Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

30

Phiên bản Dịch · 2848 chữ

Tạm thời không thể khởi hành đi Giang Nam, Phương Cẩm An cũng không nghĩ nhiều gì. Thật ra ở sâu trong nội tâm của nàng, nàng cảm thấy đi Giang Nam và ở nơi thâm cung này cũng không có gì khác biệt.

Khi xưa, nàng ở sâu trong sa mạc đầy tuyết, lòng đầy khao khát hướng về Giang Nam dịu dàng lưu luyến.

Nhưng bây giờ, nàng hoàn toàn nản lòng thoái chí. Nàng nghĩ, sợ là ánh mặt trời và gió ấm ở Giang Nam, cũng không cách nào làm tan chảy được cái lạnh này.

Nếu như thế, hà tất phải phí một chuyến giày vò như vậy, còn không bằng tiếp tục vùi ở Chương Hoa điện này, im lặng chờ chết là được.

Thế nhưng ngay lập tức Phương Cẩm An liền phát hiện nàng sai rồi, cuộc sống của nàng lại không có cách nào trở về như trước kia được nữa.

Đầu sỏ gây nên chính là lịch trình sinh hoạt Lý Ức an bài cho nàng.

"Nhìn đi, ấn theo Điện hạ viết, hiện tại nương nương cần phải đi ra ngoài tản bộ một chút, đi một vòng từ Đông cung đến Thái Dịch Trì!" Tạ Tụ đã sai người treo cuốn họa trục này ở chỗ bắt mắt nhất trong tẩm điện, lúc này giơ tay lên khí khí thế bừng bừng chỉ cho nàng xem.

Phương Cẩm An nhàm chán ngáp một cái: "Hắn viết ta liền phải làm à? Hắn còn không phải Hoàng Đế, đây cũng không phải là thánh chỉ!" Nói xong liền cuộn người vào trong chăn.

"Là vì muốn tốt cho người thôi mà!" Tạ Tụ đi lên kéo chăn nàng ra: "Nương nương, không nên tùy hứng, đi ra ngoài hai bước mà thôi, hiện tại kim quế ven Thái Dịch Trì cũng đã nở, cũng nên đi thưởng thức. Nương nương ngoan nào."

"Không có gì hay hết, không muốn đi." Phương Cẩm An lắc đầu: "Ngươi để ta yên tĩnh ngủ một lát không được sao?"

"Không được! Người mỗi ngày đều làm ổ trong phòng này, không sợ ngột ngạt sao? Mỗi ngày đều ngủ lâu như vậy, còn chưa ngủ đủ sao?" Tạ Tụ tận tình khuyên bảo nàng.

"Ngủ không đủ a, bởi vì ta trước kia quá thiếu ngủ mà." Phương Cẩm An thở dài nói: "Ta muốn trước khi chết cố bù lại toàn bộ cảm giác thiếu hụt."

"Phì phì phì, không cho nói mấy loại lời này nữa!" Tạ Tụ nói xong, còn lớn mật vỗ nhẹ miệng nàng.

Phương Cẩm An cũng không tức giận, chỉ đảo mắt nói: "Thật ra đi với ngươi một vòng cũng không phải là không thể, nhưng mà người ta không tí sức nào, không thể đi nổi. . . Muốn ăn bánh đậu cuốn củ từ, mứt lê thủy tinh, hạt thông giòn mới có sức."

"Haha, muốn ăn ngọt? Không có cửa đâu!" Tạ Tụ quả quyết cự tuyệt.

"Vậy muốn ta đi ra ngoài, cũng không có cửa đâu." Phương Cẩm An ngạo nghễ quay đầu.

"Nương nương, người tại sao có thể như vậy chứ!" Tạ Tụ dậm chân.

"Làm sao vậy? Nương nương làm sao vậy?" Đúng lúc này, Lý Ức đến. Hắn lúc này cũng không cho thông truyền cũng chưa được cho phép mà đã tiến vào tẩm điện. Dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên y như đi vào tẩm điện của mình.

Một đám cung nhân ở Chương Hoa điện sau khi trải qua khiếp sợ lúc ban đầu, thì bây giờ đã không còn thấy kỳ lạ nên vô cùng bình tĩnh. Duy chỉ lo quản miệng của mình cho tốt -- mấy người quản không được, đã vô thanh vô tức mà biến mất.

Tạ Tụ thấy Lý Ức đến như là thấy cứu tinh: "Nương nương không chịu đi ra ngoài đi đi lại lại, nàng không muốn ấn theo Điện hạ an bài, ta hết cách rồi!"

"Tiểu Ức, hảo ý của đệ ta xin nhận." Phương Cẩm An nháy mắt nói: "Thật sự, những thứ này viết không sai, ta sẽ treo lên, mỗi ngày đều sẽ đọc qua -- còn việc làm theo thì không cần. . ."

Lý Ức nghe xong lời này của nàng cũng không đáp lại, chỉ đi đến bên giường, dứt khoát bế nàng lên.

Tạ Tụ ôm ngực hít vào một ngụm khí lạnh.

Phương Cẩm An cũng lại càng hoảng sợ: "Này, Tiểu Ức đệ làm gì đó? Thả ta xuống."

"Đi ra ngoài tản bộ." Lý Ức cúi đầu nhìn nàng, hơi nhếch khóe môi lên: "Nàng nếu như không chịu tự mình đi, ta liền ôm nàng đi."

Nói xong không chút do dự, đi thật nhanh ra ngoài.

"Này này! Còn ra thể thống gì hả!" Phương Cẩm An nâng trán thở dài: "Được rồi, ta đi được chưa, thả ta xuống!"

"Không có chuyện gì, dù sao nàng cũng không nặng." Lý Ức thực sự không muốn thả.

Nhớ lại kiếp trước, lúc ở Bắc Cương sớm chiều cùng nàng ở chung kề vai chiến đấu, chỉ cảm thấy người này sao có thể cường đại như vậy, sao có thể hung hãn như vậy. Khi đó thân hình của nàng so với hiện tại thay đổi cũng không lớn, đặt ở chính giữa một đám nam tử là hơi gầy lại nho nhỏ. Nhưng mà có giá trị vũ lực mạnh mẽ, ở trong mắt tất cả mọi người chính là núi cao sừng sững, kiên nghị không thể lay động.

Mà bây giờ, nàng cuộn người trong ngực mình, vừa nhẹ vừa mềm. Người vẫn là người kia, nhưng chân mày khóe mắt nhất cử nhất động trong lúc mơ hồ nhiều hơn một phần mảnh mai. Thoáng như một cọng lông vũ, một làn gió thổi tới cũng có thể khiến nàng bay mất, nhất định phải bảo hộ trong lòng bàn tay cẩn thận cất giấu thật kỹ mới được.

Đối lập trước sau, không khỏi làm lòng Lý Ức xao động.

Nhưng mà Phương Cẩm An không chút nào phát hiện tâm tư của hắn."Được rồi, đệ có năng lực, ta chịu thua đệ luôn." Nàng giùng giằng xuống đất, đẩy hắn ra.

Lý Ức bồi Phương Cẩm An tản bộ vài bước, mới một lần nữa quay về xử lý công việc.

"Hồi điện hạ, tất cả thơ tín của phế Thái Tử được lục soát điều tra ra đã được chỉnh lý xong." Tâm phúc bẩm báo hắn: "Cũng không thấy thư tín về quan hệ thông gia do Phương quân hầu viết theo như lời của người."

Không có sao. Lý Ức nhíu mày: phong thư An An viết cho Lý Mẫn rất quan trọng, rốt cuộc viết cái gì. Không điều tra ra, hắn không thể an tâm được.

"Phế Thái Tử hai ngày nay như thế nào?" Hắn lại gọi một tâm phúc khác hỏi.

"Giống như điên, vẫn lớn tiếng ăn nói bậy bạ. Thần đã nghiêm lệnh cho một nhóm người trông giữ, quyết không để những thứ mê sảng này loạn truyền."

Lý Ức gật gật đầu, suy nghĩ trong chốc lát nói: "Đi Dịch Đình bắt tội nhân Tử Tô và con của nàng ta. Đi theo bổn vương cùng đi Quỳnh Hoa uyển."

Quỳnh Hoa uyển vốn là biệt uyển Thiên gia, trồng đủ loại quỳnh hoa. Về sau ở đó phát sinh qua mấy cuộc chính biến, Thiên gia ngại xúi quẩy, liền sửa thành nơi giam cầm Long tử Phượng tôn phạm tội.

Lý Ức đến đó đã là hoàng hôn. Cung thất đã từng lịch sự tao nhã qua nhiều năm chưa từng được tu sửa, lộ ra dáng vẻ tiêu điều. Bên trong cỏ dại chim thú loạn gáy khắp nơi, xen lẫn là âm thanh nữ nhân buồn bã khóc lóc, đập phá đồ đạc.

"Là phế Thái Tử lại lên cơn." Thống lĩnh thị vệ trông coi nơi này cẩn thận nói với Lý Ức: "Hắn ai cũng đánh mắng, ngay cả đại phu trị vết thương mắt cho hắn cũng không may mắn thoát khỏi."

Lý Ức gật gật đầu: "Dẫn đường đi."

Lúc nhìn thấy Lý Mẫn, hắn đang xua đuổi một nữ tử: "Cút, tất cả cút! Ta chỉ cần A Tú, ta không biết các ngươi!"

"Điện hạ!" Nàng kia nước mắt giàn giụa: "Nô tì là A Tú, nô tì là Lương Đễ Tần Duyên Tú của ngài! Người nghe không ra giọng của nô tì sao?"

Nhưng không ngờ Lý Mẫn càng thêm kích động phẫn nộ: "Cút! Cút! Ngươi là ai, ta cũng không biết ngươi!"

"Ha ha ha!" Lý Ức nhịn không được cười lớn đi qua: "Nhị ca, Tần Lương đệ thế nhưng là người mà tự ngươi đến trước mặt cầu phụ hoàng không phải người thì không lấy, thế nào lại không nhận ra rồi? Ngươi đây cũng không khỏi quá mức vô tình."

"Lý Ức?" Lý Mẫn nghe được giọng nói của hắn: "Ngươi cái đồ tiểu nhân này! Ngươi trả A Tú cho ta!" Nói xong lảo đảo vọt về phía Lý Ức !

Thống lĩnh thị vệ bước lên phía trước ngăn cản, Lý Ức ra hiệu hắn lui ra. Đợi Lý Mẫn xông lại, hắn thản nhiên dịch chuyển hai bước, mặc cho Lý Mẫn đâm đầu vào cây cột phía sau hắn.

"Điện hạ!" Tần Duyên Tú cũng không để ý đến dáng vẻ của khuê tú, vội vàng chạy tới đỡ Lý Mẫn, oán hận nhìn Lý Ức: "Tứ điện hạ, người đã thắng, Nhị Điện hạ đã là phế nhân, chung quy là cốt nhục huynh đệ, người lúc này nhất quyết không tha làm nhục hắn, không phải khí độ của một quân vương nên có!"

"Ngươi nói ai là phế nhân!" Không đợi Lý Ức đáp lại, Lý Mẫn đã nổi giận trước, đẩy ngã Tần Duyên Tú.

"Này, Tần thị, ngươi ngược lại là người có tình có nghĩa, đáng tiếc hắn cũng không xứng đáng với tình nghĩa của ngươi." Lý Ức thở dài: "Ngươi đi xuống trước đi, bổn vương có lời muốn nói với nhị ca."

"Ta không có lời nào để nói với ngươi!" Lý Mẫn gào thét.

"Nếu như là về A Tú?" Lý Ức mặc dù rất gấp nhưng vẫn ung dung nhàn nhã nói ra.

"Liên quan tới ta?" Tần Duyên Tú khó hiểu nói.

"Cút!" Lý Mẫn hổn hển nói.

Tần Duyên Tú rưng rưng từng bước quay đầu mà đi.

"A Tú, thật ra ta càng quen gọi nàng An An." Lý Ức lạnh nhạt ngồi vào bên cạnh Lý Mẫn nói: "An An nàng hiện tại rất tốt. Trước khi đến chỗ ngươi ta vừa theo nàng đi Thái Dịch Trì tản bộ. Ven Thái Dịch Trì hoa quế nở rồi, An An nhìn thấy, nói nàng rất muốn ăn kẹo hoa quế, quế hoa đường ngó sen gì đó..., hoa quế thiểm tửu..., thủy tinh Quế Hoa Cao. Thế nhưng ta không cho nàng ăn. Bởi vì nàng bệnh không thể ăn đồ ngọt – chắc điều này ngươi đây cũng chưa từng biết đúng không, nhị ca."

"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Lý Mẫn che lỗ tai.

"Nhị ca, để ta đoán một chút, ngươi hận ta cướp đi nàng, ngươi cũng hận nàng không có nói chuyện mình chính là A Tú cho ngươi biết, đúng hay không?" Lý Ức ghé sát vào hắn hỏi.

"Nhất định là ngươi ở bên trong làm cái gì, đúng không hả? Ngươi làm cái gì!" Lý Mẫn lần mò muốn vung quyền với hắn.

Lý Ức nghiêng người qua: "Trước khi nàng gả cho ngươi, đã từng viết qua một phong thơ gửi cho ngươi, ngươi còn nhớ rõ không? Phong thơ mà Giang Việt đưa cho ngươi đó."

"Một phong thơ, Giang Việt đưa. . ." Vải trắng che đi hơn nửa khuôn mặt, Lý Ức nhìn không ra vẻ mặt của Lý Mẫn, chỉ nghe thấy giọng hắn đầy nghi hoặc và suy tư: "Đúng, ta nhớ ra rồi, đúng là có một phong thơ như vậy . . . Thế nhưng, trong thư này cũng không có nói nàng chính là A Tú. . . Ta hiểu ra rồi, Lý Ức, là ngươi, là ngươi đã thay đổi phong thư này có phải hay không!"

Lý Mẫn nói xong, đứng lên lại muốn đánh Lý Ức.

Bộ dạng này của hắn, quả thật không giống giả bộ. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tử Tô nói An An đã viết một phong thơ nói rõ thân phận với Lý Mẫn, Giang Việt cũng nói có phong thư như vậy, cũng giữ y nguyên không thay đổi phong thư này đưa đến trong tay Lý Mẫn, Lý Mẫn cũng nhìn thư này, lại nói trong thư này không nói An An chính là A Tú. . . Lý Ức càng nghĩ càng không thông.

Vẫn nên bảo Tạ Tụ thăm dò ý tứ An An một chút.

"Nhị ca, đừng kích động." Lý Ức đứng dậy né qua Lý Mẫn, chân nhẹ nhàng đá đầu gối Lý Mẫn một cái, khiến Lý Mẫn té ụp mặt."Nhị ca, ngươi biết không? Đáng thương là An An vẫn cho là ngươi cũng biết nàng chính là A Tú. Nàng vẫn cho là ngươi không thích nàng.

"A Tú!" Lý Mẫn nắm tay đánh lên mặt đất: "Ta sao có thể! Từ năm năm trước, ta đối với nàng yêu tận xương tủy!"

"Ài, nàng lẻ loi trơ trọi trong hậu cung của ngươi, thấy ngươi đêm đại hôn phất tay áo rời đi, thấy ngươi sủng ái từng nữ nhân một, thấy ngươi và thị nữ của nàng ân ái sinh con trai, thấy ngươi ức hiếp dân chúng của nàng, ta cũng không cách nào tưởng tượng được tâm tình của nàng lúc ấy." Lý Ức nói ra lời này, thật ra đều đang đau ở trong lòng, nhưng vẫn kiên trì nói: "Thực ra ngươi cũng không biết rằng A Tú bách chiến công thành, toàn thân trên dưới vết thương chồng chất. Lúc trước vì gả cho ngươi, nàng vận dụng bí thuật, cố gắng hủy bỏ vết thương, lần nữa tái tạo một tầng da thịt mới đó."

"Nghe nói tái tạo da thịt này đau khổ lắm, giống như lột da rút xương." Lý Ức đưa môi đến bên tai Lý Mẫn nói.

"Cũng là bởi vì ngươi, cũng chính là ngươi khiến A Tú chịu nhiều khổ cực như vậy!" Lý Mẫn hoàn toàn sụp đổ, hắn lần mò ý đồ bắt lấy Lý Ức: "Nàng cũng từng có giao hảo với ngươi, ngươi sao nhẫn tâm hại nàng như vậy!"

"Hại nàng, cho tới bây giờ cũng chỉ có ngươi!" Lý Ức cũng không khống chế nổi tâm tình. Hắn lần nữa đá ngã Lý Mẫn: "Ta chưa từng đổi lá thư này! Lý Mẫn, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc ai chọc ghẹo ngươi rồi!"

"Không phải ngươi? Trừ ngươi ra còn ai vào đây! Ngươi đừng hòng thoái thác!" Lý Mẫn quát.

"Ta không có năng lực này, có thể thần không biết quỷ không hay thay đổi thư gửi cho ngươi." Lý Ức lưu chuyển mắt: "Ngươi chẳng lẽ không nên ngẫm lại những thủ đoạn không tầm thường của người bên cạnh ngươi? Bọn họ hoàn toàn trung tâm với ngươi, hay lại có mưu đồ khác? Nếu bọn họ muốn đổi thơ của An An, thì đúng là dễ như trở bàn tay đấy."

"Cái gì thủ đoạn không tầm thường?" Tâm tình phập phồng kịch liệt, khiến đầu óc Lý Mẫn có chút không minh mẫn.

"Thí dụ như" Lý Ức nhìn chằm chằm hắn: "Người cho ngươi sâu độc nè, lại thí dụ như, năm đó ở Bắc Cương, trước cuộc chiến tháng mười hai, người cho ngươi cái loại bí dược -- chính là loại bí dược mà sau khi uống vào làm cho dung mạo ta và ngươi dễ dàng bị nhầm lẫn. Hai người này ta đoán là một người a? Đúng không?"

"Không, không thể là bọn họ, như thế nào lại có thể là bọn họ, không phải!" Lý Mẫn mờ mịt nỉ non.

Bọn họ? Xem ra không phải một người. Sẽ là ai đây?

Nhưng mà vô luận Lý Ức dẫn dắt như thế nào đi nữa, Lý Mẫn vẫn cắn chặt răng không lộ nửa chữ.

Lý Ức nhận thấy hôm nay là không thể hỏi ra."Không còn sớm, đệ đệ đi về trước đây, An An chắc vẫn chờ ta dùng bữa tối." Hắn kéo nhẹ khóe miệng: "A, đến thăm nói chuyện, quên gọi người vào cho ngươi. Sợ ngươi cô đơn, ta đưa Hoán Nhi và Tử Tô phu nhân tới cho ngươi ."

Nói xong vỗ vỗ tay, thị vệ phía ngoài liền đẩy Tử Tô và Hoán Nhi vào.

Bạn đang đọc Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa (Bản Dịch) của CLC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.