Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giới thiệu

Tiểu thuyết gốc · 2465 chữ

Câu chuyện bắt đầu ở một thành phố ven biển, có một nhóm học sinh cấp 3 chơi rất thân với nhau: Trí, Khôi, Tài, Nhân, Phúc, Đạt, Vy và Hà.

Đầu tiên là Phúc, cậu là con trai của trưởng phòng Cảnh sát, giống như ba mình Phúc rất có tố chất lãnh đạo và rất được các bạn đặt niềm tin, tin tưởng vào bản thân.

Tiếp đến là Trí, con của một gia đình khá giả chuyên mua bán hải sản. Cậu có tài suy luận và dự đoán rất hay.

Còn Khôi xuất thân từ một gia đình có truyền thống yêu nước nhiều đời, nhà cậu ba đời đã đứng lên chiến đấu để bảo vệ Tổ Quốc vì thế Khôi rất kiên cường và dũng cảm, cậu không biết sợ là gì.

Riêng Tài là con của một tập đoàn kinh doanh bất động sản lớn, tuy thế nhưng Tài không phô trương hay khoe khoang về gia thế của nhà mình, trong mắt của bạn bè, cậu rất hòa đồng, tốt bụng, dễ gần và luôn quan tâm những người xung quanh.

Ngược lại đối với Tài, Đạt cũng xuất thân từ gia đình là triệu phú, chuyên về ngành du lịch biển. Cậu vốn có tính hay khoe, bướng bỉnh và nghịch ngợm, muốn gì phải được nấy. Tuy thế nhưng Đạt cũng có một trái tim đầy nhân ái, cậu thường lấy tiền riêng đi trao tặng cho những người có hoàn cảnh khó khăn, những lần đi chơi với bạn bè cậu luôn đứng ra để thanh toán những khoản phí.

Đến với Nhân, một cậu bé từ nhỏ đã được ba mình ( là một nhà sinh tồn có tiếng ) dạy cho những kĩ năng sống sót nếu rơi vào các hoàn cảnh khắc nghiệt, vì thế Nhân được cho là người có nhiều kinh nghiệm nhất trong nhóm bạn cùng trang lứa.

Cuối cùng phải kể đến Vy và Hà là hai người bạn thân của nhau, một người sống trong gia đình có nhiều đời làm cảnh sát ( Hà ), người còn lại sống trong gia đình có ba đời làm giáo viên ( Vy ). Tính cách của cả hai khá giống nhau, đều rất chăm chỉ và dễ gần.

Một hôm nọ, Đạt đề nghị với mọi người về việc ra một đảo hoang để trải nghiệm sinh tồn. Lúc đầu mọi người đã từ chối vì nghe không khả thi nhưng khi được biết sẽ đi bằng du thuyền hạng sang của nhà Đạt, đi theo họ còn có hai hướng dẫn viên và một chuyên gia sinh tồn ( người này có thể nói là ngang với ba của Nhân ) thì mọi người đã đồng ý. Thế là kế hoạch được lên lịch rất hoàn hảo. Đến ngày khởi hành, tất cả đều đã có mặt đầy đủ nhưng lại thiếu một người, đó là Nhân. Mọi người quyết định sẽ ở lại để chờ Nhân đến, khoảng 30 phút sau cuối cùng Nhân cũng đến nơi, hỏi ra thì mới biết là Nhân đi trễ là do bận tìm thêm một vài dụng cụ sinh tồn bỏ vào balo để mang đi cùng vì hiếm khi có dịp để trình diễn kĩ năng.

Du thuyền từ từ rời khỏi đất liền, không bao lâu đã đến nơi. Bước xuống thuyền đầu tiên là hai hướng dẫn viên du lịch cùng với chuyên gia sinh tồn. Cả ba đều được Đạt thuê cho chuyến đi lần này. Trước mắt mọi người là một hòn đảo bị bỏ hoang với một căn biệt thự rất lớn đã lâu không có người ở nhìn xa có hơi rùng rợn. Nhưng cũng chỉ nói qua loa rồi lại chẳng ai quan tâm về nó nữa, cả nhóm chọn một chỗ đất trống mát mẻ để dựng liều cấm trại, tiếng chim hót líu lo cùng làn gió dịu nhẹ mát mẻ của biển cả trong thật hoài hòa dễ chịu làm sao!

Nửa ngày trôi qua với những diễn biến vui vẻ của nhóm. Và rồi đến chiều tối, khi mọi người đang chuẩn bị lên thuyền trở về đất liền thì Đạt đã đứng ra ngăn cản sau đó lại dở trò thách thức lòng can đảm của nhóm. Với lời thách thức qua đêm trong căn biệt thự hoang vắng hết đêm nay mà không có sự bảo vệ của người lớn. Mọi người đã từ chối nhưng rồi cuối cùng vẫn bị Đạt thao túng tâm lý, gợi sự tò mò về những điều kì bí bên trong biệt thự. Tất cả thống nhất sẽ thực hiện thử thách, nếu không ổn sẽ chạy ra bờ biển để lên thuyền. Cả nhóm được trang bị bộ đàm để liên lạc với chuyên gia sinh tồn và hướng dẫn viên. Sau khi chuẩn bị đầy đủ những dụng cụ cần thiết và thức ăn. Nhóm đã nắm tay nhau bước vào ngôi biệt thự "chết chóc" đó.

Vừa bước vào Đạt đã giả ma dọa cho Vy la hét loạn cả lên, sau tiếng hét là những tiếng cười phát ra từ Đạt, Trí, Hà, và Phúc. Xung quanh tối đen như mực và những chiếc điện thoại trở thành những chiếc đèn chiếu sáng.Khôi với Nhân có vẻ đang rất nghiêm túc. Cả nhóm động viên tinh thần cho Vy rồi tiếp tục bước tiếp, vào hết phòng này rồi qua phòng khác. Một lúc sau thì họ đã khám phá hết tầng trệt. Không có bất kì điều gì thú vị cả! Lúc này Đạt lại chia nhóm ra làm hai đội nhỏ, đội của Trí, Khôi, Nhân,Tài sẽ lên tầng một để khám phá còn lại Đạt, Phúc, Hà, Vy sẽ lên tầng hai. Tất cả hẹn gặp nhau ở tầng ba.

- Khi lên đến tầng một, cả bốn người Trí, Khôi, Nhân, Tài đều nghe thấy tiếng khóc của ai đó vang vọng ở các phòng cuối dãy nhưng rồi nó lại biến mất một cách kì lạ. Nhân đã đứng ra để thay mọi người đi đến đó xem tình hình nhưng cả ba người còn lại đều không đồng ý và thế là cả bốn người cùng đi với nhau. Đến phòng vừa nãy đã phát ra tiếng khóc, Khôi đã thử mở cửa phòng nhưng nó đã bị khóa. Thấy trên cánh cửa gỗ có viết những dòng chữ kì lạ khá mờ, Khi Tài đang cố gắng soi đèn để đọc thì phát hiện Nhân đã đi đâu mất, ba người đã lớn tiếng gọi Nhân nhưng không thấy phản hồi, cả ba chia nhau ra để tìm từng phòng và trở xuống tầng trệt xem xét tình hình sau đó lên tầng hai để gặp lại đội của Đạt. Mọi người vừa quay lưng đi thì chữ trên cánh cửa đã hiện lên rõ nét và nó có màu như máu của ai đó "c ạy gay đi". Tất nhiên là chẳng có ai thấy được và đọc được nó.

Sau một lúc, tất cả phòng đều đã được tìm nhưng vẫn không thấy Nhân thì một bàn tay lạ đã đặt lên vai Trí, cả người Trí đơ ra không cử động được rồi la lên " có ma đằng sau kìa bây ". Nghe thế Tài và Khôi quay lại sau lưng thì thấy Nhân với khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ đang nắm vai Trí. Không khí dần trở lại bình thường, những trách móc Nhân liên tục phát ra từ cả ba người còn lại " mày đi đâu này giờ vậy, có biết tụi tao kiếm mày mệt muốn xỉu luôn không... làm gì như ma vậy ba... bớt lạnh lùng dùm tao đi, thấy sợ quá..."sau vụ này Trí đã có vẻ sợ nơi này rồi.

Ở tầng hai, khi lên đến nơi Đạt lại thử thách cùng Phúc xem ai dũng cảm hơn bằng cách tắt đèn điện thoại và đi vào bóng tối bỏ mặt hai người con gái đứng ở cầu thang. Vì sợ nên cả hai chẳng dám đi theo Đạt và Phúc, chỉ biết đứng đó chờ đợi thôi.

Không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng càng đi Đạt và Phúc nhận ra cả hai càng xa nhau và dường như dãy phòng tầng hai này ngày càng dài ra, đi mãi vẫn không hết. Thấy có linh cảm không lành Phúc đã mở đèn điện thoại lên để xem xét xung quanh nhưng vừa mở lên thì điện thoại tắt nguồn. Phúc liên tục gọi tên mọi người trong hoảng loạn và không nhận được bất kì phản hồi nào. Đạt cũng y như Phúc. Sau một lúc kêu gào gọi tên, cả hai đều cảm thấy sợ hãi và mệt mỏi, Đạt đã ngồi gục xuống tại chỗ co người nhắm mắt lại cầu nguyện. Còn Phúc ở một nơi nào đó vẫn cảm nhận được các phòng xung quanh và xác định bản thân vẫn ở tầng hai, Phúc vẫn cố gắng bước những bước chân nặng như đá của mình vẫn hướng cầu thang nhưng đi mãi vẫn chỉ là một màn đêm tĩnh lặng.

Ở cầu thang Hà và Vy thấy hai người kia đi khá lâu rồi vẫn chưa về và không nghe thấy tiếng động của họ nên cả hai đã động viên nhau, cầm điện thoại bước tiếp vào trong để tìm.

Bất ngờ thay nhóm của Tài, Trí, Khôi, Nhân lại nhìn thấy Đạt đang ngồi gục ở cầu thang đi lên tầng hI, cứ lẩm bẩm cái gì đó. Thấy thế cả bốn người đã đi đến để gọi. Nghe thấy tiếng gọi Đạt đã mở mắt ra và thấy được bạn mình, Đạt ôm chầm lấy các bạn mình và kể lại đầu đuôi mọi chuyện sau đó kêu Tài mở bộ đàm kết nối với du thuyền nhờ sự giúp đỡ. Tín hiệu đã nhận được nhưng quái lạ thay người bên ngoài du thuyền lại không nghe được họ đang nói gì, nhưng họ lại nghe được những câu hỏi từ hướng dẫn viên " alo, alo.. Các em thế nào rồi, có ổn không... Alo..." và sau đó là những tiếng rè quỷ dị... bộ đàm bị ngắt, Đạt đã cố gắng để liên lạc lại nhưng không có kết quả.

Bên ngoài, vì không nghe được tiếng động gì phát ra từ bộ đàm nên hướng dẫn viên nghĩ rằng có lẽ đám học sinh đang vui chơi trong đó và vô tình nhấn vào bộ đàm chắc cũng không có gì to tát đâu, và rồi vì buồn ngủ nên hướng dẫn viên đã ngủ thiếp đi.

Bất ngờ có tiến la hét của Vy và Hà, mọi người bỏ lại bộ đàm chạy đến xem thì thấy cả hai mặt tái xanh vì sợ hãi. Khi thấy được mọi người, Hà cùng Vy đã ngồi gục xuống khóc to, rồi chỉ về phía căn phòng cuối dãy, miệng lấp bấp nói rằng có một xác chết treo cổ trong đó. Nghe thấy thế Nhân đã cũng Khôi chạy đến để xác minh, còn Trí và Tài đang cố gắng để trấn an tâm lí cho ba người bạn của mình ( Hà, Vy, Đạt ).

Đến được căn phòng mà hai cô gái đã chỉ, Khôi chủ động đi vào trước nhưng không hề thấy cái xác chết treo cổ nào cả mà ngược lại thấy Phúc đang ngồi ở gốc tường như bị trúng tà, cứ giựt giựt cả người rồi lắc lắc cổ, mặt cứ úp nhìn xuống nền gạch. Khôi cố tiến lại gần liên tục gọi " Phúc.. Phúc.. Ổn không bạn ơi... Phúc ơi...." rồi kéo Phúc ngồi dậy. Bỗng không biết vì sao Phúc lại đẩy Khôi ra và chạy ra ngoài nhưng va phải Nhân đanh đứng trước cửa. Phúc vì thế mà bị ngã lăn ra hành lang, cậu ngồi dậy với khuôn mặt tức giận cầm cây gậy bóng chày được đặt sát tường liên tục đập vào đầu Nhân, nhờ nhanh nhẹn nên Nhân đưa tay đỡ lấy đầu khiến tay cậu bị gãy xương. Thấy thế Khôi từ phía sau bay đến ôm người Phúc vật xuống nền gạch rồi khống chế Phúc. Những người còn lại cũng cầm điện thoại chiếu sáng chạy đến.

Nhân đứng lên, khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn, tay trái Nhân không cử động nổi còn tay phải thì ôm lấy tay trái. Bỏ qua những lời thăm hỏi về cánh tay, cậu thúc giục mọi người mau chóng rời khỏi đây.

Không hiểu vì sao tự nhiên Phúc lại bất tỉnh, có lẽ do Khôi dùng lực mạnh quá.. bỏ qua việc đó, mọi người quyết định cõng Phúc cùng xuống tầng trệt để rời khỏi đây trở lại du thuyền vì ai cũng cảm thấy nơi này quá kinh hoàng. Vừa di chuyển họ lại bàn cãi về việc xác chết treo cổ, Khôi cứ khẳng định là bản thân đã kiểm tra và không có nhưng Hà và Vy một mực bảo đã tận mắt nhìn thấy khi đang đi tìm Đạt và Phúc. Một điểm kì lạ nữa được Đạt kể lại về không gian tối tăm mà Đạt đã lạc vào, nó như một vòng lặp đi lặp lại của tầng hai này, không thể thoát ra được. Thêm một tình tiết có vẻ trùng hợp đến đáng sợ là điện thoại của cả Phúc và Đạt đều tự động tắt nguồn khi mở đèn lên, quái lạ thay máy của ai cũng đang có mức pin khá đầy. Vừa bàn luận xong thì tất cả điện thoại của mọi người đều gặp tình trạng như trên. Trí khẳng định đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, rõ ràng là nơi này đã bị ám bởi ma quỷ và có lẽ đã có chuyện gì rất kinh khủng đã xảy ra trong quá khứ ở đây khiến cho ngôi biệt thự huy hoàng này bị bỏ hoang. Trong suốt thời gian nói chuyện thì mọi người cũng đã xuống đến tầng trệt và chạy nhanh đến cánh cửa chính rộng lớn, có thể nhìn được ánh trăng ma mị bên ngoài bầu trời. Tất cả đều nở một nụ cười và hô hào vui mừng nhưng nụ cười và tiếng hô hào đó nhanh chóng bị vụt tắt. Vừa bước đến cửa thì nó đã tự đóng lại. Tất cả tự nhủ với nhau rằng chắc do gió thổi thôi, đừng nghĩ quá mọi chuyện lên rồi tự mình hù mình, sau đó Tài và Khôi đã bước đến mở cửa ra.

Bạn đang đọc Biệt Thự Bị Nguyền Rủa sáng tác bởi ZoiiYT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ZoiiYT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.