Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

37

Phiên bản Dịch · 2438 chữ

Phương Cẩm An ngơ ngác nhìn hắn, thân thể bỗng vô ý thức nhúc nhích, nhưng lại phát giác thân thể của hắn đang cuộn chặt lấy nàng: nóng rực, không mảnh vải che thân . . .

Hắn còn đón ánh mắt của nàng, bình tĩnh tự nhiên mà hôn nhẹ lên trán của nàng một cái.

Bên tai Phương Cẩm An như có sấm sét nổ vang.

"Ta, đệ. . ." Nàng run rẩy, nói không ra lời.

"Tối hôm qua nàng như thế nào, khiêu khích ta như thế nào, nàng vẫn còn nhớ chứ." Lý Ức vẫn bình tĩnh tự nhiên nói.

Phương Cẩm An đương nhiên nhớ rõ, mọi chuyện đều nhớ tinh tường, không quên một chút gì hết. . . Ông trời ơi, thật sự, để địa lôi đến bổ vào ta đi!

Lý Ức trên mặt thong dong, nhưng thực ra thì rất khẩn trương, quan sát phản ứng của nàng. Vì vậy lại ho nhẹ một tiếng cụp mắt nói: "Ta chưa bao giờ cùng nữ nhân khác như thế. . . Tối hôm qua ta vốn chỉ là muốn chăm sóc cho nàng. . ."

"Ta biết, là, là lỗi của ta." Phương Cẩm An khó khăn nuốt nước bọt, cẩn thận từng li từng tí muốn cách xa hắn.

Nhưng mà Lý Ức ngược lại quấn nàng chặt hơn. Hắn thoáng đứng dậy, đưa tay xoa khuôn mặt của nàng, bắt lấy ánh mắt tránh né của nàng: "Nhưng vì đó là nàng, nàng muốn ta làm chuyện gì, ta tự nhiên không thể không theo."

"Thật xin lỗi, Tiểu Ức. . ." Phương Cẩm An thậm chí muốn khóc.

"Giữa nàng và ta, không cần nói cái này." Lý Ức cúi đầu ở bên tai nàng cọ cọ: "Ta không quan trọng, chỉ cần nàng hài lòng là được rồi -- nàng hài lòng không?"

"A?" Phương Cẩm An choáng váng trước hành động lớn mật này.

"Nàng muốn ta như thế nào, ta đều làm, nàng còn không vui hả?" Lý Ức mi tâm hơi nhíu, trong ánh mắt tràn đầy ủy khuất.

"A, thoải mái, hài lòng." Phương Cẩm An yếu ớt nói.

Trong lòng Lý Ức cực kỳ vui mừng, nhưng vô cùng kiềm chế, trên mặt chỉ hiện ra một hai phần."Thật tốt." Hắn lại hôn nhẹ Phương Cẩm An.

Tốt? Tốt cái gì, làm sao mà tốt! Mệt mỏi và cảm giác sỉ nhục trỗi dậy trong lòng Phương Cẩm An: uổng cho nàng cả đời anh minh, phút cuối lại bị quỷ ám, phạm phải chuyện xấu như thế. . .

Lý Ức nhìn thấu suy nghĩ của nàng."Thật ra ta cũng rất sung sướng." Hắn lại nói: "Huynh đệ chúng ta, hạnh phúc với nhau, khoái khoái hoạt hoạt, điều này cũng đâu có gì, so với việc trước kia chúng ta so kiếm cưỡi ngựa thì cũng không có gì khác biệt."

"Sao có thể giống nhau chứ. . ." Phương Cẩm An che mặt.

Lý Ức kéo tay của nàng xuống, bắt nàng nhìn mình: "Người khác nghĩ thế nào, thấy thế nào, ta mặc kệ. Nhưng không cho nàng đoán mò, nếu không chính là làm nhục tình cảm huynh đệ của chúng ta, có biết không?"

Phương Cẩm An há hốc mồm, nhưng nói không ra lời."Thời gian không còn sớm, đệ nên đi xử lý chính vụ." Cuối cùng nàng ngập ngừng nói.

Vừa mới nếm ngon ngọt, Lý Ức như thế nào cam lòng buông nàng ra. Nhưng mà chỉ có thể kiềm chế, nói: "Hôm nay không có gì chuyện quan trọng hơn. Thân thể nàng như thế nào, thức dậy bảo Hoàng Phủ Cực xem cho nàng một chút đi."

"Ta không sao, chỉ là muốn ngủ tiếp một lát." Phương Cẩm An lật người đưa lưng về phía hắn: "Đệ, đệ đi nhanh đi. . ."

"Vậy được rồi." Lý Ức lưu luyến đứng dậy: "Nàng hôm nay có thể ngủ thêm một lúc."

Rửa mặt thay quần áo xong ra khỏi tẩm điện, ở bên ngoài Tạ Tụ đang vội muốn chết. Vừa thấy Lý Ức đi ra, nàng cái gì cũng không quan tâm, chỉ vào cái mũi hắn liền mắng: "Ngươi cái đồ cầm thú! Thế mà ngươi cũng xuống tay được!"

"Nói nhỏ chút!" Lý Ức vội vàng kéo nàng đi nhanh vài bước rời xa tẩm điện, vừa ra hiệu cho cung nhân lui ra.

Tạ Tụ vẫn lải nhải: "Ta tối hôm qua có chút mệt mỏi nên ngủ sớm -- không coi chừng một cái là ngươi liền được như ý!"

"Đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, tâm tư ta đối với nàng ấy như thế nào, ngươi còn không hiểu sao." Lý Ức thong dong ngồi xuống, tư thái khoan khoái này muốn có bao nhiêu mãn nguyện thì có bấy nhiêu.

"Ta hiểu, chỉ là ta quá đề cao ngươi rồi!" Tạ Tụ vỗ ngực tức giận nói: "Thiệt thòi ta còn cho rằng, nhìn dáng vẻ ngươi ngày ngày thâm tình lại chân thành, nhất định là sẽ bất chấp cả thiên hạ để làm chuyện xấu, cưới hỏi nàng đàng hoàng nữa nha! Không hề nghĩ tới cuối cùng là, cũng chỉ có chút tài cán làm việc vụng trộm! Ngươi nói cho ta biết, sau này liền cứ như vậy mà kim ốc tàng kiều sao, hả?"

"Ngươi cho rằng ta không muốn chiêu cáo thiên hạ, cưới hỏi đàng hoàng sao!" Lý Ức cũng không thèm để ý nàng mạo phạm, giận dữ nói: "Nhưng mà nàng cũng phải đồng ý đã chứ! Trong mắt trong lòng của nàng, không có nửa phần nào cho ta. Nếu ta dám bày tỏ rõ ràng tâm tư này với nàng, nàng chắc chắn tát ta lệch mặt, rồi sau đó liền biến mất vô ảnh vô tung!"

"Nói vớ vẩn!" Tạ Tụ hoàn toàn không tin: "Nàng sao lại không có ngươi? Nàng cả ngày Tiểu Ức dài Tiểu Ức ngắn treo ngoài miệng, khen ngươi tốt vô cùng! Được rồi, ta thừa nhận, trước mắt tình cảm của nàng đối với ngươi, hoàn toàn chính xác không phải tình yêu nam nữ -- nhưng vẫn là trách ngươi thôi! Nhát như chuột, ngay cả thật lòng nói rõ cũng không dám, ngươi ngươi ngươi, ngươi tính là nam nhân gì chứ!"

Lý Ức bất đắc dĩ: "Ngươi chỉ biết nàng hiện tại dịu dàng hòa khí, ngươi chưa gặp qua dáng vẻ chân chính của nàng đâu. Năm đó ở Bắc Cương, nàng thế nhưng là tâm tình cứng rắn như đá, chuyên quyền độc đoán! Ngươi dám làm trái ý nguyện của nàng? Tốt, trước tới tranh tài một trận, còn sống lại nói chuyện tiếp!"

"Chuyện tình nam nữ sao lại so với chiến trường chém giết?" Tạ Tụ vẫn là vẻ mặt không phục.

"Ta không tranh luận với ngươi. Tóm lại, ta có trù tính của ta, ta nhất định sẽ bắt nàng lại, cưới hỏi đàng hoàng. Ta thề." Lý Ức nói: "Việc ngươi phải làm bây giờ, là mau đi vào, an ủi nàng, đừng để cho nàng nghĩ ngợi lung tung."

"Ngươi tự mình đi mà lo, ta không muốn quản." Tạ Tụ ngạo nghễ nói.

"Ta biết, hiện tại trong lòng ngươi khẳng định lo lắng cho An An." Lý Ức cười cười: "Những gì ngươi làm, ta đều nhớ kỹ. Ngày nào đó, nếu như ngươi có người ngưỡng mộ, mặc kệ là thân phận gì, ta sẽ làm chủ cho ngươi, cho ngươi đạt được ước muốn, cho ngươi trở thành thân muội tử của ta gả ra ngoài!"

"Ai mà thèm!" Tạ Tụ đành phải tức giận mà rời đi.

Lý Ức cũng đứng dậy đi ra ngoài. Vừa đi vào trong viện thì chạm mặt vợ chồng Hoàng Phủ."Bái kiến Điện hạ, Điện hạ hôm nay tới muộn hơn một chút so với bình thường." Hoàng Phủ Cực không biết gì ngây thơ nói. Tiễn Xuyến Nhi liếc nhìn cung nhân Trường Phong điện đi theo phía sau Lý Ức, trong tay cầm chính là quần áo vừa mới thay, lập tức trong lòng sáng tỏ.

"Ừ, muộn một chút." Khóe miệng Lý Ức hơi vểnh lên: "Hoàng Phủ tiên sinh à, rượu thuốc hôm qua ngươi phối cho nương nương, tựa hồ có chút không ổn nha."

"Không ổn? Sao có thể!" Một khi dính đến lĩnh vực chuyên nghiệp, Hoàng Phủ Cực lập tức biến thành người khác: "Xin Điện hạ chỉ rõ."

"A..., dường như, có một chút giống như, công hiệu thúc tình." Lý Ức ho khan vài tiếng rồi nói.

"Thúc tình?" Hoàng Phủ Cực nhíu mày, chân thành nói: "Cái gì thúc tình, Điện hạ nói, thế nhưng là triệu chứng thân thể nóng lên, tâm tình phấn khởi? Đây là bình thường mà. Phối thuốc này là có thể dẫn tới triệu chứng như vậy, thuốc là ba phần độc! Đây đối với thân thể nương nương không có tổn hại lớn gì, Điện hạ nếu để cho tiểu nhân cải thiện, tiểu nhân cũng không thể cải thiện được, tiểu nhân đã dốc hết khả năng giảm xuống dược độc rồi. . ."

"Bổn vương không có ý tứ này." Lý Ức gật gật đầu: "Chút nữa nương nương thức dậy, tiên sinh một lần nữa xem mạch cho nương nương nhé. A..., tiên sinh có công trị liệu cho nương nương, phân phó xuống, thưởng Hoàng Phủ tiên sinh hai gốc nhân sâm trăm năm, trân châu Nam Hải hai hộc, sừng tê giác Nam Cương hai cái, Long Tiên Hương tám lượng. . ."

Hoàng Phủ Cực tiếp tục ngây người: "Chuyện này, tiểu nhân không dám nhận, bệnh tình nương nương hiện nay cũng không có chuyển biến tốt đẹp gì rõ rệt . . ."

"Dài dòng cái gì! Điện hạ thưởng, thì mau tạ ơn!" Tiễn Xuyến Nhi âm thầm véo eo hắn một cái.

Trong tẩm điện, Phương Cẩm An ngồi xổm trong góc giường, yên lặng cào tường.

"Tiểu Tạ ơi," nhìn thấy Tạ Tụ, nàng thống khổ nói: "Ta làm một chuyện không bằng cầm thú rồi, ta, ta uống rượu say, ngủ Tiểu Ức!"

Tạ Tụ: ". . ."

"Hắn còn nhỏ như vậy mà! Hắn toàn tâm toàn ý kính ta cung ta, ta lại làm ra chuyện như vậy. . . Tiểu Tạ ta làm sao bây giờ đây. . ." Nàng bổ nhào vào trong ngực Tạ Tụ, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Tạ Tụ xoa xoa huyệt thái dương: "Cũng không nhỏ. . . Đừng nói hắn, người như thế nào, hắn có làm người bị thương không?"

Phương Cẩm An ở trong lòng nàng lắc đầu.

Tạ Tụ rốt cuộc lo lắng, sai người chuẩn bị nước cho nàng tắm gội. Nhìn thấy xác thực không có vết thương gì lớn, lúc này mới yên tâm.

Nhưng vết hồng lắt nhắt lại trải rộng khắp cơ thể.

Tạ Tụ không khỏi đỏ mặt, Phương Cẩm An lại là vẻ mặt sinh áy náy hối hận: "Tiểu Tạ, hắn là huynh đệ của ta mà, một hài tử lương thiện thanh khiết. . . Ta sau này không còn mặt mũi nào nhìn hắn nữa rồi."

"Hắn còn có mặt mũi gặp người, làm sao người lại không còn mặt mũi nhìn hắn." Tạ Tụ ở sau lưng nàng, duỗi tay quạt cho nàng: người ngốc quá mà!

Phương Cẩm An hoàn toàn không có phát hiện mờ ám của nàng: "Vốn nên sớm rời đi, cũng miễn đi chuyện xấu hôm nay. . . Tiểu Tạ, chúng ta lập tức liền đi được không?"

"Cái này," Tạ Tụ lần nữa bóp huyệt thái dương, nàng thật sự rất muốn nói "được" đó: "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, người cứ muốn trốn tránh như vậy hả?"

"Trốn tránh? Đây sao gọi là trốn tránh, đây là, đây là, . . ." Nàng "đây là" nửa ngày cũng không có nặn ra được thêm câu nào.

"Nương nương có nghĩ tới hay không, " Tạ Tụ hơi mím môi: "Không bằng đâm lao phải theo lao, liền theo Điện hạ thôi!"

Phương Cẩm An nâng trán: "Nói cái gì đó!"

"Nương nương à, với thân phận của nương nương, cho dù có ẩn cư sơn thủy, thì sợ là triều đình cũng sẽ không yên tâm." Tạ Tụ nói: "Cũng không cần thiết phải tử thủ với cái danh phận phế Thái Tử Phi này. Chung quy Thiên gia cũng không phải dân gian, không có nhiều trói buộc như vậy. Điện hạ tốt với nương nương như vậy, nương nương liền theo Điện hạ, gả cho hắn, chẳng phải vẹn toàn đôi bên?"

"Cái gì vẹn toàn đôi bên!" Phương Cẩm An vẻ mặt khiếp sợ: "Tiểu Tạ ơi, trong đầu ngươi bây giờ nghĩ cái gì mà bừa bãi lộn xộn thế!"

"Ta không có cảm thấy bừa bãi lộn xộn mà," Tạ Tụ ngồi qua một bên, nháy mắt nhìn nàng nói: "Nương nương nói tỉ mỉ cho ta nghe xem, rốt cuộc không thể được ở chỗ nào? Chẳng lẽ nương nương cho rằng một nữ không thể hầu hạ hai phu sao? Ai nha, nói thật không dối gạt nương nương, ta gần đây nhìn Sở tiểu tướng quân rất thuận mắt, nương nương không cho phép hả?"

"Hả? Sở Loan? Thật sao?" Phương Cẩm An vừa nghe Tạ Tụ nói lập tức vui mừng: "Như thế nào không cho phép! Đương nhiên cho phép! Ta đươn nhiên sẽ an bài cho ngươi thỏa đáng, còn phải chuẩn bị tốt cho ngươi một phần đồ cưới, nở mày nở mặt gả ngươi đi ra ngoài nữa-- Ế, nhưng còn Sở Loan, hắn có ý gì không? À, cũng không sao, hắn không quan trọng, chỉ cần ngươi thích là được rồi . . ."

"Nương nương, vậy vì sao ta có thể tái giá, mà nương nương người lại không thể?" Tạ Tụ chặn đứng lời nói của nàng.

"Đừng kéo ta vào có được không, ta và ngươi không giống nhau." Tâm tình Phương Cẩm An lập tức bị hạ thấp.

"Có gì mà không giống nhau!" Tạ Tụ thúc giục nàng: "Tuy là thân phận gia thế của nương nương, ta không thể sánh bằng, nhưng sẽ có biện pháp! Nương nương và Điện hạ hai người cộng lại, Quyền Khuynh Thiên Hạ, có cái gì không thể làm được! Ánh mắt thế nhân, cần gì bận tâm đâu!"

"Tiểu Tạ," Phương Cẩm An bất đắc dĩ nói: "Ta và ngươi không giống nhau, lòng ta đã chết."

Bạn đang đọc Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa (Bản Dịch) của CLC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.