tộc của ta sẽ rất có thể gặp nguy hiểm. Ta vô tình nhặt được nó nhưng cái khí tức nó tỏa ra lại khiến các cường giả trên thế giới cảm ứng được cho nên ta một đường bị truy sát tới đây.”

Chu Tiến miệng lưỡi khô khốc, trong mắt hắn đây cũng chỉ là cái tiểu đỉnh nho nhỏ, cũ nát nhưng không hiểu sao lại thu hút nhiều cường giả tới vậy. Hắn không hề biết trong mắt huyết phượng lúc này tiểu đỉnh phủ đầy khí tức vàng kim rất kì diệu, bí ẩn.

Đúng vào lúc này kim ô, sư tử hoàng kim và bạch hổ tiếp cận tới, huyết phượng nhíu chân mày, hắn quay sang vội vàng truyền âm tới Chu Tiến:

“Không còn thời gian nữa, ngươi giúp ta đừng để thứ này rơi vào tay các cường giả của thú tộc ngược lại ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây.”

Nói rồi huyết phượng để lại một ấn kí lên người Chu Tiến, nó đang đánh cược, nếu như không chết nó có thể tìm tới Chu Tiến bất cứ lúc nào còn nếu như bỏ mạng thì hết thảy mọi việc vẫn có thể nằm trong lòng bàn tay của nó. Dẫu sao như vậy còn tốt hơn để đám kia được hưởng lợi tức từ mình.

“Đi”

Huyết phượng hét lớn một tiếng chấn động xung quanh, cùng lúc đó nó tế ra 4 viên ngọc thạch tạo thành một đài trận đưa Chu Tiến rời xa khu vực này, trong quá trình vượt hư không nó cố truyền một tia thần niệm cuối cùng:

“Pháp trận này không đủ để đưa ngươi đi xa được, sau khi đáp xuống đừng quay đầu lại lập tức chạy về thành trì nhân tộc bọn chúng sẽ không dám bước chân tới.”

Nói rồi vệt sáng cùng Chu Tiến cứ thế tan biến.

“Hừ”

Sư tử hoàng kim hừ lạnh một tiếng, nó dơ nắm tay ảo cảnh ra chụp về phía Chu Tiến, hư không một khắc vặn vẹo nhưng chỉ tiếc rằng đã muộn Chu Tiến đã rời đi.

Kim ô dương cánh định bay lên đuổi theo nhưng đúng lúc này bạch hổ ngăn lại:

“Không cần vội, trước cần đối phó với huyết phượng, thuộc hạ ta đã tiếp cận tới đây, nhân tộc kia ta không cảm ứng được năng lực chắc chỉ là phàm thể giết hắn không khó.”

“Hổ huynh nói không sai, trên hết ta thấy nhân tộc kia sẽ không thể cầm “thứ đó” đi được.”

Sư tử hoàng kim đôi mắt chợt lóe.

Nói rồi hắn gầm lên một tiếng vọt lên tấn công huyết phượng

“Lôi kích.”

Sư tử hoàng kim rống to sấm chớp bộc phát uốn lượn quanh thân thể nhắm thẳng vào người huyết phượng, kích này là sát chiêu mà hắn đã chuẩn bị để đối phó với đối phương.

“Đoàng đoàng đoàng.”

Sấm giật đùng đùng mang theo khí thế hủy thiên diệt địa không ngừng công kích tới huyết phượng, mỗi nơi nó đi qua là một màu đen hủy diệt tất cả sinh vật xung quanh.

Huyết phượng cười lạnh một tiếng, hắn tung cánh bay lên:

“Ngươi vẫn chưa đủ.”

Nói rồi trên đôi cánh cùng thân thể của huyết phượng uốn lượn không ngừng tạo ra một quả cầu lửa khổng lồ bắn tới lôi kích của sư tử hoàng kim.

“Ầm Ầm.”

Hai lực công kích cải thiên đoạt mệnh va chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ kinh thiên động địa.

Huyết phượng phun ra một búng máu cơ thể lảo đảo lùi về sau vài bước quả nhiên lôi kích của đối phương đúng là một sát chiêu cực kì mạnh. Phía bên kia sư tử hoàng kim càng thảm hơn, một cánh tay của hắn nát bấy, toàn lông của hắn cháy xém nửa người bên kia không còn cử động được nữa.

Sử tử hoàng kim ngồi xuống xếp bằng, rót nửa sức mạnh của mình vào điều trị thân thể, sau đó hắn mở mắt trên gương mặt chứa đầy vẻ oán giận:

“Kim ô huynh, hổ huynh còn chờ gì nữa, giết chết hắn “thứ đó” ta sẽ không tranh công với hai huynh.”

Đương nhiên không cần sư tử hoàng kim phải nói, kim ô và bạch hổ lúc này cũng đã bộc lộ ra sát chiêu chỉ còn chờ thời cơ thích hợp một kích tất sát với huyết phượng.

“Không hổ danh là chiến thần hệ hỏa, tuy nhiên chỉ với hệ hỏa của ngươi thôi là chưa đủ.”

Bạch hổ châm chọc.

Huyết phượng không quan tâm tới lời nói của bạch hổ, sau phút tử chiến với sư tử bạch kim thương thế của hắn khá nặng, thật may hắn có thuật hồi phục truyền thừa từ tộc nhân nếu không hắn đã nằm xuống từ rất lâu rồi.

“Phải công nhận ngươi có năng lực hồi phục thật tốt, nhưng cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, ta xem ngươi có thể trụ được bao lâu.”

Kim ô vỗ cánh tế ra ba cộng lông hóa thành 3 thanh phi kiếm nhằm thẳng về hướng huyết phượng.

“Các ngươi nói nhảm nhiều quá, chiến đi.”

Huyết phượng rống to.

“Hừ, Sát!”

Đối phương cũng đồng thanh.

Khí tức ngút trời, huyết phượng cùng với đám kim ô, sư tử hoàng kim, bạch hổ lao vào nhau chú định sẽ là một trận huyết sát một mất một còn.

Bạn đang đọc Bóng Tối sáng tác bởi spmvipzen13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi spmvipzen13
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.