Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

26

Phiên bản Dịch · 2951 chữ

Nhưng mà Lý Ức không biết, một đêm này Phương Cẩm An cũng ngủ không ngon.

Nửa đêm về sáng, Phương Cẩm An từ trong một cơn ác mộng bừng tỉnh, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trong bụng nóng như dầu chiên, còn ngực, lại như có băng sơn trấn áp.

Nàng liền hiểu, mấy ngày nay phí sức quá độ, nên bệnh của mình lại phát tác. Dường như, phát tác lợi hại hơn so với trước kia.

Ngày hôm nay Tạ Tụ ngủ với nàng, Tạ Tụ ngủ rất nông, Phương Cẩm An tỉnh không bao lâu, nàng cũng tỉnh.

"Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?" Tạ Tụ vội xuống giường thắp nến. Theo quy chế, trong tẩm điện này phải có cung nhân trực đêm, thế nhưng Phương Cẩm An không thích, cho nên lúc này phát hiện Phương Cẩm An không khỏe chỉ có mình nàng.

Dưới ánh đèn lờ mờ Phương Cẩm An mặt đầy mồ hôi, sắc mặt vàng như nến, tiều tụy không ra hình gì. Tạ Tụ lại càng hoảng sợ, muốn gọi người, lại bị Phương Cẩm An níu lại: "Bệnh cũ, nhịn một chút là đỡ, không cần phải kinh động."

"Như vậy sao được, gọi ngự y đến xem." Tạ Tụ nói: "Làm sao thì người cũng là thiên kim đáng giá ngàn vàng."

"Nào có quý giá như vậy, không cần kinh động người khác." Phương Cẩm An kiên trì: "Trong ngăn kéo thứ ba bên trái bàn trang điểm có một lọ thuốc, ngươi lấy tới cho ta ăn."

Tạ Tụ vội đi lấy, hầu hạ Phương Cẩm An ăn vào. Nhưng mà Phương Cẩm An rõ ràng trầy trật mới nuốt vào, nhưng sau đó cố gắng nuốt vài cái cũng không có nuốt trôi, ngược lại phun một hơi toàn bộ nôn ra, rồi lại liên tục nôn ọe, cả người đều co quắp.

"Nương nương, không được rồi, nhất định phải tuyên ngự y!" Tạ Tụ vội vàng ôm lấy nàng, khẽ vuốt phía sau lưng nàng.

"Không, không nên." Phương Cẩm An yếu ớt nói: "Thời điểm này tuyên triệu ngự y, cần phải mở khóa Đông cung, tất nhiên sẽ kinh động Tiểu Ức. Hắn đã hai ngày một đêm không có nghỉ ngơi, không được quấy rầy. Ngươi đỡ ta nằm là được. . . Không được kêu người, ta sợ ầm ĩ. . ."

Tạ Tụ không có cách, chỉ có thể bồi nàng chịu đựng. Mắt thấy nàng lật qua lật lại, mồ hôi tuôn như nước, cả người dường như cũng co nhỏ lại một vòng, thật sự khiến người vô cùng sốt ruột. Thật vất vả đợi đến trời sáng, âm thanh mở cửa cung vang lên. Tạ Tụ thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Cuối cùng có thể tuyên ngự y rồi."

"Không nên." Nào có thể đoán được Phương Cẩm An vẫn không chịu: "Ta vẫn không muốn để người khác biết, ta không muốn Tiểu Ức trông thấy hình dáng này của ta. . . Hắn hôm nay không chừng có thật nhiều trận đánh ác liệt muốn đánh, ta không muốn liên lụy hắn, tiểu Tạ, ngươi giúp ta lừa gạt, chuyện này trừ ngươi ra ai cũng không cho biết, cung nhân trong cung này cũng không cho nói, ta sợ bọn họ nói cho Tiểu Ức. . ."

"Sao phải giấu giếm!" Tạ Tụ cấp bách dậm chân: "Vả lại thân thể quan trọng hơn, vạn nhất chậm trễ bệnh tình có gì thì sao?"

"Thân thể của ta tự ta rõ ràng, " Phương Cẩm An thở hổn hển nói: "Cách mười ngày nửa tháng sẽ bị như vậy, nhịn một chút qua đi là ổn thôi, ngự y có nhìn, cũng không có biện pháp gì hay – nếu không ngươi hỏi Vân Kiến các nàng mà xem. Tiểu Tạ tốt, hảo muội muội, ngươi giúp ta một hồi. Ngay lúc này, Tiểu Ức thật không thể phân tâm. Hắn nếu phân tâm làm hỏng việc, chúng ta cũng sẽ không tốt."

Giọng nói của nàng suy yếu vô lực, còn mang theo hương vị cầu khẩn, Tạ Tụ nghe vào trong tai chỉ cảm thấy muốn khóc, căn bản không có cách nào nói một chữ không."Thế nhưng, thế nhưng chút nữa Điện hạ có lẽ sẽ đi qua thăm người, muốn giấu giếm cũng không gạt được nha!" Nàng nói.

"Hắn hiện tại sẽ có rất nhiều chuyện, đâu thể chạy tới nơi này. . . Nếu như hắn đến, thì nói ta cảm thấy hơi mệt, còn đang ngủ." Phương Cẩm An nói.

Hắn chắc chắn sẽ đến mà! Tạ Tụ ngàn lần vạn lần không muốn, nhưng cũng đành phải làm theo như Phương Cẩm An nói.

Trong Chương Hoa điện mặc dù ấn theo dặn dò của Lý Ức đã được tăng thêm cung nhân rất có năng lực, nhưng cũng được dặn dò là Phương Cẩm An yêu thích yên tĩnh sợ ầm ĩ. Mọi chuyện đều phải chu toàn, nhưng không được gọi đến thì không được đến trước mặt Phương Cẩm An gây ảnh hưởng đến sự thanh tịnh của nàng. Bởi vậy Tạ Tụ dễ dàng có thể giấu giếm mọi người từ trên xuống dưới. Mà Lý Ức, quả nhiên, còn chưa tới giờ Thìn, đã nghe thấy bên ngoài từng tiếng thông truyền, hắn đã tới.

Phương Cẩm An yếu ớt nhìn Tạ Tụ, Tạ Tụ đành phải run rẩy đi ra ngoài lừa hắn.

Hôm nay ngược lại tinh thần Lý Ức vô cùng phấn chấn, mặt mày tỏa sáng, hai ngày một đêm không nghỉ cũng không có lưu lại chút mệt mỏi nào."Nàng còn chưa dậy?" Nghe Tạ Tụ vừa nói như vậy, hắn ngược lại không chút nào sinh nghi."Giờ này, nàng ngủ thêm một lát cũng không sao." Hắn nói với Tạ Tụ: "Quan trọng hơn chính là không thể lại giống như xưa, tùy tâm sở dục chà đạp thân thể!"

Nói xong, hắn ra hiệu tùy tùng mở ra một cuốn họa trục.

Họa trục này dài đến vài thước, nội dung không phải là thi từ danh họa học đòi văn vẻ gì, mà toàn là chuyện về việc Phương Cẩm An mỗi thời mỗi khắc nên làm những gì không nên làm những gì, nên ăn chút gì không nên ăn chút gì, nên dùng gì không nên dùng gì, chuyện bất kể lớn nhỏ, cung thời gian từ sớm đến tối, được viết vô cùng chu đáo tỉ mỉ. . . kiểu chữ tráng kiện hữu lực này vừa nhìn chính là chuẩn thái tử điện hạ tự tay viết đó!

"Kể từ hôm nay, thúc giục nàng làm việc và nghỉ ngơi theo cái này." Lý Ức nói. Giọng nói bên trong, còn mơ hồ lộ ra chút ít đắc ý. Lại có chút nuối tiếc nghĩ: nếu như đưa cái này ở ngay trước mặt An An, có khi nàng sẽ khen ngợi mình vài câu rồi. . .

Sau khi ngạc nhiên không khép được mồm, Tạ Tụ lại gần họa trục ngửi ngửi: "Nét mực còn mới, chẳng lẽ điện hạ ngài suốt đêm ngồi viết?"

"A," Lý Ức bình tĩnh nói: "Đêm qua nhất thời không ngủ được, liền ngồi viết cái này."

"Nhất thời không ngủ được?" Tạ Tụ bội phục nhìn hắn: "Hai ngày trước một đêm không nghỉ, còn ác chiến một trận, đêm qua còn không ngủ được? Lại còn có thể suốt đêm ngồi viết cái này -- còn bồi giấy lên! Ai nha, người làm việc lớn quả thật rất cao minh a. . ."

"Ngươi dựa theo mà làm là được." Lý Ức hiếm khi cảm thấy khuôn mặt hơi nóng: "Ta đi đây, vừa phải hầu hạ phụ hoàng, vừa phải xử lý chính vụ, còn có vài kẻ khó chơi, sợ là cả ngày hôm nay cũng không thể trở về. Có chuyện gì lập tức phái người đi tìm ta."

Đuổi người đi rồi, Tạ Tụ thở phào nhẹ nhõm, lại vội chạy trở về nhìn Phương Cẩm An.

Phương Cẩm An lúc này lại không giống lúc trước. Khuôn mặt đỏ bừng nóng hôi hổi, trên người cũng nóng, nhưng không có đổ mồ hôi, khóe miệng khô khốc nổi lên mấy vết bỏng rộp, nhưng tứ chi lại lạnh như băng.

Tạ Tụ nắm bàn tay lạnh như băng này, bản thân cũng cảm thấy khó chịu.

"Lý Ức biết rồi, sẽ lột da ta đấy!" Nàng nghẹn ngào nói.

"Hắn sẽ không biết." Phương Cẩm An lúc này vẫn còn có thể nói ra lời.

Nhưng mà chờ đến quá trưa, Phương Cẩm An liền lâm vào hôn mê đứt quãng.

Cũng không phải hoàn toàn hôn mê, là loại nửa ngủ nửa tỉnh, ý thức hỗn loạn, trong miệng liên tục nói mê sảng.

Tạ Tụ ôm nàng, ý chí vài lần dao động, gần như liền muốn buông tay, phái người đi nói cho Lý Ức biết.

Thế nhưng Phương Cẩm An dường như có cảm giác, nàng hơi vừa rời nàng ấy, Phương Cẩm An liền duỗi tay nắm lấy tay áo nàng.

Cũng may vào buổi tối, Phương Cẩm An rốt cuộc khôi phục thanh tỉnh.

"Dường như đỡ một ít rồi." Nàng cười nói với Tạ Tụ.

Cũng chỉ là so với hôn mê bất tỉnh vừa rồi đỡ hơn một tí mà thôi.

"Cũng một ngày chưa ăn cái gì, hiện tại người có thể ăn được cái gì?" Tạ Tụ hỏi nàng.

"Uống một chén cháo đặc, cho thêm chút đường là được, cái gì cũng không cần thêm." Phương Cẩm An nói.

"Được, ta đi dặn dò ngay." Tạ Tụ vội nói.

Lúc cháo gạo làm xong, Lý Ức đã đến.

"Nương nương buổi tối ăn cái này thôi sao? Đang ở tẩm điện?" Hắn vô cùng tự nhiên từ trong tay của cung nhân nhận khay cháo, cất bước liền đi hướng tẩm điện.

Tạ Tụ vừa ra tới nghe được giọng nói ở ngay phía trước, thiếu chút nữa đã va mặt vào.

"Sao lại không cẩn thận như vậy chứ." Lý Ức cau mày nói: "Còn có tại sao nàng ấy lại phải dùng bữa ở tẩm điện ? không phải lại ngủ đến trưa chứ, không có tuân theo an bài do ta viết à?"

"Ách, hôm nay mới ngày đầu tiên nha, cũng nên có quá trình để thích ứng chứ." Tạ Tụ không thể không tiếp tục nói dối: "Nào, đưa cho ta đi." Nàng đưa tay ra đón.

"Ta cầm vào trong là được." Lý Ức nghiêng người né qua.

"Ách, nương nương nàng còn mặc quần áo ngủ, Điện hạ không tiện đi vào, đưa cho ta đi." Tạ Tụ cảm thấy nụ cười trên mặt mình sắp cứng ngắc rồi.

"Không sao đâu, nàng sẽ không để ý." Lý Mẫn không cho.

"Nàng để ý! Nàng, dung nhan nàng lúc này thật không tiện để cho điện hạ ngài nhìn thấy!" Tạ Tụ ngăn cản.

Lý Ức có chút không vui: "Còn chưa từng có người nào dám ngăn cản bổn vương giống như ngươi đâu."

"Là Điện hạ không có đạo lý, không nên xông vào phòng ngủ của nữ quyến như vậy!" Tạ Tụ chỉ có thể tiếp tục kiên trì: "Có gan, Điện hạ trước tiên biến nàng thành người của ngài rồi hãy nói!" Lời này là nói rất nhỏ. Mặc dù đám cung nhân đã thức thời lui ra, nhưng cũng không đảm bảo sẽ không có người nghe lén.

"Nàng hiện tại liền là người của ta!" Lý Ức nhỏ giọng trả lời.

Tạ Tụ cười lạnh: "Điện hạ ngài nên tự mình nghe những lời mình vừa nói ra, rõ ràng vẫn còn chưa đủ tự tin đâu!"

"Tạ Tụ ngươi lớn mật!" Lý Ức bị nàng ngăn cản có chút nổi giận.

"Ai ở bên ngoài ồn ào, có để Bổn cung thanh tĩnh một lát không!" Đúng lúc này, giọng Phương Cẩm An từ tẩm điện truyền ra.

"Là Điện hạ!" Tạ Tụ cướp lời nói: "Ta nói với Điện hạ dung nhan nương nương không chỉnh tề không thể gặp người, Điện hạ là không nên gặp."

"Tiểu Ức à, " Phương Cẩm An nói: "Ta bây giờ muốn yên tĩnh một chút, đệ quay về trước đi."

"Thế nhưng. . ." Lý Ức hiển nhiên không cam lòng: "Ta chỉ muốn nhìn nàng, sẽ không quấy nhiễu nàng đâu."

"Đệ bây giờ đang quấy nhiễu ta đó." giọng nói Phương Cẩm An vừa lạnh vừa cứng rắn: "Ta chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi, không được sao?"

"Đại sư huynh, người như vậy làm ta rất lo lắng." Lý Ức trông mong nói.

"Lo lắng? Ha ha, ta Phương Cẩm An không cần người lo lắng!" Ở bên trong Phương Cẩm An rõ ràng không kiên nhẫn được nữa: "Ta không muốn nói chuyện, đệ quay về đi!"

Lý Ức trong ấn tượng của Tạ Tụ không phải người hiền lành, lúc này bị đối đãi như thế, Tạ Tụ thật sự sợ hắn phất ống tay áo một cái rời đi sau này không thèm nhìn nữa.

Nhưng Lý Ức lại không có nổi giận.

"Lại mắc bệnh." Hắn rầu rĩ nói.

Tạ Tụ run một cái: ngươi, làm sao ngươi biết? Lộ chỗ nào?

"Mỗi khi gió thu thổi cỏ vàng, nàng liền sẽ như vậy." Lý Ức nói với nàng: "Dễ giận khẩn trương, cả đêm ngủ không yên, nếu như không cần thiết không muốn gặp người. . . Ài, nàng nếu như vẫn muốn gặp ngươi, ngươi bồi nàng nhiều chút."

Thì ra chưa biết. Trái tim nhỏ bé của Tạ Tụ cuối cùng rơi lại vào trong ngực: "Haha, ta đã biết, Điện hạ kính xin tha thứ, kính xin tha thứ."

"Bằng vào tình cảm của ta và nàng, còn chưa tới phiên ngươi nói lời này." Lý Ức cười bất đắc dĩ.

"A, tình cảm của ngươi và nàng như vậy, vì sao nàng muốn gặp ta cũng không muốn gặp ngươi vậy?" Tạ Tụ không chút suy nghĩ nói ra. Lời vừa ra khỏi miệng, nàng ước gì có thể bạt tai mình một cái: miệng tiện quá mà!

Cũng may Lý Ức không có tiếp tục so đo với nàng. Hắn đưa chén cháo cho nàng: "Cháo nguội bớt rồi, nhưng là vừa ăn. Mau mang vào đi thôi."

Tạ Tụ đi vào, bên trong Phương Cẩm An dùng chăn che đầu, ho khan nho nhỏ."Đi rồi sao?" Phương Cẩm An hỏi nàng,

Tạ Tụ lắc đầu: "Còn chưa. . ."

Lý Ức ở bên ngoài bồi hồi một chút mới rời đi, trở về Trường Phong điện.

Thế nhưng vì không thể gặp Phương Cẩm An, nên Lý Ức luôn cảm thấy trong lòng tựa như thiếu cái gì đó. Còn có một đống chuyện chờ hắn xử lý, nhưng mà hắn hoàn toàn không nhấc nổi tinh thần.

"Điện hạ, trước dùng bữa đi." Lễ chính thúc giục hắn: "Chính vụ quan trọng hơn, cũng không thể không yêu thương thân thể mình?"

Hắn hiện tại chính là chuẩn Thái Tử, mà Ngự Thiện Phòng dâng bữa tối cũng chính là theo quy chế Thái Tử. Nhìn thức ăn đầy bàn, nhưng Lý Ức cái gì cũng không muốn ăn.

Lẻ loi trơ trọi một người ăn cơm, cùng năm năm thời gian trước kia không có gì khác biệt, còn thê thảm hơn là cùng hai mươi năm kiếp trước cũng không có gì khác biệt.

"Không ăn." Cuối cùng hắn ném chiếc đũa.

Điện hạ đây là thế nào, hắn mặc dù tính tình nghiêm túc, nhưng cũng không dễ dàng nổi giận. Lễ chính yên lặng trong lòng đặt dấu hỏi, chuẩn bị hỏi thăm người đi theo Điện hạ ra ngoài một chút.

Lý Ức đi ra ngoài đánh quyền, rồi miễn cưỡng xử lý vài công vụ, nhưng trong đầu một suy nghĩ dần dần trở nên rõ ràng.

Hắn bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

"Điện hạ, lúc này sắp phải đóng cửa cung rồi, người đây là đi chỗ nào?" Lễ chính vội hỏi.

Lý Ức vẫy vẫy tay: "Ta đi một lát sẽ trở lại, các ngươi không cần đi theo."

Một mình hắn, trong chốc lát đã đến bên ngoài Chương Hoa điện. Cũng không bảo cung nhân thông báo cũng không đi cửa chính, chọn một cái cửa sổ vẫn chưa đóng kín nhảy vào.

Đám cung nhân tụ tập bên ngoài điện, càng đi vào tẩm điện đi càng không có ai. Lý Ức nhíu mày: đây là một sơ hở, nay mai phải để cho bọn họ sửa đổi.

Bởi vậy khi hắn mò vào tẩm điện, hành động ngược lại là càng tự nhiên.

Trong tẩm điện trùng trùng điệp điệp sa màn rủ xuống, chỉ lưu lại hai ngọn đèn nhỏ. An An có lẽ đã ngủ. Lý Ức nghĩ vậy, trong lòng một hồi nhảy loạn mà từ trước đến nay không hề có.

Thanh âm đứt quãng từ phía sau màn truyền đến: "Nương nương, vuốt ve như vậy, đau đầu có bớt chút nào không? Ai nha nương nương, người đau quá thì kêu ra miệng, đừng chịu đựng như vậy, chỗ này rộng lớn như vậy, đám cung nhân phía ngoài sẽ không nghe thấy đâu. . . Người cũng nhịn cả ngày rồi, nô tì nhìn cũng thấy đau lòng. . ."

Lý Ức bỗng nhiên đổi sắc mặt, vén sa màn lên sải bước đi tới.

Bạn đang đọc Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa (Bản Dịch) của CLC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.