Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 7306 chữ

Chương 7 – Quyển thượng

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Vừa vào trong thành, Phong Long lập tức đi mua ngựa, dường như nơi mà hắn đang muốn tới cách chỗ này cũng không quá gần.

“Thiếu Tình, ngươi cưỡi ngựa không nhanh, nên cùng ta cưỡi một ngựa thì hơn.”

Có thể dễ dàng nhận thấy Phong Long cực kỳ muốn đưa Bạch Thiếu Tình tới nơi thần bí kia.

Vậy là hai người cùng cưỡi một ngựa, toàn thân gió cát phi đi một mạch.

Bỗng nhiên Phong Long ghìm cương ngựa, chỉ tay về phía ngọn núi cao chót vót đang ẩn mình giữa tầng mây ở đằng xa xa: “Chính là nơi đó, dưới chân núi.”

Tiến vào rừng cây bên dưới chân núi, một tiếng quát lớn chợt truyền tới: “Ai dám tự tiện xông vào nơi này?”

Hơn mười tên thủ vệ từ nơi ẩn núp trong rừng đều đồng loạt xông ra, vây quanh hai người thành một vòng tròn, trong mắt kẻ nào cũng có thần quang, hiển nhiên thân thủ đều bất phàm. Không biết là nơi cấm địa gì, cư nhiên phòng vệ sâm nghiêm như thế.

Phong Long thản nhiên đáp: “Là ta.”

“Thì ra là minh chủ.” Mọi người đồng loạt thi lễ, thấy bên cạnh Phong Long còn có một nam tử tuấn tú, đều nghi hoặc đưa mắt liếc nhìn.

“Mọi việc ở đây đều ổn cả chứ?”

“Hồi bẩm minh chủ, bên ngoài có bảy mươi hai thiết vệ canh gác, bên trong có ba vị tiền bối, tất cả đều yên ổn.”

Phong Long chầm chậm gật đầu, ngợi khen: “Các ngươi đều vất vả rồi. Nơi này là võ lâm cấm địa, tuyệt đối không thể khinh suất. Vị này là nghĩa đệ của ta, là Bạch gia tam công tử Thiếu Tình, mặc dù không biết võ công, nhưng nghĩa hiệp phóng khoáng, nhân cách trung hậu.”

Bạch Thiếu Tình nghe Phong Long tâng bốc mình, chỉ mím môi cười.

“Bọn ta không vào trọng địa, chỉ tới điệp tuyền* xem thôi.” Phong Long thân là võ lâm minh chủ, đương nhiên sẽ không có ai ngăn cản, mọi người đều đồng loạt nhường đường.

(*điệp tuyền: suối bươm bướm)

Phong Long quay đầu lại mỉm cười với Bạch Thiếu Tình rồi dẫn hắn đi về phía trước.

Khu rừng này rất lớn, đi về phía bên phải một lúc lâu liền thấy hiện ra một con đường nhỏ quanh co, Phong Long dẫn Bạch Thiếu Tình bước lên thềm đường, đi chưa tới ba mươi bước lại xuất hiện một ngã rẽ. Dọc theo ngã rẽ hồi lâu, dường như lại tiến vào một khu rừng nhỏ.

Phong Long ngoảnh đầu lại: “Mệt chưa? Sắp tới nơi rồi.” Hắn thoáng ngừng một chút, bỗng nhiên cười nói: “Không thì… đại ca ẵm ngươi.”

Bạch Thiếu Tình bật cười: “Còn chưa mệt.” Thân thể lại bất giác tiến sát tới.

Lập tức thấy thân mình nhẹ hẫng, đã được Phong Long ẵm lên.

Mới đi được mươi bước đã thấy Phong Long dừng lại.

“Chính là nơi này.”

Thì ra gần như vậy.

Bạch Thiếu Tình đứng xuống, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra chính giữa khu rừng nhỏ này là một mảnh đất trống, chu vi chỉ khoảng ba trượng, trải dài trên mặt cỏ là những đóa hoa nho nhỏ đủ màu tím trắng đỏ vàng.

“Đại ca vất vả như vậy, chính là muốn để ta tới ngắm vùng đất trải đầy hoa nhỏ này?”

“Ngươi có nhìn thấy dòng suối nhỏ ở chính giữa bãi cỏ không?”

Bạch Thiếu Tình lại đưa mắt nhìn một lần nữa. Giữa bãi cỏ quả nhiên có một dòng suối nho nhỏ, nước cũng không xiết, chỉ róc rách chảy ra, tưới cho xung quanh bãi cỏ.

“Nếu đã gọi là điệp tuyền, vậy nhất định có liên quan tới loài bướm?”

Phong Long gật đầu: “Tới hoàng hôn, nơi này sẽ là vương quốc của loài bướm.” Khi ấy ánh tà dương vẫn còn, hắn vừa dứt lời, từ giữa không trung chợt truyền tới dị động.

Có âm hưởng mơ hồ đang bay tới từ phía khu rừng.

Lông mi của Bạch Thiếu Tình khẽ động: “Nhất định là bươm bướm tới.”

Chỉ chốc lát sau, tiếng gió chợt nổi lên.

Một con bướm hoa ban bình thường chẳng biết từ nơi nào bay tới, lượn vòng xung quanh bờ suối nhỏ. Lát sau, lại có một con bướm trắng xuất hiện.

Bạch Thiếu Tình bất chợt hô lên đầy kinh ngạc: “Lan tím Ấn Độ!” Ngón tay thon dài của hắn duỗi ra, chỉ vào một con bướm vừa bay ra từ trong rừng.

Con bướm ước chừng lớn bằng lòng bàn tay, nhìn từ xa trông như một đóa lan tím đang bừng nở rộ, là một loài bướm cực kỳ hiếm thấy.

Giữa lúc kinh hỉ, tiếng gió lại càng tăng thêm, âm thanh vù vù vang dội bên tai, trước mắt chợt hoa lên, hàng ngàn hàng vạn con bươm bướm đồng thời phóng ra từ trong rừng, cùng tụ lại xung quanh dòng suối nhỏ.

Cực kỳ tráng lệ, cực kỳ lộng lẫy cùng huyễn mục.

Đôi mắt của Bạch Thiếu Tình sáng lấp lánh, ngắm nhìn cảnh tượng bướm bay ngập trời. Phong Long đứng bên cạnh hắn, lặng yên mỉm cười.

Chỉ chốc lát sau, tựa như ước định đã xong, đàn bướm lại bất chợt ầm ầm phi tán, bay đi khắp bốn phương tám hướng. Chỉ trong khoảng thời gian đủ để uống một chén trà nhỏ, đã chẳng còn thấy sót lại con nào.

“Đẹp quá…” Rất lâu sau, Bạch Thiếu Tình mới khẽ cảm thán một câu. Hắn quay đầu sang nhìn Phong Long, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Đa tạ.”

Phong Long nắm chặt lấy bàn tay của hắn, rồi lại buông ra thật nhanh.

“Chỉ là xem bươm bướm mà thôi, có gì phải đa tạ?”

“Nơi này xem ra là võ lâm cấm địa, đại ca vì muốn Thiếu Tình được nhìn thấy đàn bươm bướm mà dám mạo hiểm đưa ta tiến vào.”

“Ta là võ lâm minh chủ, mang theo huynh đệ tiến vào thì có gì mà mạo hiểm.” Phong Long cười nói: “Thiếu Tình, ngươi đừng quá đa nghi.”

“Cậy quyền là không tốt.”

Hai người cùng đi tới gần con suối nhỏ, tỉ mỉ quan sát. Bạch Thiếu Tình cảm thán: “Đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy một nơi thần kỳ như vậy.”

“Nơi này là cấm địa võ lâm suốt cả trăm năm qua, ngoài những nhân vật cực kỳ trọng yếu, ai có thể biết được nơi này?” Phong Long đạm nhạt nói: “Nhưng nó được phong là võ lâm cấm địa, cũng không phải bởi vì điệp tuyền này.”

Bạch Thiếu Tình khẽ gật đầu, nhưng không mở miệng chất vấn.

Phong Long nói: “Trong tòa núi này có giấu một kho báu lớn nhất võ lâm. Nghe nói bên trong ngoài vàng bạc, còn có cả hai viên Kinh Thiên Động Địa hoàn có thể làm tăng thêm một giáp công lực. Chính vì điều này mà người trong võ lâm vẫn luôn không ngừng tìm kiếm nó. Tám mươi năm trước, có người phát hiện ra cửa vào của kho báu.”

“Chính ở nơi này?”

“Ở trong núi này.”

Bạch Thiếu Tình lựa một mặt cỏ sạch sẽ rồi ngồi xuống: “Đại hỉ sự?”

Phong Long cười khổ lắc đầu: “Cửa vào kho báu bị người ta phát hiện, đã dẫn tới một trận tinh phong huyết vũ trên giang hồ. Võ lâm minh chủ khi ấy vì an nguy của võ lâm mà cho mời mười ba vị tuyệt thế cao thủ tới trông coi vùng đất này. Từ đó về sau, nơi này liền trở thành cấm địa.”

“Chuyện của võ lâm thật nhiều.”

“Nhưng cuối cùng cũng không có ai vào được bên trong kho báu.”

“Vì sao?”

Phong Long nói: “Đơn giản bởi vì cách thiết kế của kho báu thực sự xảo diệu vô cùng.”

“Xảo diệu đến mức cho dù đã biết cửa vào vẫn không thể tiến vào?”

“Tiến vào rất dễ, chỉ cần kéo vài chiếc khuyên đồng là có thể.”

Bạch Thiếu Tình chớp chớp mắt, bỗng nhiên mỉm cười: “Khiến đại ca phải thở dài, chỉ e chính là mấy cái khuyên đồng nhìn như đơn giản này đi?”

“Không sai.” Phong Long gật đầu: “Cửa vào cơ quan ngầm chính xác chỉ có một, khuyên đồng lại có tới mười ba cái giống nhau như đúc. Người thiết kế ra cơ quan này chính là Tuyệt Tình đại sư tiếng tăm lẫy lừng trong chốn võ lâm năm đó, cơ quan ngầm do lão thiết kế, chỉ cần mở ra không đúng, địa cung sẽ lập tức chìm xuống, vĩnh viễn không để cho bất kỳ ai tiến vào.”

“Vậy cũng thật tuyệt tình. Làm khó người trong võ lâm, suốt bao nhiêu năm qua chỉ có thể giương mắt đứng nhìn kho báu vĩ đại ở ngay bên cạnh, lại buộc phải nhẫn nhịn không thể chạm vào nó.” Bạch Thiếu Tình mỉm cười, trong thoáng chốc càng trở nên động nhân: “Lẽ nào không thể thử một chút vận may?”

“Không có vận may để thử, hoa văn trên mỗi khuyên đồng có hình dạng khác nhau, cái nào cũng có thể là cái đúng.” Phong Long cười khổ: “Để không có ai lỗ mãng làm dẫn động cơ quan mật, bọn ta buộc lòng phải trông coi lối vào thật cẩn mật.”

Sắc trời đã dần dần xẩm tối, hình như Bạch Thiếu Tình cảm thấy lành lạnh, hơi dựa về phía Phong Long.

“Lạnh?” Phong Long đặt một tay lên vai Bạch Thiếu Tình, âm thầm vận công giúp hắn xua đuổi hàn khí, miệng vẫn liên tục tói: “Kỳ thực cũng không phải không có cách nào. Tuyệt Tình đại sư trước khi chết có lưu lại một quyển cơ quan phổ, bên trong ghi lại phương pháp để mở cơ quan mật mà lão đã từng thiết kế, chỉ cần lấy được quyển sách đó thì việc mở kho báu quả thực dễ như trở bàn tay.”

“Vậy nhất định có rất nhiều người đi truy tra tung tích của quyển sách kia.”

“Vì quyển sách kia, cũng đã sinh ra không ít sát nghiệt.” Phong Long sâu kín thở dài một tiếng.

“Vậy cuối cùng, có phải đã rơi vào tay một người nào đó?”

“Tây Sơn Tàng Bình, nhưng tới khi bọn ta tìm được hắn, thi thể của hắn đã thối rữa rồi.”

“Vậy còn cơ quan phổ?”

Phong Long lắc đầu, lại nói: “Có cầm được cơ quan phổ trong tay thì cũng vô dụng. Nơi này cao thủ như mây, ai có thể vô thanh vô tức lẻn vào để mở khó báu?”

Về điểm này, Bạch Thiếu Tình hoàn toàn đồng ý.

Đặc biệt là ba lão đầu tóc hoa râm râu ria xồm xoàm đứng canh giữ ở lối vào, võ công cao siêu không thể lường nổi, Bạch Thiếu Tình vừa tới gần liền bị ba lão nhận ra hành tung.

Cũng may ngày đó nhanh chóng hạ xuống quyết định, bỏ trốn mất dạng.

Ban nãy khi Phong Long phi ngựa đưa mình tiến vào trong rừng, thiếu chút nữa thì tưởng đã bại lộ hành tung, bị hắn túm tới để cho ba lão đầu kia nhận diện.

Bỗng nhiên Bạch Thiếu Tình thở dài một tiếng.

“Đại ca, ngươi thực sự tặng Bích Lục kiếm cho ta?”

“Đương nhiên.”

Bạch Thiếu Tình vừa bị đôi mắt sáng ngời hữu thần của hắn nhìn tới, trái tim liền đập thình thịch. Bạch Thiếu Tình khẽ liếc nhìn hắn, dường như đang tính toán làm một chuyện gì đó, gật đầu lẩm bẩm: “Vậy được rồi…”

“Khá hơn rồi?”

“Hả?”

“Ngươi không lạnh nữa?”

Đang là giữa hè, sao có thể thấy lạnh? Bạch Thiếu Tình vẫn luôn âm thầm cảm nhận được nhiệt độ truyền tới từ Phong Long, dài lâu mà trầm ổn, hiển nhiên tâm cơ vẫn luôn thẳng thắn, chưa từng có chút che đậy.

Nhớ tới việc chính mình vẫn luôn dối gạt Phong Long, không khỏi có chút bứt rứt.

Tới đêm khuya hai người mới ra khỏi rừng, tìm một phiến đất xanh ven sông để qua đêm.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, chỉ còn lại một mình Phong Long, bao hành lý và Bích Lục kiếm đã biến mất cùng Bạch Thiếu Tình.

Phong Long cũng không lấy làm kinh ngạc, tầm mắt vừa xoay chuyển, liền nhìn thấy một phong thư nằm lẳng lặng trên mặt cỏ.

Mở ra, bên trong là nét chữ ngay ngắn của Bạch Thiếu Tình, viết rằng thời gian qua Thiếu Tình đã làm phiền đại ca, lúc này cũng nên một mình du học rồi. Hôm qua nghe đại ca nói về cơ quan phổ, kỳ thực Thiếu Tình đã từng bất ngờ được nhìn thấy một chút. Đệ không phải người trong võ lâm, từ trước tới nay chưa từng biết rõ thứ ấy có quan hệ gì, nghe đại ca nói như vậy, mới biết được đây là sự tình trọng đại. Nay đặc biệt dựa theo trí nhớ để vẽ ra một chút, cũng không biết có sử dụng được hay không, vẫn xin đại ca châm chước.

Chi chít bên dưới chính là bản thiết kế của cơ quan mật được viết ra, liệt kê rõ ràng cả mười ba cái khuyên đồng trong kho báu, sự biến hóa trùng trùng của cơ quan mật khi kéo từng chiếc khuyên đồng đều được ghi lại cả trong đó.

Phong Long tỉ mỉ quan sát suốt một lúc lâu, âm thầm ghi nhớ vào trong đầu, bỗng nhiên bật cười khẽ. Từ trước tới nay hắn vẫn luôn khí vũ hiên ngang, thế nhưng nụ cười ở thời khắc này lại lộ ra một chút lãnh khốc vô tình, kinh hồn nhiếp phách.

Vốn tưởng rằng sẽ còn phải tốn thêm nhiều thời gian nữa, chẳng ngờ có người lại dễ dàng đầu hàng như vậy.

“Tiểu biên bức nhi này…” Khe khẽ nói ra một câu, trong ngữ khí lại bất giác mang theo một chút thân mật cùng ái muội.


Bạch Thiếu Tình để lại thư rồi rời đi, suốt dọc đường vẫn luôn tâm phiền ý loạn.

Viết ra cơ quan phổ kỳ thực cũng không quá lý trí, sau này Phong Long mà truy vấn kỹ càng mọi chân tướng, sẽ lại phải tốn thêm một phen tâm tư để lo nghĩ cho chu toàn. Thế nhưng thời hạn một tháng đã hết, Bích Lục kiếm cũng không thể không đưa lên Chính Nghĩa giáo, nghĩ tới đây, trong lòng lại nổi lên áy náy.

Cả đời hắn quả thực đã phụ không ít người, nhưng chưa từng phụ nương. Chẳng ngờ tới ngày hôm nay, người mà mình không nỡ phụ lại nhiều thêm một Phong Long nữa.

Trước kia lấy được cơ quan phổ đã cảm thấy vô cùng hoan hỉ, cứ nghĩ Kinh Thiên Động Địa hoàn trong kho báu có thể giúp mình tăng thêm công lực, liền một đêm cũng không nguyện chờ, lập tức phi thân tới nơi cất giấu kho báu.

Chẳng dè có cơ quan phổ trong tay, nhưng tới khi lẻn vào lại bất ngờ bị đám cao thủ trấn giữ kho báu xông ra chặn đường, thiếu chút nữa thì ném lại tính mạng ở trong rừng, khi ấy thực sự hận thấu xương tên minh chủ võ lâm đã hạ xuống mệnh lệnh này.

Dù sao cơ quan phổ ở trong tay mình cũng như không, chẳng bằng đem bán lại cho Phong Long lấy một cái nhân tình, xem như đền bù cho thanh Bích Lục kiếm.

Lật đi lật lại suy nghĩ này trong lòng, Bạch Thiếu Tình lắc lắc đầu cố quên đi dải ngân hà dưới ánh trăng nọ, còn cả đàn bướm vô cùng tráng lệ vờn bay giữa bầu không trung kia.

Một vật đổi lấy một vật mà thôi, Bích Lục kiếm đổi lấy một cái kho báu đi.

Trong bất tri bất giác, hắn đã tới trước Kim Lăng điện.

Hôm nay là tròn một tháng, Bạch Thiếu Tình nắm Bích Lục kiếm trong tay, ngẩng đầu bước vào trang viên.

Vẫn là điểu ngữ hương hoa, như chốn bồng lai tiên cảnh.

Lần này, Hướng Lãnh Hồng đã ngồi sẵn trong khách thính chờ hắn từ sớm.

Trên bàn, cư nhiên còn đặt một chén trà Long Tĩnh mới pha.

“Dường như Hướng phó giáo chủ đã biết chắc ta sẽ mang kiếm tới?”

Hướng Lãnh Hồng cười hệt như một tên đại tài chủ ở dưới quê, tên đại tài chủ này hôm nay dường như đang chờ tiếp đón người thiếp thứ năm bước chân vào cửa.

“Ngươi loanh quanh trước cửa nhà ta đã ba ngày, trong tay lại luôn cầm Bích Lục kiếm.” Hướng Lãnh Hồng bật cười ha hả: “Nếu ngay cả chuyện này mà ta cũng không biết, vậy quá là xấu mặt rồi. Biên Bức công tử, chúc mừng bái sư thành công.” Hắn chìa tay ra.

Bạch Thiếu Tình lạnh lùng nhếch môi, cúi đầu nhìn Bích Lục kiếm ấm áp trong tay, ánh mắt dường như có chút không nỡ: “Không phải do ta đích thân đưa cho giáo chủ sao?”

“Ta giao thay ngươi, sau khi xác định đúng là đồ thật, ngươi sẽ chính thức trở thành người của Chính Nghĩa giáo.”

Bích Lục kiếm bị bàn tay thô ráp của Hướng Lãnh Hồng nắm lấy một đầu. Bạch Thiếu Tình nghiến răng, chầm chậm buông ra từng ngón tay trắng nõn.

Hướng Lãnh Hồng cầm kiếm lên, tỉ mỉ xem xét: “Quả nhiên là Bích Lục kiếm, Phong gia Mạc Thiên Nhai, từ nay về sau không cần phải sợ nữa rồi.” Hắn quay đầu lại, bắn ra một đầu ngón tay, sau rèm liền xuất hiện một nam nhân có thân hình bậc trung. Diện vô biểu tình, khoanh tay chờ phân phó.

“Đứa con nhỏ nhất của Tư Mã gia vừa sư thành mãn nghệ, ngươi mang kiếm này tới phân đàn ở Giang Nam, bảo tả đàn chủ chặn đầu hắn ở Giang Nam, dùng thanh kiếm này hạ sát.” Hướng Lãnh Hồng nhìn như chỉ thuận tay giao Bích Lục kiếm cho tên thuộc hạ: “Thi thể đưa trở về Tư Mã gia.”

“Khoan!” Bạch Thiếu Tình hơi chấn động, nhíu mày nói: “Hướng phó giáo chủ, đây là ý gì?”

“Tứ đại gia tộc của giang hồ, dựa vào việc Phong gia cùng Tư mã gia mấy năm gần đây có rất nhiều hậu bối kiệt xuất,” Hướng Lãnh Hồng nói: “Đương nhiên chúng ta phải sử một chút mánh khóe.”

“Nói như vậy, Chính Nghĩa giáo chính là muốn hãm hại võ lâm minh chủ?” Ngồi xuống thản nhiên uống một ngụm trà Long Tĩnh, quả nhiên miệng đầy dư hương.

“Nghe nói Phong Long cùng Bạch Thiếu Tình là huynh đệ kết bái,” Trên mặt Hướng Lãnh Hồng nổi lên một tia tiếu ý khó có thể giải thích: “Không phải Bạch tam công tử không đành lòng đấy chứ?”

Bạch Thiếu Tình im lặng, chỉ hơi hơi nhếch môi, quay đầu sang giả vờ như đang thưởng thức một bức thư họa trên tường.

Bạch Thiếu Tình thấy bóng người cầm kiếm chỉ trong nháy mắt đã biến mất sau tấm rèm cửa, trong lòng hắn có chút khác thường, trên mặt lại vẫn mỉm cười không ngừng, chắp tay nói: “Kiếm đã giao xong, giờ này ngày mai, Thiếu Tình lại tới bái kiến sư phụ.”

Không đợi Hướng Lãnh Hồng kịp trả lời, hắn đã xoay người bước ra ngoài khách thính.

Thoát khỏi trang viên, lập tức cấp tốc phi thẳng.

Khinh công của hắn trác việt, nhảy trái quẹo phải, quành vào một khu rừng, rồi lại phi ngang phi dọc trong đó trong chốc lát, đôi lúc dừng bước nhíu mày, dường như đang nhận định phương hướng để đuổi theo. Sau một lúc lâu, biết kẻ mà mình đang đuổi đã ở ngay trước mắt, hắn liền lấy ra từ trong lồng ngực một viên thuốc màu đỏ tía.

“Vị huynh đệ đằng trước xin dừng bước.”

Trong rừng quả nhiên có người, gã đang cúi đầu chạy vội vã, bỗng nghe thấy có tiếng người gọi từ phía sau, liền cảnh giác toàn thân mà quay đầu lại.

“Chuyện gì?” Thấy người tới là Bạch Thiếu Tình đã gặp qua ở phân đàn, vẻ mặt đề phòng của gã mới hơi giảm.

Bạch Thiếu Tình nhìn lướt qua, gã đeo sau lưng một cái bọc dáng dài, hiển nhiên là Bích Lục kiếm được bọc bên trong để tránh thu hút sự chú ý của người khác

“Hướng phó giáo chủ còn có việc dặn dò,” Bạch Thiếu Tình thong thả bước về phía trước, mở lòng bàn tay để lộ ra viên thuốc màu đỏ tía, cười nói: “Huynh đệ mang vật quý giá trên người, dọc đường quá nhiều nguy hiểm, viên thuốc này là Hướng phó giáo chủ cấp cho ngươi để phòng thân…”

Lòng bàn tay trắng nõn mềm mại, cầm viên thuốc màu đỏ tía trông thật đẹp mắt.

Người nọ vừa cúi đầu nhìn, đầu mũi chợt ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, vừa lộ ra dị sắc liền ngã vật xuống đất.

Bạch Thiếu Tình lạnh lùng nhìn gã, khẽ cười nói: “Không được tùy tiện nghe bất kỳ điều gì từ kẻ khác, lẽ nào Hướng phó giáo chủ chưa từng dạy ngươi sao?” Trong mắt hắn lộ ra một tia tiếu ý như hài đồng thực hiện được quỷ kế, rất nhanh liền thu liễm, ngồi xổm xuống lật xem bao gói sau lưng người nọ.

Nhưng tới khi mở ra, lại chỉ nhìn thấy một thanh trường đao thông thường.

Trong lòng lập tức nổi lên điềm xấu, Bạch Thiếu Tình biến sắc, bất thình lình nhảy dựng lên, vội vàng lùi về phía sau.

Nhưng đã quá muộn, sau lưng chợt nổi lên tiếng gió, thắt lưng tê rần, hai đầu gối bỗng chốc mềm nhũn.

Bạch Thiếu Tình huỵch một tiếng ngã vật xuống đất, đôi mắt trong suốt lại mở lớn trừng trừng.

Gương mặt mỉm cười của Hướng Lãnh Hồng xuất hiện trên đỉnh đầu.

“Cái này gọi là đường lang phía trước, hoàng tước theo sau (1).” Hướng Lãnh Hồng nói: “Ngươi không nỡ bỏ Bích Lục kiếm, lưỡng lự ba ngày mới chịu đưa lên, sao ta có thể không cảnh giác?”

“Hướng phó giáo chủ sai một tên thủ hạ bình thường đi đưa Bích Lục kiếm, thì ra là có tâm tính kế.”

“Thủ hạ bình thường? Hắn là một trong thập đại hộ pháp của ta. Loại dược ngươi hạ trên thân Bích Lục kiếm, cũng thật là thâm độc. Chẳng hay tên gọi là gì?”

Bạch Thiếu Tình không hề sợ sệt, đôi mắt thanh lãnh đạm nhạt liếc nhìn: “Dược này là do Ân Nhược Thủy của Nam Sơn phái mới chế ra gần đây, ai mà biết tên gọi là gì? Dọc đường ta tới đây, sợ có người trộm mất kiếm nên đã lau một chút lên thân kiếm, giả như đánh mất sẽ dễ dàng truy tìm, kẻ trộm cũng phải trúng một ít độc, vốn chẳng có gì đáng trách.”

“Xảo biện vô dụng, ngươi tự giải thích với giáo chủ đi.”

Chỉ phong lại nổi lên.

Bạch Thiếu Tình bị Hướng Lãnh Hồng điểm trúng huyệt đạo, nhắm mắt lại chìm vào bóng đen thăm thẳm.


Trước ngực tê rần, là cảm giác huyệt đạo được phá giải.

Bạch Thiếu Tình chầm chậm mở mắt ra.

Sẽ gặp phải cái gì đây? Bạch Thiếu Tình rất lãnh tĩnh, Chính Nghĩa giáo cũng không có thiện nam tín nữ gì, huống chi Hướng Lãnh Hồng đã nói muốn giao hắn cho giáo chủ xử lý.

Vì sao trước đó phải hạ dược lên Bích Lục kiếm, vì sao lại âm thầm đoạt kiếm, cho dù hắn có uốn ba tấc lưỡi, chỉ e cũng không thoát nổi bốn chữ “bụng dạ khó lường”.

Bờ môi ưu mỹ hơi mím lại, nhớ tới chuyện chẳng có bao nhiêu người từng đắc tội với Chính Nghĩa giáo mà được chết một cách thống khoái. Chính Nghĩa giáo, hình như còn thiết lập cả hình đường chuyên dùng để tra tấn người khác, đường chủ Hách Dương, nghe nói tâm ngoan thủ lạt, trời sinh có đam mê với việc lăng nhục phạm nhân.

“Tỉnh rồi?”

Giọng nói ôn nhu xuyên thấu qua màng nhĩ, Bạch Thiếu Tình bỗng nhiên chấn động, hàng mi dày khẽ run, trong nháy mắt xen lẫn cả niềm kinh hỉ, kêu lên một tiếng: “Đại ca?” Vừa mới duỗi tay ra nắm lấy bàn tay của Phong Long, liền mẫn cảm phát hiện có một tia dị thường, lập tức hạ đường nhìn xuống.

Bên hông Phong Long, lẳng lặng treo Bích Lục kiếm.

Ánh mắt vừa chạm tới màu xanh ấm áp kia, Bạch Thiếu Tình liền cảm thấy như bị đè xuống thật nặng, tức thì trở nên cứng ngắc.

Đôi mắt hắn vẫn luôn trong suốt tỏa ra sự mẫn tuệ cùng nhạy bén, giờ phút này lại ra sức nhắm chặt, tựa hồ không nỡ ép bản thân phải nhìn thẳng vào sự việc tàn nhẫn nhất trên đời đang phát sinh trước mắt. Nhưng gam màu xanh đã lỡ lọt vào tầm nhìn, lại hệt như một thứ độc dược xâm lấn tới, đâm vào mắt hắn đau nhói, từ trong mắt chảy dọc xuống, chầm chậm gặm nhấm trái tim.

Gương mặt tuấn tú co rúm lại, vặn vẹo.

Từng ngón tay thon dài siết chặt vào nhau, lòng bàn tay bị đâm tới chảy cả máu tươi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Phong Long đứng trước giường hỏi: “Ngươi rất kinh ngạc?” Ngữ khí của hắn ôn hòa bình thản, ngoài việc nhiều thêm một loại quyết đoán cùng uy nghiêm mà Bạch Thiếu Tình chưa từng nghe thấy, còn lại vẫn thuần hậu như của trước kia.

Bạch Thiếu Tình không đáp lời.

Hắn đã chẳng còn chút khí lực nào để đáp lời. Kể từ khoảnh khắc nhìn thấy Bích Lục kiếm, lồng ngực hắn cơ hồ đã bị một kiếm đâm thẳng vào, vắt kiệt nốt tia khí lực cuối cùng.

Toàn thân hắn đều đang vô thức run rẩy, tựa như người bị lạc mất phương hướng trong cơn bão tuyết trắng xóa. Run rẩy không ngừng, bất quá chỉ để xương cốt ma sát vào nhau sinh ra một chút nhiệt lượng. Nhưng tới khi ngừng run rẩy, cũng tương đương với tận cùng sinh mệnh.

“Lúc trước khi ta biết được các đời Phong gia đều là chủ nhân của Chính Nghĩa giáo, cũng rất kinh ngạc.” Phong Long chầm chậm nói: “Nhưng chẳng mấy chốc, ta liền phát hiện, thì ra làm giáo chủ Chính Nghĩa giáo và minh chủ võ lâm cùng một lúc, lại là một sự kiện thú vị như vậy.”

Hắn cúi đầu xuống, lẳng lặng chăm chú nhìn Bạch Thiếu Tình.

“Thiếu Tình, vì sao ngươi phải đoạt lại Bích Lục kiếm từ tay Hướng Lãnh Hồng?” Bỗng nhiên hắn khẽ thở dài.

Hệt như bị que hàn chích vào người, Bạch Thiếu Tình bất chợt ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen thẫm, nổi cơn thịnh nộ mở trừng trừng tới cực đại, vành mắt như muốn căng nứt ra.

Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Bạch Thiếu Tình, Phong Long mỉm cười: “Ta hiểu được.”

Ngươi hiểu được cái gì? Ngươi hiểu được cái gì? Bạch Thiếu Tình trong lòng gào thét điên cuồng: ngươi không cần tự mình đa tình, ta vì sao phải đoạt lại Bích Lục kiếm, cho dù có tới một ngàn một vạn cái lý do, cũng không có một cái là vì ngươi!

Hắn túm chặt lấy nệm giường bên hông, nhìn Phong Long chằm chằm.

Sóng triều thịnh nộ trong mắt dập lên dập xuống không ngừng, cuối cùng hắn mới chầm chậm cúi đầu xuống.

“Phong đại giáo chủ, ngươi thật lợi hại.” Câu nói đầu tiên, âm giọng trong trẻo của hắn chẳng ngờ lại khàn đặc.

“Thiếu Tình, ngươi nên gọi ta là đại ca.” Phong Long mỉm cười: “Cho dù ngươi không chịu nhận người đại ca này nữa, thì cũng nên gọi ta một tiếng sư phụ. Hay là… ngươi đã buông tha cho Hoành Thiên Nghịch Nhật Công?”

Bạch Thiếu Tình nghiến răng, bỗng nhiên hắn nhắm mắt lại, hít vào mấy hơi thật sâu.

Tới khi mở mắt ra, trên mặt đã là một vẻ bình tĩnh.

“Sự phụ sớm đã biết ta là Biên Bức.”

“Đương nhiên.”

“Sư phụ sớm đã biết cơ quan phổ ở chỗ ta?”

“Khinh công của Tây Sơn Tàng gia là kiệt xuất nhất trong võ lâm, khinh công mà Biên Bức hành tung quỷ dị kia sử dụng, vừa khéo lại không khác là bao so với khinh công của Tây Sơn Tàng gia.” Phong Long khẽ nói: “Nếu đã có thể lấy được võ công bí tịch của Tây Sơn Tàng Bình, vậy chắc hẳn cơ quan phổ cũng ở trong tay Biên Bức. Bằng không, ta sự vụ bộn bề như thế, sao có thể vì một Biên Bức bé nhỏ mà đặc biệt đi tới Bạch gia một chuyến?”

Khuôn mặt tái nhợt của Bạch Thiếu Tình vẫn tái nhợt như cũ, nhưng thời khắc này đã chẳng còn cứng ngắc.

Bỗng nhiên hắn cười rộ lên: “Sư phụ muốn cơ quan phổ, hà tất phải phí nhiều công sức như vậy? Trực tiếp nói thẳng, đồ nhi sao có thể không lập tức tự tay dâng lên?”

“Vạn nhất ngươi không đưa thì sao?” Phong Long nghiêng đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn Bạch Thiếu Tình chăm chú, buồn bã nói: “Người như ngươi vạn nhất quật cường lên, chính là chuyện gì cũng có thể làm được. Huống chi… ta thực sự có điểm thích được ngươi gọi là đại ca.”

“Đa tạ sư phụ đã để lọt vào mắt xanh.” Bạch Thiếu Tình miệng lưỡi lưu loát cảm tạ, bước xuống khỏi giường. “Nghi thức bái sư còn chưa làm xong…” Hắn tự do tự tại như ở trong nhà mình, đi tới phía trước song cửa sổ, cầm lấy một chén trà nhỏ, đổ nước trà nóng vào nửa chén.

Đi tới trước mặt Phong Long, cư nhiên chẳng hề mất tự nhiên, ung dung trấn định mà quỳ xuống.

Hắn giơ chén trà lên cao quá đầu: “Chén trà bái sư này, xin sư phụ hãy uống.”

Phong Long nhìn xuống từ trên cao, mỉm cười không nói.

“Sao sư phụ không uống? Lẽ nào sư phụ đổi ý, không muốn thu nhận Thiếu Tình nữa?” Bạch Thiếu Tình ngẩng đầu, con ngươi thanh lãnh hướng lên nhìn: “Hay sư phụ lo ngại trong chén có độc?”

Phong Long hơi nhướng mày, đưa tay ra.

Trong khoảnh khắc đầu ngón tay chạm tới chén trà, cổ tay của Bạch Thiếu Tình chợt lật ngược, thầm vận công lực. Hắn cố sức nhảy dựng lên, ánh sáng chợt lóe trong lòng bàn tay, cây tiểu đao chẳng biết được giấu kín từ khi nào đã bất ngờ đâm tới trước người Phong Long.

Phong Long vội vàng thối lui, vận công hộ thể toàn thân, xuất chưởng.

“Ưm!” Kêu lên một tiếng đầy đau đớn, Bạch Thiếu Tình bị chưởng phong quăng ngã trở về giường. Hắn giãy dụa một chút, lập tức xoay người ngồi dậy, hung ác trừng Phong Long, bên khóe môi đã mang theo một tia huyết hồng.

Thanh tiểu đao hình thù quái dị kia đang được Phong Long cầm trong tay nhàn nhã thưởng thức.

“Đao của Sơn Đông Hồ gia? Đao này chuyên dùng để phá hộ thể thần công, là khắc tinh của người có nội lực thâm hậu, vẫn luôn được Sơn Đông Hồ gia nghiêm mật cất giấu như bảo vật gia truyền, thế mà cũng bị ngươi lấy được.”

Bạch Thiếu Tình lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, không phải là khắc tinh của ngươi.”

“Nếu nội lực của ngươi mạnh hơn một chút, vậy thì chưa chắc.” Phong Long tiến về phía trước vài bước, dừng lại bên giường. “Thiếu Tình, ngươi hành sự từ trước đến nay vẫn luôn cân nhắc chu toàn, tại sao hôm nay lại bất chấp hậu quả?” Hắn thở dài.

Giữa tiếng thở dài, chỉ phong đã mạnh mẽ bắn tới, liên tục điểm lên sáu đại huyệt trước ngực Bạch Thiếu Tình.

Bạch Thiếu Tình ngửa mặt ngã vật xuống giường, đôi mắt lại vẫn mở trừng trừng thật lớn. Vẻ bi phẫn cùng rét lạnh trên mặt hắn, Phong Long chưa từng được nhìn thấy. Còn nhớ một nhà Trương Như Lâm bảy mươi hai nhân khẩu bị Chính Nghĩa giáo tàn sát sạch sẽ, Trương Như Lâm trước lúc chết phát hiện ra vị minh chủ mà mình vẫn luôn hi vọng sẽ tới cứu viện và Chính Nghĩa giáo giáo chủ là cùng một người, biểu tình phẫn nộ kinh ngạc của lão khi ấy, cũng không bằng của Bạch Thiếu Tình ở thời khắc này.

Ngón tay thon dài nâng cái cằm có vẻ gầy yếu của Bạch Thiếu Tình lên. Cảm giác run rẩy rất khẽ, từ da thịt trơn mềm truyền tới đầu ngón tay.

“Vẻ không cam lòng cùng chống cự của ngươi, tựa như là lần đầu tiên bị người khác chạm vào.” Phong Long nói: “Nhưng ta lại biết, ngươi đã không phải là lần đầu tiên.” Hắn nheo mắt hỏi: “Ta thực muốn biết, rốt cuộc đã có bao nhiêu người chạm vào ngươi?”

Bạch Thiếu Tình hỏi ngược lại: “Ngươi cũng biết, ta có võ công của bao nhiêu môn phái?”

“Ba mươi bốn.”

“Vậy thì,” Bạch Thiếu Tình lạnh lùng nhếch môi: “Liền không chỉ ba mươi bốn người.”

Khuôn mặt của Phong Long trong nháy mắt trở nên căng cứng, khóe môi lại chầm chậm cong lên.

“Ba mươi bốn…” Phong Long ngồi xuống đầu giường, cúi đầu xem xét: “Thì ra đã có ba mươi bốn, xem ra bọn họ đều đã được nếm qua tư vị của ngươi, cũng đều đã tới âm tào địa phủ.”

“Nếm qua không chỉ ba mươi bốn, giết cũng không chỉ ba mươi bốn.” Trong mắt Bạch Thiếu Tình hoàn toàn lạnh lẽo: “Còn vài kẻ tạm thời buông tha, ngày sau tái giết.” Nét mặt hắn rét lạnh, nhìn chằm chằm Phong Long mà nói: “Nếu ngươi dám chạm vào ta, sẽ có cùng một kết cục với bọn chúng.”

“Ngươi giết được ta?”

“Sớm hay muộn mà thôi.”

Phong Long tựa tiếu phi tiếu, bàn tay rung trời chuyển đất của hắn nhẹ nhàng mơn trớn đường nét trên khuôn mặt của Bạch Thiếu Tình.

“Đứa trẻ tựa thiên tiên như vậy, sao có thể mang một thân thể dơ bẩn?” Phong Long ôn nhu thì thầm, thổi một luồng nhiệt khí vào trong tai Bạch Thiếu Tình, “Ta sẽ giúp ngươi khôi phục lại sạch sẽ như thuở mới sinh.”

Thiếu Tình nghe ra hơi hướm không ổn, ánh mắt sáng ngời chuyển tới gương mặt anh tuấn của Phong Long.

Phong Long đứng dậy, vung tay lên, một lần nữa điểm mấy đại huyệt trên người Bạch Thiếu Tình.

Vừa mới âm thầm vận công mở được một chút huyết mạch, trong nháy mắt đã bị phong bế trở lại, Bạch Thiếu Tình không khỏi hung hãn trợn trừng với Phong Long.

“Ngoan ngoãn đợi ở trên giường.” Phong Long nói: “Thuật điểm huyệt của Phong gia, gắng gượng giải khai sẽ chỉ khiến ngươi phải hối hận.”

Mắt nhìn bóng dáng Phong Long dần biến mất, Bạch Thiếu Tình sao có thể nghe theo lời hắn, lập tức gắng gượng vận công. Luồng nhiệt lưu chuyển tới chỗ huyệt đạo bị phong bế trước ngực, thử vận hai lần Tiểu Chu Thiên (2), nhưng vẫn không cách nào giải khai huyệt đạo, trái lại còn có một loại tê liệt râm ran dâng lên từ chỗ huyệt đạo, chầm chậm truyền vào trong tim.

Dần dần, toàn thân khó chịu như có trăm nghìn con kiến đang bò cắn trên người.

Mồ hôi lặng lẽ rướm ra từ trên trán Bạch Thiếu Tình.

“Biết ngay ngươi sẽ gắng gượng giải khai huyệt đạo mà.” Cái cằm quật cường bị nhẹ nhàng nâng dậy. Chẳng biết Phong Long đã quay trở về từ khi nào. “Dựa vào nội lực ít ỏi này của ngươi mà cũng muốn phá giải thuật điểm huyệt của ta?” Một tia châm chọc lóe lên trong ánh mắt.

Đôi mắt đen thẫm của Bạch Thiếu Tình lạnh lùng nhìn sang một bên.

Người đang ở thế hạ phong, không nên đấu võ mồm vô dụng.

“Thiếu Tình, có từng nghe nói tới Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ (3)?” Phong Long nắm trong tay một bình mã não, chạm trổ tinh xảo, vừa nhìn liền biết bên trong chứa thứ trân quý vô cùng.”

Thiếu Tình chợt chấn động, “Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ của Miêu Cương?”

“Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ là thánh dược của Miêu Cương. Đối với nữ tử thì mỹ mạo chính là tính mệnh. Ngộ nhỡ dung mạo bị tổn thương, chỉ cần bôi Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ này lên, da thịt bên ngoài lập tức sẽ bị ăn mòn dần dần, sau đó mọc ra da thịt mới, trơn mềm như hài tử mới sinh.” Phong Long thản nhiên nói: “Đương nhiên, khi Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ ăn mòn vết sẹo cũ trên da thịt, ít nhiều cũng sẽ có phần không được thoải mái. Muốn đẹp mà, buộc phải chịu một chút cực khổ thôi.”

Kỳ thực, bôi Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ kia lên, trong khoảng thời gian chờ đợi, nào có phải chỉ là một chút khổ cực?

Hàn khí chạy dọc theo sống lưng.

“Ngươi…” Bạch Thiếu Tình mím môi, cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Thì ra… lá gan của ngươi cũng không thật lớn.” Phong Long duỗi tay tới, lật thân thể không chút lực kháng cự của Bạch Thiếu Tình lại. Xùy cười một tiếng, vạt hắc y đã dễ dàng bị kéo xuống. Tiếp đó, hai bắp đùi trắng nõn của hắn cũng bị tách mở, để lộ ra cúc động màu hồng nhạt.

Thần sắc chịu nhục hiện lên trên gương mặt Bạch Thiếu Tình, hắn bị người chế trụ, không thể phản kháng, chỉ đành nghiến răng quyết không lên tiếng.

Mặc dù hắn thường lấy sắc dụ nhân, nhưng cũng chưa từng thực sự đem thân thể của mình ra cho kẻ khác chà đạp, không ngờ chỉ là nhất thời tức giận dùng ngôn ngữ để kích thích Phong Long, lại phải rước lấy loại hậu quả đáng sợ này.

Thế nhưng tính khí của hắn kiên cường bất khuất, sự tình đã tới nước này, có thế nào cũng kiên quyết không chịu mở lời biện bạch. Dứt khoát ngửa đầu nhắm mắt lại, phó mặc cho số phận.

“Màu sắc thật đẹp.” Phong Long xoa nhẹ bắp chân non mềm, “Để cho đám người bỉ ổi chơi đùa thì quá là đáng tiếc. Thiếu Tình, sao ngươi có thể không biết quý trọng bản thân như vậy?”

Ngay sau đó, vang lên tiếng nắp bình bị rút mở. Miệng bình lạnh lẽo, kiên định mà chầm chậm cắm vào trong cơ thể Bạch Thiếu Tình.

Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ chảy ồ ạt trong thông đạo hẹp dài, vừa gặp được da thịt, tức thì hòa ra máu loãng, quả đúng là hòa tan hoàn toàn một tầng da thịt.

“Ô…” Hàm răng cắn chặt bất ngờ dùng sức, máu tươi chảy xuống từ bên môi. Cảm giác đau đớn khi bị dược vật ăn mòn lan tràn ra khắp toàn thân từ nơi mẫn cảm nhất hệt như gió lốc. Nếu không phải huyệt đạo đã bị phong bế, chỉ e Bạch Thiếu Tình đã đau đến lăn lộn trên giường.

“Đừng tự cắn thương mình.” Phong Long chăm chú nhìn hắn, bàn tay rắn chắc đè lên bả vai, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, lại điểm trúng một đại huyệt nữa đằng sau đầu Bạch Thiếu Tình.

Khớp hàm vô lực nhả ra, lúc này ngay cả quyền được nghiến răng cũng chẳng còn.

Từ trong mắt Bạch Thiếu Tình bắn ra oán hận ngập tràn chẳng hề che giấu.

Phong Long mỉm cười, “Lúc này nếu nói đây là để tốt cho ngươi, nhất định ngươi sẽ không phục.” Nụ cười mỉm chưa hề thay đổi, hắn nhẹ nhàng nâng mông của Bạch Thiếu Tình lên, để chất lỏng ăn mòn da thịt tiến vào càng sâu trong thân thể.

Thân thể dưới bàn tay hắn run rẩy càng thêm kịch kiệt, nhưng đôi nhãn đồng hắc sắc lại vẫn bắn ra quang mang không chịu khuất phục.

“Thiếu Tình, kể từ hôm nay, ngươi bắt đầu như một đứa trẻ mới sinh, hoàn toàn sạch sẽ.” Song thủ kìm giữ hai bên đầu hắn, Phong Long từ trên cao nhìn xuống, chầm chậm tiến mặt lại gần, thần quang trong mắt sáng ngời lấp lánh, “Kể từ hôm nay, ngươi chỉ thuộc về ta. Từ đầu tới chân, cho dù là một sợi tóc, đều thuộc về ta.”

Đôi môi nóng bỏng bao trùm lên, cướp đi phần không khí chẳng còn sót lại bao nhiêu trong phế bộ, cũng cướp đi thần trí đã bắt đầu mơ hồ của Bạch Thiếu Tình.

“Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ tuy rằng trân quý, nhưng ta cũng không keo kiệt. Nếu đã dám ba hoa có ba mươi bốn người từng chạm vào ngươi, vậy ta sẽ dùng nó giúp ngươi tẩy ba mươi bốn lần.”

Trong bóng tối, giọng nói của Phong Long như truyền tới từ bên bờ địa ngục.

Từng chữ từng câu, kinh hồn nhiếp phách.

__Hết chương 7 – Quyển thượng__

*Chú thích:

(1) đường lang phía trước, hoàng tước theo sau: câu thành ngữ này dùng để trào phúng những kẻ chỉ biết lo tới cái lợi trước mắt, liều mạng mà không màng tới hậu hoạn. Cũng để so sánh với người một lòng muốn ám toán kẻ khác, nhưng lại không ngờ có người cũng đang muốn ám toán mình.

(2) tiểu chu thiên: nghĩa gốc dùng để chỉ một vòng tự quay của trái đất, tức một vòng tuần hoàn ngày đêm; sau có nghĩa mở rộng, dùng để ví von với nội khí ở trong cơ thể tuần hoàn dọc theo nhâm mạch và đốc mạch.

(3) hoa dung nguyệt mạo: xinh đẹp

lộ: nước (đã qua chưng cất). Nói thế này thì hơi buồn cười nhưng để nôm na dễ hiểu thì các bạn có thể thử liên tưởng tới Chỉ Khái Lộ nhé -_-

Bạn đang đọc Biên Bức của Phong Lộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.