Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm Sen

Tiểu thuyết gốc · 1816 chữ

Chương 40: Tìm Sen

- Đại ca, đệ ngửi thấy mùi máu gần đây!

Giữa một khu rừng, có hai người sánh vai nhau mà đi, bọn họ băng qua rất nhiều bụi cây rậm rạm, không ngừng tìm kiếm gì đó.

- Chắc ai săn thú thôi, kệ đi, chúng ta còn nhiệm vụ cần làm.

Một người trả lời, người vừa ngửi thấy mùi máu kia tuổi chừng hai mươi, là một thanh niên vô cùng sung sức, đi bên cạnh hắn là một thanh niên khác độ tuổi tương đương, có điều điềm tĩnh hơn người nọ.

- Đại ca, nhiều khi đệ tự hỏi tại sao cùng là con người, sao lại có người sướng kẻ khổ như thế chứ? Như chúng ta chẳng hạn, ngày nào cũng phải làm việc quần quật nhưng không khấm khá tí nào, còn thiếu gia thì sinh ra đã sung sướng. Thèm ăn chè hạt sen mà thôi, vậy mà chúng ta phải đi lùng sục khắp nơi thế này.

- Mệt chết được! Giữa chốn rừng thiêng nước độc như Yên Nguyệt Lâm này lấy đâu ra hồ nước mà hái sen, chỉ tổ làm khổ người khác!

Thanh niên nhỏ tuổi không ngừng than trời trách đất, đại ca của hắn chỉ một mực đi về phía trước. bỏ ngoài tai những câu than phiền kia.

- Đệ nói ít một chút không được sao? Sống hơn hai mươi năm mà còn không biết tại sao phải đi hái sen à?

- Tại sao?

Thanh niên liền nghi hoặc nhìn qua đại ca mình. Đại ca khẽ thở dài vỗ trán sau đó lau mặt mình, dường như thất vọng vô cùng với đệ đệ.

- Chúng ta đang bị đì hiểu chưa? Hạt sen đi vào trấn mua thiếu gì? Muốn ăn chè thì vô đó mà mua, mua trăm cân cũng được, đằng này nhất quyết phải đòi hạt sen trong đài sen mới chịu, trong rừng lấy đâu ra sen cho ngươi hái? Là cố tình làm khó hiểu chưa?

Người đệ đệ kia rốt cuộc đã hiểu, nhưng hắn lại thắc mắc tiếp:

- Thế… tại sao lại làm khó dễ huynh đệ chúng ta? Từ trước giờ đệ cũng đâu có đắc tội với thiếu gia đâu?

Đại ca khẽ lắc đầu:

- Việc này không trách được ngươi, ai bảo thiên phú ngươi cao hơn thiếu gia làm gì? Cả hai cùng tuổi nhưng chênh lệch quá lớn, thiếu gia mới chỉ là Vũ Đồ Bát Trọng, ngươi thì đột phá lên Vũ Sĩ hôm qua. Vừa đột phá xong hôm nay bị đì, quá dễ hiểu rồi đúng không?

Tên đệ đệ cũng trầm mặc:

- Quả thật hết cách, ai bảo thân phận chúng ta thấp chứ.

Đại ca khẽ vỗ vai tiểu đệ mình an ủi:

- Đệ cũng đừng buồn. Sinh ra được làm nam tử hán đại trượng phu, có thể tu luyện đã là điều may mắn, không như nữ nhân cả đời sống trong bóng tối, có thể nói chúng ta đã rất may mắn so với họ rồi.

Tiểu đệ gật đầu, hắn lại hỏi tiếp:

- Đại ca, chẳng lẽ chưa từng có nữ nhân nào có thể tu luyện hay sao?

- Đúng vậy, từ trước đến giờ chưa từng có ai ghi nhận được trường hợp nữ nhân có thể tu luyện, lúc trước sư phụ của huynh từng nói, thể chất của nữ nhân có chút đặc thù, không cách nào vận hành được công pháp, vì thế không thể tu luyện.

- Nhưng công pháp không phải chỉ có một loại, trên đời này có vô số công pháp, ngay cả đệ và huynh cũng là tu luyện hai công pháp khác nhau, chẳng lẽ không có một công pháp nào phù hợp với nữ nhân?

- Đúng là có rất nhiều công pháp trên thế gian, muôn hình vạn trạng, nhưng chung quy lại đều vận chuyển qua các huyệt đạo cơ bản đến phức tạp, có một số thay đổi nhỏ giữa các công pháp để phù hợp hơn với mỗi người. Nhưng trăm sông đều đổ về một biển, đều từ một nền móng cơ bản mà diễn sinh ra vô số công pháp, nên vẫn không có công pháp nào phụ hợp để nữ nhân tu luyện.

Đại ca thở dài một tiếng, sau đó nói:

*- Sở dĩ ta biết được nhiều điều như vậy là vì sư phụ của ta lại hạ sinh một nữ nhi, ông cũng đã tìm hết mọi biện pháp để nàng ta có thể tu luyện nhưng vẫn không ăn thua.

- Nàng ta khi tu luyện các công pháp sẽ đều thất bại ở bước mấu chốt, huyệt đạo mấu chốt đó lại không tồn tại trên cơ thể nữ nhân nên không thể thành công vận chuyển công pháp được. Đành phải cam chịu số phận như bao nữ nhân khác.

Tiểu đệ cười cười:

- Huynh thích nàng ta à? Sao nói tới nàng là huynh ỉu xìu thế?

Đại ca mặt có chút đỏ ngại ngùng nói:

- Ừ thì cũng thích, cơ mà sư phụ nhất quyết không chịu nên ta chỉ đành trồng cây si hai năm nay.

- Kì thật đệ cũng thấy bất công thay cho bọn họ, đã không thể tu luyện lại còn bị coi thường, dù sao cũng là con người, cũng có công giúp nam nhân chúng ta duy trì nòi giống, vậy mà…

Nghe tiểu đệ nói thế, đại ca liền nghiêm nét mặt:

- Đệ đệ, suy nghĩ của đệ ta hiểu, nhưng đại ca khuyên ngươi tốt nhất đừng nói ra suy nghĩ này ở bên ngoài, không phải ai cũng có tấm lòng thiện lương nhân hậu như đệ đâu, nếu họ biết lối suy nghĩ đó của đệ, sợ rằng sẽ càng khó sống.

- Đại ca, đệ hiểu mà, vậy nên đệ cũng chỉ tâm sự với huynh thôi.

Hai người cùng nhau vừa đi vừa trò chuyện, chợt tiểu đệ chỉ về phía trước.

- Đại ca, chúng ta đi sai hướng rồi, hình như đã vào Yên Nguyệt Sơn.

- Bảo sao càng đi càng thấy địa hình hơi dốc, không ngờ lại lên tới Yên Nguyệt Sơn rồi, thôi chúng ta xuống núi thôi, về Yên Nguyệt Lâm rồi sang Yên Hưng Trấn xem sao, biết đâu vận khí tốt có thể mua được sen tươi.

Hai người muốn quay lại, nhưng chợt tiểu đệ phát hiện ra thứ gì đó, hắn lại tiếp tục nói:

- Từ từ đại ca, phía trước có kiến trúc.

- Ồ? Quả thật, còn có mùi hơi nước, hình như phía trước có hồ nước!

Hai người liền tiến đến quan sát, càng đi, sự u ám của rừng rậm càng biến mất, thay vào đó là một cảm giác dễ chịu mát mẻ, ánh sáng từ vách núi chiếu rọi làm người ta khoan khoái không thôi.

- Trời! Nguyên một hồ sen khổng lồ!

Tiểu đệ liền nhảy dựng lên, đập vào mắt hắn là một hồ sen cực lớn, diện tích phải hơn chục cây số vuông. Nước hồ trong vắt phẳng lặng, sen trong hồ rậm rạp tươi tốt trải rộng khắp nơi, không khí trong lành, gió thổi nhè nhẹ, quả thật giống với chốn bồng lai tiên cảnh.

Nổi bật giữa hồ sen khổng lồ là một cung điện cổ kính, trông nó vô cùng đơn sơ nhưng dáng vẻ làm cho người ta rơi vào trầm mê, tựa như một kiến trúc trường tồn qua vạn năm tháng thăng trầm.

Từ đại môn của cung điện, một lối đi được trang trí rất đẹp bắc qua hồ sen để tới đất liền, nhìn từ xa cứ như cung điện này trôi nổi giữa hồ vậy.

- Không biết đây là thế lực nào? Sao ta chưa từng nghe trong Yên Nguyệt Sơn có một thế lực nào được xây dựng trên mặt hồ thế này? Dường như mới xuất hiện mà thôi.

Đại ca liền nói với tiểu đệ, hai người không dám lỗ mãng mà cẩn thận quan sát từ xa. Đợi một lúc, rốt cuộc tiểu đệ không nhịn được, hắn nói:

- Đại ca, hay là chúng ta đến xin sen đi, tiện thể tham quan một vòng, chúng ta không có địch ý nên chắc họ sẽ không làm khó chúng ta đâu.

Đại ca cũng suy nghĩ rất nhiều, sau một hồi nâng lên đặt xuống, hắn quyết định tiến tới.

- Đi thôi, đệ nhớ chú ý cách ăn nói đấy!

- Vâng!

Hai người cùng nhau tiến về hướng cung điện, càng lại gần, cảm giác mát mẻ dễ chịu càng khiến hai người ngạc nhiên.

- Không khí ở đây thật đặc biệt, đệ có cảm giác nếu chúng ta tu luyện ở đây sẽ có chỗ tốt cực lớn, tốc độ tu luyện sẽ tăng đáng kể a.

- Đúng vậy, năng lượng thiên địa ở đây thật nồng đậm, đây rốt cuộc là môn phái gì?

Tiến về phía đại môn, hai người bước qua con đường nối giữa cung điện và bờ hồ, nước hồ trong vắt nhìn thấy được vô số cá bơi phía dưới, từng luồng năng lượng không ngừng lan tỏa trong không khí khiến hai người vô cùng khiếp sợ.

- Sợ rằng, thế lực này không đơn giản tí nào.

Đi thêm một chút, rốt cuộc hai người đã đến đại môn. Nhìn lên dòng chữ khắc trên đó, hai người đọc lại một lần:

- Thiên Nữ Tối Cường Cung!

- Đúng là thế lực mới, chưa từng nghe qua a.

Đứng ngắm đại môn một lúc, rốt cuộc đại ca bước lên, gõ cửa.

Cộc cộc!

Bên trong Thiên Nữ Tối Cường Cung, chúng nữ cùng Lục Thanh Nhi đã đứng sẵn ở sân rộng từ bao giờ, Thái Dương hỏi.

- Cung Chủ, giờ chúng ta nên làm gì?

Ánh mắt Lục Thanh Nhi đảo qua một vòng, trong đầu thầm hỏi hệ thống.

- Hệ Thống! Người bên ngoài thực lực thế nào?

- Một Vũ Sĩ Nhất Trọng, một Vũ Sĩ Bát Trọng.

Lục Thanh Nhi nghe thế thở phào, nàng không tu luyện nên không cách nào cảm nhận được khí tức của người khác, nhưng may sao có cái máy đo thực lực mang nhãn hiệu hệ thống nên cũng không quá lo lắng.

Biết được thực lực xong xuôi, Lục Thanh Nhi nói với chúng nữ:

- Mở cửa cho họ vào đi, các tỷ cứ làm thế này, thế này…

- Được!

Hết chương 40…

Truyện: Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan

Bạn đang đọc Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức sáng tác bởi WeekendAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi WeekendAnh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.