Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TIẾNG NÓI CỦA MỘT QUỐC GIA ĐÃ MẤT

Phiên bản Dịch · 3081 chữ

Nhóm dịch : Valvrareteam

MỞ ĐẦU: TIẾNG NÓI CỦA MỘT QUỐC GIA ĐÃ MẤT

Trái ngược hoàn toàn với sự dữ dội của cuộc chiến diễn ra bên ngoài, căn phòng chứa đầy sự căng thẳng lạnh lẽo. Phòng thì rộng, nhưng lại được làm bằng đá thô.

Ấy là thông lệ, ở cái nơi hội đồng chiến tranh họp mặt này, chẳng hề có mấy thứ đồ trang trí phù phiếm. Có một cái bàn tròn lớn ở chính giữa phòng, xung quanh là khoảng hai mươi chiếc ghế. Một cái giá để nến, và trên tường, một biểu ngữ đầy tự hào—riêng cái này được làm bằng chỉ màu. Đó là vật trang trí duy nhất được phép ở trong phòng, mang ý nghĩa khơi dậy tinh thần chiến đấu. Nhưng hiện giờ… hiện giờ thì nó như thể gánh nặng trong căn buồng vậy.

Một vị quan chức, ba nữ chiến binh và ba hiệp sĩ đang ở trong phòng hội đồng.

Trông họ thật nhỏ bé trước sự rộng lớn của không gian. Và cũng vì thế mà sự thinh lặng như tờ trở nên nặng nề hơn, dằng xé hơn với họ. Không ai bảo họ không được nói, nhưng họ chỉ ngồi đó lắng nghe những âm thanh rõ ràng từ bên ngoài.

Kiếm va vào nhau loảng xoảng. Tiếng hò hét. Giày của lính tráng dậm xuống nền đất. Và tất cả hợp lại—âm thanh của chiến trận. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ầm ầm như sấm, có lẽ là tiếng đập. Sự ồn ào không sắc nét, nhưng rõ là đang tiến lại gần. Đủ gần để cả ở trong phòng hội đồng cũng nghe thấy được, dù sâu trong tận lâu đài.

Ai đó ngước nhìn và gọi, “Tâu Bệ Hạ!” Đây hẳn là tiếng những bước chân lại gần quen thuộc.

Một giây sau, cánh cửa dày của căn phòng bật mở ra, và ai nấy đều thở dài khi thấy bóng dáng anh hùng đứng đó.

“Muôn tâu Bệ Hạ Hoàng Đế!”

Người đàn ông tiến lại chiếc bàn, được mọi con mắt đổ dồn, ở vào độ tuổi trung niên, mặc một bộ giáp hoạt động phức tạp và áo choàng màu đỏ thẫm. Ngài đang ở vào thời hoàng kim trong cuộc đời mình cả về mặt tinh thần và thể chất, nhưng ở ngài phát ra thứ gì đó còn hơn cả sự trưởng thành thuần túy. Ngài vừa là một chiến binh vừa là một vị vua. Cách ngài đi bộ cũng đủ cho thấy điều đó.

“Thứ lỗi cho ta. Ta bị kẹt chuẩn bị cho chiến trường.” Ngài cầm cái mũ chụp kẹp dưới cánh tay và đặt nó lên bàn, và rồi người đàn ông—vị vua—nhìn từng người một trong phòng hội đồng. “Ở đây ổn cả chứ?” ngài hỏi, đoạn giơ tay miễn lễ trước cho những người sắp sửa phủ phục trước mình. Ai nấy đều gật đầu. Nhưng sự thật rằng chính bản thân vua lại đích thân ở nơi này, sâu trong lâu đài, hỏi câu hỏi đó—cho thấy quá rõ ràng rằng mọi sự đã trở nên rất tệ. Một dàn quân địch như tuyết lở có thể tràn vào đây bất cứ lúc nào.

“Veronika, có nắm bắt được sự tình đang diễn ra không?”

Người phụ nữ ngài bắt chuyện gật đầu không dứt khoát. Người phụ nữ trẻ tuổi này không đơn thuần chỉ là một phu nhân của triều đình. Vì một lí do nào đó, cô ta mặc trang phục giản dị của quan chức chính phủ, không hề giống những gì các thành viên của hoàng gia mặc, nhưng khuôn mặt cân đối và mái tóc đỏ, trong mọi điều khác, khiến cô giống như một vị vua thực thụ. Chỉ liếc qua cũng đủ thấy rõ là hai người có liên quan đến nhau.

“Tâu Bệ Hạ. Lũ người mọi rợ Scanlan đã thực hiện một cuộc tấn công bất ngờ hèn hạ chống lại thủ đổ, và—”

“Quân địch đã đi trước chúng ta một bước rồi,” nhà vua nói với cô gái—công chúa. Đó là một sự thật đơn giản, nhưng sức nặng thì không tưởng. “Đây không phải là lúc để giữ sức đâu. Ta sẽ đi cùng quân đội.”

Sự nhiễu loạn nổ ra trong phòng hội đồng. Lời tuyên bố thật bi thảm: nếu đích thân nhà vua phải cầm kiếm và chiến đấu, thì chẳng khác nào nói rằng nước đã mất.

Nhưng một tia hy vọng nhỏ nhoi vẫn còn vương trên mặt những người họp tại hội đồng chiến tranh. Garett Wolfenden, vị vua của quốc gia này, là một huyền thoại sống. Ngài thuộc về dòng dõi hoàng gia, sinh ra trong quyền quý. Ngài đã sử dụng quyền lực ấy, cùng sự giàu có của gia đình mình, để duy trì hòa bình, và nếu như ngài đã sống một cuộc đời ăn chơi trác táng thì cũng chẳng có ai phàn nàn gì cả. Nhưng Garrett không bằng lòng làm điều đó; ngài thấy mình là một người giỏi binh khí trước khi làm vua, và cứ thế mà rèn luyện.

Ngay cả khi vị vua trước vẫn còn ở trên ngai vàng, Garrett đã chủ động giải quyết các tranh chấp và tình trạng bất ổn ở biên giới, đồng thời là một trong số nhiều binh sĩ từng chiến đấu ở tiền tuyến. Do đó ngài đã mài giũa tài năng bẩm sinh của mình vào hòn đá mài mang tên kinh nghiệm và có được danh tiếng hoàng gia cũng như là một cá nhân vượt trội. Danh tiếng của ngài lan rộng ra các quốc gia xung quanh, và ngày càng được biết đến ở khắp mọi miền rằng Wolfenden là một hoàng tử cầm kiếm. Ngài lên ngôi, lập gia đình, và có đứa con đầu lòng. Cuộc sống của ngài đã an cư lạc nghiệp: một người cha và chồng tốt, một vị vua tốt biết cai trị bằng sự khôn ngoan. Nhưng trong tâm ngài luôn canh cánh rằng mình là một chiến bình, và nhiều gia nhân của nhà vua đã chứng kiến ngài luyện tập, vung kiếm trong vườn khi bình minh vừa ló rạng.

“Cha!” Verinika nói mạnh mẽ. “Vậy hãy để con đi cùng cha! Chú, mang giáp và kiếm lại cho cháu!”

Veronika Wolfenden. Cha nào, con nấy, lời chọc mà đám gia nhân thích rỉ tai nhau cùng những nụ cười độc địa. Có thể nói rằng dòng máu của vua cha cũng chảy trong huyết quản con bé. Với hy vọng ngày càng đuổi kịp từng chút một người cha mà mình ngưỡng mộ, Veronika đã học cách chiến đấu dù là phụ nữ, và ở vào độ tuổi mười hai đã đủ tài giỏi để đánh ngang với một binh sĩ bình thường trong một trận đấu công bằng. Mẹ cô đã mất khi Veronika còn nhỏ, bỏ lại Garrett người thân duy nhất và người mà bà yêu nhất trên cõi đời này. Đối với vua cha cô không chỉ là máu mủ; trong cuộc hành trình hăng say theo đuổi võ thuật, cô là con gái của Garrett Wolfenden trong mọi lời nói và hành động.

Các tùy tùng của nhà vua ngưỡng mộ vị công chúa năng động này hệt như chính nhà vua vậy.

Trở về hiện tại, Garrett lặng lẽ hỏi, “Veronika, con bao tuổi rồi?”

Bối rối trước câu hỏi bất ngờ, cô trả lời, “Hở? Con… Con mười lăm. Quá đủ tuổi để tham gia trận chiến đầu tiên của mình rồi!”

Một nụ cười nhẹ phảng phất trên gương mặt Garrett khi ngài nhìn bức tường phòng—bức tường nơi treo biểu ngữ quốc gia.

“Clail, Troutman. Chăm sóc con gái ta. Chọn ra vài người từ hộ vệ hoàng gia.”

“Bệ Hạ…?”

Ngay khi ai nấy nhận ra sự vang lên của những lời lẽ này, gương mặt của hai vị hiệp sĩ, cũng như Veronika, tái nhợt hẳn đi.

“C-Cha! Con tự tin vào kĩ năng của mình! Không ai trong lâu đài này có thể đánh bại con ngoại trừ cha. Miễn là giáo hoặc kiếm, không ai có thể—”

“Không. Đây không phải chiến trường của con. Ngày hôm nay, con phải chạy.”

Gerrett nói, và thế là mọi sự đã an bài. Veronika không còn gì để nói. Cha cô, quốc vương của cô, đã bảo cô chạy. Điều đó chỉ có thể mang ý nghĩa rằng ngài nghĩ mình sẽ bại trận.

Nhưng Veronika không thể tưởng tượng được điều đó ra sao. Cha cô sẽ tham gia vào trận chiến. Cha cô, một huyền thoại, một người có thể địch lại cả trăm người, sẽ ở tiền tuyến, và rồi lũ mọi rợ ấy sẽ tan biến trong nháy mắt. Veronika tin chắc là vậy; không nghi ngờ gì cả.

“…Công Chúa, lối này,” vị hiệp sĩ cao tuổi hộ tống cô nói.

“Chú?!” Thảng thốt, Veronika quay sang chú mình, hiệp sĩ một mắt Hugo Troutman. Ông là một người lính mà, khi còn trẻ, đã phục vụ trên chiến trường cùng cha mình. Garrett ngầm tin tưởng ông ấy. Một con mắt của ông đã bị mũi tên cướp đi, vụ việc mà sau đó ông đã được đưa vào tuyến sau với tư cách cận vệ của Veronika.

Phần lớn võ thuật mà chính bản thân mình tự hào, cô đã học từ cha—nhưng phần còn lại là từ Hugo.

Và giờ cả ông ấy—ngay cả ông ấy—cũng tin là họ sẽ thua cuộc chiến này.

“Trông cậy vào ngươi đấy, Troutman,” Garrett nói, rồi quay đi.

Veronika cố nói điều gì đó, cố gọi theo tấm lưng của cha mình—nhưng lời lẽ không tới. Đôi vai của ngài, tấm lưng của ngài, kiên quyết không để con gái của mình đi theo. Cô đã hiểu điều này quá rõ, bởi lẽ lâu như những gì cô có thể nhớ, tất cả những gì cô làm vẫn luôn là đuổi theo bóng hình ấy.

“Cha—!”

“Công Chúa…” Vị hiệp sĩ đứng tuổi kéo tay Veronika; tất cả những gì cô có thể làm chỉ là nhìn cha mình tan biến trong tầm mắt.

Con đường thoát hiểm dẫn họ ra khỏi lâu đài, để họ trên một ngọn núi phủ đầy cây gần đó. Họ đang ở hướng chéo so với lâu đài, có thể nhìn xuống nó. Nơi này không có ngựa, và đường bộ thì xấu; một địa hình dở để đi quân, khiến cho kẻ địch ít có khả năng mai phục ở hướng này. Khả năng họ tình cờ đụng phải một thế lực thù địch có vẻ không đáng kể.

Đi được xa tới đây là đã nhẹ nhõm được phần nào. Hugo hẳn đã nghĩ như vậy, bởi ông kêu gọi nghỉ chân chốc lát. Nhiều chỗ dọc theo lối thoát yêu cầu họ phải bò, nên Veronika và các hiệp sĩ khác bảo vệ cô đều đã thấm mệt.

“Cha…!”

Ngay cả vậy, cô vẫn tuyệt vọng cố tìm quang cảnh của lâu đài, để xem chiến trận ra sao. Và quả thực, loáng thoáng sau những tán cây, cô có thể thấy thứ trước kia từng là nhà của mình.

Veronika nín thở, không nói nên lời.

Lâu đài bị bao vây bởi một đội quân lớn hơn nhiều so với cô tưởng. Lực lượng dường như tăng lên khi áp sát hơn, và dĩ nhiên nó chẳng ngần ngại hủy diệt mọi thứ trong tầm với.

Chúng như một cơn lũ. Binh lính bò lổm ngổm qua lâu đài, nuốt chửng nó. Khu vườn mà mẹ cô ấp ủ, mặt đất nơi cha cô rèn luyện, tất cả đều bị giẫm đạp dưới chân binh lính. Một khi chúng rút lui, dường như sẽ chẳng còn lại gì cả. Mọi thứ sẽ bị nghiền nát.

Quân phòng ngự đang phải nếm trải trận chiến khốc liệt nhất họ từng có, nhưng quân tấn công rõ ràng là mạnh hơn. Và chúng được hỗ trợ bởi hàng loạt quân tiếp viện. Chậm mà chắc, chúng đẩy tuyến phòng ngự vào chính trong lâu đài.

“Cha…!”

Một toán lính xung phong từ hàng ngũ quân phòng ngự. Ấy là bộ tứ hộ vệ hoàng gia, được vua cha dẫn dắt. Tất cả đều có kỹ năng chiến đấu gần bằng Garrett. Họ đứng trước đội quân đông đảo mà không sợ hãi, dễ dàng triệt hạ bộ binh phe địch.

“A…”

Lực lượng Wolfenden đã bị đẩy đến bờ vực sụp đổ, nhưng hiện họ đang sục sôi trở lại cuộc sống; ngay cả ở khoảng cách này Veronika cũng cảm nhận được. Chiến binh của họ – quốc vương, huyền thoại sống của họ, đã ở tiền tuyến cùng đội quân tuyển chọn của mình. Từng chút can đảm và kĩ năng của ngài đều xứng với cái danh huyền thoại.

Ngài vượt xa kẻ thù trong từng động tác: mỗi lần Garrett vung mũi thương, hai ba thủ cấp sẽ lìa khỏi xác. Sự thật là, có lẽ yếu tố bất ngờ đã cho ngài chút lợi thế, nhưng chỉ trong nháy mắt, ngài đã hạ hơn mười lính bộ, và rồi vị vua cùng hộ vệ hoàng gia của mình đang dấn sâu hơn vào hàng ngũ địch.

Những binh lính được tiếp thêm sinh lực đi theo bước chân của ngài, khắc một lằn cắt qua đội quân bao vây lâu đài. Đội hình quân địch bị xáo trộn; bởi nỗi kinh hoàng và hoang mang khiến chúng bỏ chạy khỏi bước tiến của Garret, một vài thậm chí còn ngã xuống, kéo theo cả đồng minh của mình. Trông chúng thật thảm hại.

Để mà nghĩ rằng một cá nhân lại có thể mạnh mẽ như vậy. Một phép màu có thật. Một huyền thoại thực thụ.

Garrett Wolfenden đã một tay xoay chuyển tình thế. Nhưng rồi…

“Hơ—!” Veronika không thể kìm tiếng thốt lên.

Sự diệt vong không đến với Garret đầu tiên, mà với các hộ vệ hoàng gia thủ cánh sườn của ngài. Họ có thể là những người được chọn, nhưng vẫn chỉ là người trần mắt thịt. Cho dù sức hút tỏa ra từ vị chỉ huy của họ có mạnh mẽ tới đâu, sức mạnh của họ vẫn chỉ nằm trong giới hạn con người.

Và Garrett—Garrett thì quá mạnh.

Ngài quật ngã hết kẻ thù này đến kẻ thù khác, không hề sợ hãi, không hề do dự, nhưng kết quả là, ngài và hộ vệ của ngài đã ở quá sâu sau hàng ngũ địch. Hộ vệ hoàng gia đã dàn thành một cột dài với nhà vua tiên phong, và do phải hứng chịu những đợt công kích từ bên cánh, một hộ vệ ngã xuống, rồi một hộ vệ khác, cho đến khi họ bị bao vây hết cả.

Hàng chục hàng tá quân địch dồn ép xung quanh họ. Những mũi thương giương ra như nanh vuốt của loài động vật sẵn sàng nuốt chửng con mồi của nó, rỉa rói Garrett cùng các hộ vệ đã bị cô lập.

Nhưng Garrett không rút lui. Ở thời điểm này, ngài không thể.

Ngài tiếp tục chiến đấu, hét lên lời động viên quân sĩ. Nhưng hộ vệ của ngài lần lượt ngã xuống. Mỗi người họ đều đã giết nhiều kẻ địch, nhưng quân đối địch sẽ nhanh chóng lấp mọi lỗ hổng; cảm tưởng như quân số của chúng là vô tận.

Máu chảy thành sông. Thây chất thành núi: bạn bè, bằng hữu, chẳng đáng bận tâm nữa. Đôi lúc những người chịu thương bị giẫm đạp và giết hại; chẳng còn chỗ để đặt chân vào nữa.

Bản chất của võ thuật là có thể sử dụng đôi chân của mình một cách hiệu quả. Không có điều đó, lực chiến chẳng khác nào giảm đi một nửa. Và Garrett và cùng những người khác rõ ràng là đang mất sức.

Rồi, mũi thương của Garret gãy.

“Cha…!” Giọng Veronika gần như gào thét.

Ngay tức thì, Garret rút kiếm ra và tiếp tục trận chiến. Nhưng thất bại của ngài, và của đội quân của ngài, giờ trông như không thể tránh khỏi.

Đội quân to lớn của phe địch bị giết một cách vô độ. Ngay cả thanh gươm của Garret, được rèn bởi một bậc thầy, sớm thôi sẽ gãy. Những chuyển động của nhà vua chậm đi rõ rệt. Vị vua chiến binh, huyền thoại sống—những danh hiệu ấy không thể thay đổi sự thật rằng ngài chỉ là một cá nhân.

Veronika thốt ra một tiếng hét vô thanh khi mà, rút cục, lưỡi giáo vang một tiếng ching vào bộ giáp của Garret và xuyên thủng ngài.

Nhà vua đã không bao giờ có thể bị đánh bại một đối một. Kẻ hạ đòn chỉ là một tên lính bộ binh bình thường. Nhưng bạo lực thuần túy của số lượng sẽ áp đảo ngay cả một anh hùng. Một bậc thầy kiếm thuật với lưỡi gươm huyền thoại có thể bị đánh bại bởi một đám lính quèn cầm súng cao su. Đó là sự thật mà cảnh tượng trước mắt Veronika phô ra một cách phũ phàng.

Cú đâm đầu tiên mở ra một bầu trời cơ hội, và thêm mười ngọn giáo nữa phóng tới chỗ nhà vua. Những hộ vệ lẽ ra phải bảo vệ ngài, chẳng còn ai hết.

Garrett khuỵu gối, và thêm nhiều lính địch chớp lấy thời cơ để đâm ngài. Chúng bao vây ngài từ mọi phía, bu lấy ngài như quạ bu xác chết. Ngài vốn đã ngừng chuyển động, nhưng cơ thể không chịu ngã xuống, và những tên lính tiếp tục đâm ngài dù không chắc ngài đã chết hay chưa.

“C-Chaaaaaaaaaa!” Tiếng hét tuyệt vọng của Veronika không thể vang tới phía bên kia chiến tuyến ồn ã.

Quân địch quá đông. Quá đông. Dù có mạnh tới mức nào, một người cũng đành phải bất lực trước số lượng như vậy.

Đó là điều Veronika Wolfenden đã học được ở tuổi mười lăm, một bài học cô được dạy mà không hề có lòng nhân từ hay thương hại.

Bạn đang đọc Bluesteel Blasphemer của Sakaki Ichirou
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ST04012003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.