Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

42

Phiên bản Dịch · 2233 chữ

Từ trong tĩnh thất đi ra, Tử Lai Vương khóe mắt rõ ràng có hơi ướt. Nhưng Phương Cẩm An ngược lại là sắc mặt như thường, thong dong trở lại bên cạnh Lý Ức.

"Thì ra nàng và Tử Lai Vương thúc cũng có giao tình?" Lý Ức hỏi Phương Cẩm An. Nhưng cho dù nàng và Thiên Vương lão tử có giao tình, hắn cũng không kỳ quái.

"Năm ấy có một lần ra ngoài du ngoạn, trên đường đi qua đất phong của Tử Lai Vương, vô tình gặp được Tử Lai Vương cải trang xuất hành, nên đã kết bạn vong niên." Phương Cẩm An đáp.

Lý Ức sững sờ: "Vậy nàng vừa nói với ông ấy 'Việt Khâu ba ngày, phi binh độ nan' là có ý gì?"

Đó là mật hiệu. Nàng đã sớm chuẩn bị sẽ có một ngày có thể sẽ khôi phục nữ trang, thân phận ban đầu biến mất, cho nên ngầm cùng một vài cố nhân lưu lại mật hiệu quen biết —— thế nhưng, ngược lại là chưa lưu lại cho Lý Ức nha, trước kia phân lượng của Lý Ức ở trong lòng nàng thật sự không nặng. Hiện tại nếu để cho hắn biết, hắn nhất định lòng dạ hẹp hòi quyết đòi được cho coi. . . Phương Cẩm An cảm thấy quẫn bách, cười ha ha hai tiếng rồi nói: "Không có ý gì, chính là lúc ấy kết giao với ông ấy, xúc cảnh sinh tình, ngẫu hứng làm thơ, làm thơ mà thôi, khà khà."

"Làm thơ?" Thơ gì mà gì mà không vần không điệu thế này? Lý Ức khó hiểu, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy thoải mái: tài văn chương của nàng, có vẻ như là không được tốt lắm, đúng rồi, nhớ năm đó khi hắn mang gương mặt của Lý Mẫn nàng cũng từng làm qua loại này thơ, cái gì mà "Sum sê hoa vũ đông, cuồn cuộn ánh sáng tím", hoàn toàn không hiểu nàng muốn biểu đạt cái gì, còn nói tặng thơ này cho hắn, chết sống muốn hắn nhớ kỹ, thề trọn đời không quên, sau này nhìn thấy thơ này liền nhớ tới nàng. . . trong lòng Lý Ức cười cười.

Phương Cẩm An cũng có chuyện muốn hỏi hắn. Nhưng lúc này đôi tân nhân đã đến, nghi thức cưới hỏi bắt đầu, đành phải tạm thời đè xuống.

Khi hành lễ hoàn tất, yến hội liền bắt đầu."Đến đây cũng tàm ổn rồi, nàng có mệt mỏi hay không? Chúng ta trở về nhé?" Lý Ức hỏi Phương Cẩm An.

"Cái gì cũng tàm ổn rồi, chính sự còn chưa có làm nha, không phải cùng đệ đến gặp Liễu ngũ tiểu thư sao." Phương Cẩm An trừng mắt nhìn hắn: "Đệ còn nháo lớn như vậy, không biết trong lòng con gái người ta nghĩ như thế nào đâu. . ."

"Ta có làm cái gì đâu." Lý Ức lạnh nhạt nói: "Nàng ta thích nghĩ như thế nào thì nghĩ, mắc mớ gì tới ta."

Phương Cẩm An nhìn hắn như vậy, không khỏi đau đầu."Ta đi thay quần áo." Nàng rời khỏi bàn tiệc.

Thay quần áo xong, trên đường trở về chỗ ngồi vừa vặn đụng phải Liễu Tuệ. "Bái kiến nương nương." Nàng ta ra vẻ trấn tĩnh hành lễ với Phương Cẩm An, nhưng mà dù sao cũng là nữ nhi gia khuê các, tâm tư hiện nơi khóe mắt đuôi mày này làm sao có thể giấu giếm được đôi mắt của Phương Cẩm An, Phương Cẩm An phát giác được sự bất an và tức giận của nàng ta.

Phương Cẩm An trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, nàng vốn là người không chịu được khi nhìn thấy nữ hài chịu ủy khuất. "Là Liễu ngũ tiểu thư đúng không." Nàng tiến lên một bước, giữ chặt tay của nàng ta: "Bây giờ trong thính đường rất ầm ĩ, ầm ĩ khiến đầu ta phát đau. Ngũ tiểu thư có thể dẫn đường cho ta đi thưởng thức cảnh đẹp trong phủ không?"

"Vâng. Nương nương xin mời đi theo ta." Liễu Tuệ vừa dẫn đường vừa tính toán.

Mẫu thân của nàng ta muốn nàng ta nhận lỗi với Phương Cẩm An, nàng ta lại khó nuốt trôi khẩu khí này. Lúc này còn chưa đâu vào đâu cả, cũng đã làm cho nàng ta chịu nhiều ủy khuất như vậy, ngày sau, nàng ta mặc dù có thể ngồi vào địa vị này, thì cũng còn tôn nghiêm gì nữa đâu?

"Vào mùa này, hoa hồng còn có thể nở đẹp như vậy." Bỗng nhiên Phương Cẩm An đi bên cạnh mở miệng nói.

Liễu Tuệ hoàn hồn, trước mắt đúng là mấy cây hoa hồng nở rất tươi tốt. "Vâng, hiện là tiết tháng mười, là lúc hoa hồng nở." Nàng ta qua loa đáp.

Phương Cẩm An đưa tay muốn hái một đóa, nhưng nhìn thấy gai sắc trên cành lại do dự: "Ngũ tiểu thư có thể giúp ta hái một đóa, đóa này nè."

Đây là muốn mình hầu hạ nàng sao? Đây là ngại hôm nay làm nhục mình còn chưa đủ sao? Ngay cả duy trì khách sáo ngoài mặt Liễu Tuệ cũng không làm nổi, nàng ta mặt lạnh đứng đấy vẫn không nhúc nhích.

Thị nữ của nàng ta bước lên phía trước bẻ nhánh hoa kia, lại sử dụng khăn tay loại bỏ gai, lúc này mới dâng cho Liễu Tuệ: "Cô nương. . ."

Liễu Tuệ vẫn không nhúc nhích.

Phương Cẩm An lấy đóa hoa từ trong tay thị nữ: "Hoa này thật đep, rực rỡ, vô cùng xứng với ngươi, cũng rất thích hợp."

Nói xong, vươn tay cài đóa hoa lên trên đầu Liễu Tuệ.

Nàng thân hình cao gầy, tay chân thon dài, làm ra cử chỉ như vậy, Liễu Tuệ lại vô hình cảm thấy có dáng vẻ phong lưu tiêu sái.

"Đây, Tạ nương nương. . ." Liễu Tuệ không nghĩ tới nàng lại làm như vậy, nhất thời có chút không biết ứng đối ra sao.

Phương Cẩm An lại thuận thế nhéo nhéo khuôn mặt của nàng ta: "Cười một cái, cười một cái càng đẹp mắt."

Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, Liễu Tuệ đành phải nặn ra một nụ cười.

Phương Cẩm An vì vậy cười càng đẹp hơn: "Vậy mới đúng, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nên luôn phải vui vẻ phấn khởi—— mới vừa rồi là ai chọc ngươi tức giận? Là ta sao?"

"Không, không dám. . ." Liễu Tuệ sợ hãi, vội vàng lắc đầu.

"Không cần giấu giếm. Có phải vì ta hôm nay không mời mà tới đã khiến Ngũ tiểu thư không vui?" Giọng nói của Phương Cẩm An vừa nhu thuận vừa chân thành.

Cũng làm cho Liễu Tuệ sinh ra không đành lòng: "Nương nương sao lại nói như vậy."

"Ta hiểu mà, thân phận ta lúng túng, thật không nên xuất đầu lộ diện." Phương Cẩm An than nhẹ một tiếng, nháy mắt mấy cái, làm ra dáng vẻ vô tội nhìn nàng ta: "Ngũ tiểu thư thế nhưng cũng nghĩ như người bên ngoài, cho rằng ta và Ức Điện hạ có quan hệ bất chính sao?"

—— nhưng thật ra là có. Lúc nói lời này, trong lòng Phương Cẩm An nảy ra một giọng nói nhỏ. Phương Cẩm An cắn cắn môi: đó là việc ngoài ý muốn! ! Ta căn bản không có loại ý nghĩ này! ! Cho nên không tính là quan hệ bất chính! !

"Nương nương nói chuyện gì vậy ạ." Lúc này đây Liễu Tuệ cảm thấy tiêu tan không ít phẫn hận trong lòng đối với Phương Cẩm An. Nàng ta vững tâm hơn, rốt cuộc cũng chịu dựa vào ý tứ của mẫu thân nàng ta mà làm việc: "Ức Thái Tử coi trọng nương nương, trong lòng Liễu Tuệ đối với nương nương tự nhiên cũng là vạn phần kính trọng."

"Không phải coi trọng không có gì gọi là coi trọng ở đây cả, chỉ là nhớ một chút tình cũ thôi, Ngũ tiểu thư ngươi tuyệt đối không nên suy nghĩ nhiều. . ." Phương Cẩm An vội giải thích.

"Nương nương yên tâm!" Liễu Tuệ buột miệng nói: "Liễu Tuệ chưa bao giờ có suy nghĩ so sánh hơn thua với nương nương, hiện tại không có, sau này càng không có!"

Nói đến nước này rồi, Liễu Tuệ cũng bất chấp rụt rè, khẽ cắn môi, nói: "Nếu nương nương nguyện trợ giúp Liễu Tuệ leo lên vị trí này, Liễu Tuệ cam đoan với nương nương, dù là Điện hạ và nương nương lấy Liễu Tuệ làm bia đỡ đạn, Liễu Tuệ cũng cam tâm tình nguyện, không hề oán hận."

Phương Cẩm An cũng không nghĩ tới nàng ta sẽ nói ra những lời như vậy, nhất thời không khỏi ngây ngẩn cả người.

"Ta đã biết." Cuối cùng nàng bất đắc dĩ cười, nói: "Ta mệt rồi, trở về thôi."

Sau khi trở về chỗ ngồi, Lý Ức nhìn vẻ mặt nàng mệt mỏi, liền chỉ thị khởi giá hồi cung.

"Liễu Tuệ và nàng nói cái gì vậy? Sao trở về liền mất hứng? Nàng ta mạo phạm nàng sao?" Trên xe, Lý Ức hỏi nàng.

"Không phải". Phương Cẩm An lười biếng nói: "Là nàng ta nói cho ta biết, nàng ta muốn gả chính là người ngồi ở vị trí Thái Tử này, căn bản không phải Lý Ức đệ."

Lý Ức mạnh mẽ gật đầu: "Ta sớm đã biết, cho nên ta vốn không muốn lấy nàng ta, phụ hoàng buộc ta lấy đó chứ."

Phương Cẩm An nghiêng đầu liếc hắn một cái: "Vậy đệ muốn lấy ai?"

Cái nhìn này, sắc nhọn như kiếm, đâm thẳng vào lòng.

Lý Ức cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình cũng đều run lên."Không sao, ta cũng không có người nào muốn lấy." Hắn thật vất vả mới không lộ vẻ sợ hãi lên trên mặt, vẫn bày ra vẻ cười đùa tí tửng, ghé sát vào nàng nói: "Nhưng Đại sư huynh ta đã ngủ qua, nếu không thì ta liền cưới nàng đi."

"BA~", một tiếng giòn vang quanh quẩn trong khoang xe.

Phương Cẩm An hung hăng tát Lý Ức một bạt tai.

"Khốn nạn." Nàng lạnh lùng nói.

Trên mặt nóng rát, nhưng chút đau ấy không tính là cái gì. Trong lòng mới đau lợi hại."Khốn nạn? Ta?" Lý Ức không thể tin hỏi lại.

Phương Cẩm An vô ý thức lui về phía sau.

Nàng cảm thấy bàn tay đánh Lý Ức run run lợi hại.

Nàng đánh thắng nhiều trận chiến như vậy, đánh thắng nhiều người như vậy, nhưng chưa bao giờ như lần này, hối hận qua.

Nhưng mặc dù hối hận, lời nên nói, vẫn muốn nói.

"Chiếu thư phế Thái Tử Phi, trở về liền hạ chỉ đi."

"Ngày mai, ta và tiểu Tạ chuyển khỏi cung."

"Ta đối với đệ chưa từng có tình yêu nam nữ, chưa từng có."

Nàng nói những lời này, tuy giọng điệu vô cùng cương quyết, thế nhưng mỗi khi nói một câu, liền bị Lý Ức bức lui về phía sau một chút.

Lý Ức nhìn nàng, ánh mắt vô hồn —— ánh mắt hắn vốn chính là như vậy, nhưng hôm nay Phương Cẩm An nhìn càng thấy trống rỗng, dường như phía sau cũng không có hồn phách.

Một lúc lâu sau Lý Ức mới nói, giọng nói cũng vô cùng trống rỗng: "Ta biết nàng đối với ta không có tình yêu nam nữ, ta cũng không dám yêu cầu xa vời. Thế nhưng" hắn khẽ cười một tiếng, rồi lại nói tiếp: "Ta và nàng đã có quan hệ xác thịt, hiện tại khắp thiên hạ cũng đều nói ta chiếm đoạt nàng, ai ai cũng chỉ trích! Bây giờ nàng rời đi, cũng không ích gì."

"Không có ích gì? Nhưng mà ta sẽ vui." Phương Cẩm An lạnh lùng nói.

"Nàng sẽ vui?" Lý Ức đã bức nàng đến trong góc thùng xe, nàng không thể lui được nữa: "Ném ta lại, lưu lại một cục diện rối rắm rồi rời đi, nàng sẽ vui? Nàng sẽ an tâm mà rời đi sao? Đây là tính cách của nàng sao? Phương Cẩm An, nàng không tính phụ trách hả!"

Những câu này đâm trúng trái tim của nàng. Lý Ức, lại hiểu rõ nàng đến thế.

Có phải hay không, hắn cố ý dẫn nàng rơi vào hoàn cảnh như vậy? Hắn dụng kế với nàng?

Phương Cẩm An nghĩ đến đây, thì trong lòng liền thật sự nổi giận. Lập tức lại là một bạt tai vung qua.

Lý Ức không trốn không tránh, ngược lại lộ ra dáng vẻ mặt dày mày dạn: "Cứ mặc sức mà đánh, dù sao nàng bây giờ yếu ớt, đánh cũng không đau."

"Ngược lại ta còn lo lắng làm đau tay nàng." Hắn còn bắt lấy tay của nàng, đưa đến bên miệng thổi.

Phương Cẩm An lập tức cảm thấy trong lòng càng thêm điên tiết: ông trời ơi, ta nên làm gì với hắn bây giờ . . .

Bạn đang đọc Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa (Bản Dịch) của CLC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.